Rất Hưởng Thụ
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Sau khi hoàn tất mọi việc, Hạ Chanh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Từ Dương để anh quay lại đây.
Khi Từ Dương bế Từ Nặc vào căn phòng ban đầu, anh lập tức cau mày.
Bởi vì qua điện thoại, Hạ Chanh không đề cập đến việc Trần Thượng đã đến nên anh chỉ nghĩ rằng chính Du Tĩnh Di đã gọi Trần Thượng và luật sư Trương đến để hù dọa Hạ Chanh.
Sắc mặt anh trầm xuống, vừa trừng mắt nhìn Trần Thượng vừa ôm Từ Nặc đi về phía Hạ Chanh.
Trước đây Trần Thượng đã từng bị anh đánh cho một trận, hơn nữa còn là kiểu ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thế nên mặc dù hiện tại hắn biết anh sẽ không dám động đến hắn, nhưng hắn vẫn có một loại sợ hãi đến từ bản năng.
Loại sợ hãi này làm cho hắn rất khó chịu, cũng hắn không muốn thừa nhận, vì thế hắn cố ý liếc Từ Dương một cái rồi mới quay đầu đi.
Hạ Chanh chú ý tới quai hàm banh chặt của Từ Dương, hẳn là do anh đang đè nén cảm xúc, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
Bởi vì cô cho rằng Từ Dương lườm Trần Thượng vì anh vẫn còn quan tâm đến...
Mặc dù trong lòng biết rõ, bất kể là người đàn ông nào gặp phải chuyện như vậy, đừng nói là mười mấy hai mươi ngày, cho dù là mười mấy năm cũng chưa chắc là có thể quên được. Nhưng trong lòng Hạ Chanh vẫn cảm thấy có chút chua xót khó hiểu.
“Sao bọn họ lại ở đây?” Từ Dương hỏi.
"À, mấy người anh Trần vừa lúc cũng quyết định đến đây để thảo luận về vấn đề bồi thường, bây giờ về cơ bản cũng đã bàn xong rồi."
“Xong rồi?” Hai mắt Từ Dương khẽ nhếch lên, quai hàm căng chặt không chỉ buông lỏng mà thiếu chút nữa rớt xuống luôn.
"Đũng vậy, anh Trần đồng ý tiếp nhận bồi thường, nhưng mà phải thêm 10 vạn nữa vào 40 vạn ban đầu."
"..." Lúc trước không phải cô đã nói với anh là cố gắng đừng vượt qua 60 vạn? Giờ đã ép giá tới 50 vạn rồi?!
"Về phần chị Du, ngoài phần phân chia trong thỏa thuận ly hôn, chiếc Jaguar mà chị ấy đang lái hiện tại cũng phải được giao lại cho chị ấy."
Từ Dương đã sợ đến ngây người rồi, nhưng anh vẫn là giả bộ thâm trầm mà đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
"Còn một chuyện nữa, anh Trần và chị Du cảm thấy có một số chi tiết còn phải suy nghĩ thêm, chúng tôi đã hẹn mười giờ sáng mai tiếp tục nói chuyện ở phòng làm việc của tôi rồi. Ngày mai anh Từ có thời gian chứ?"
Từ Dương theo bản năng mở miệng định nói là có, nhưng rất nhanh anh đã nhớ tới mấy câu Hạ Chanh từng nói, ưu thế thuộc về chúng ta, cố gắng mà chèn ép. Thế là anh lập tức cau mày, thay đổi lời nói.
"Có chi tiết nào cần suy nghĩ nữa à? Ngày mai tôi còn có việc."
Vẻ mặt của Trần Thượng và Du Tĩnh Di cực kỳ tệ, bọn họ hơi cụp mắt xuống, luật sư Trương thấy thế vội vàng đứng ra cười làm lành, xoa dịu đôi bên.
"Quả thật là có một số chi tiết cần suy nghĩ thêm, cũng không lâu lắm đâu, không phải là chỉ đến sáng mai thôi sao. Hi vọng anh Từ cố gắng thu xếp chút thời gian lại đây."
Từ Dương không nói lời nào, anh nhìn qua Hạ Chanh, như là hỏi ý kiến của cô.
Ánh mắt xin ý kiến này của anh khiến Hạ Chanh rất hưởng thụ, chút chua xót ban nãy cũng bị che lấp trong tích tắc.
“Tôi cũng cảm thấy một ngày không dài lắm đâu, anh Từ, sáng mai anh cứ đến một chuyến đi vậy."
"Vậy... Được, tôi sẽ thu xếp."
"..." Nếu đôi mắt anh không cười thì kỹ thuật diễn hôm nay cũng xem như không tồi.
Sau đó, Từ Dương mất gần mười phút mới dỗ được Từ Nặc lên xe của Du Tĩnh Di, đồng thời hứa với cô bé rằng nhiều nhất là ngày kia cô bé có thể về nhà.
Du Tĩnh Di và Trần Thượng ngồi ở ghế sau, nghe vậy thì thấy trong lòng khó thở, nhưng bọn họ lại không dám thể hiện ra ngoài.
Xe vừa lái đi, Trần Thượng đã căm giận nói nhất định phải tìm cơ hội trả thù Hạ Chanh.
Luật sư Trương nghe vậy thì vỗ vai hắn, lúc này Trần Thượng mới nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng nói rằng mình chỉ nói đùa thôi.
Luật sư Trương cười nói: “Tôi có thể hiểu tâm tình của anh, có nhiều người muốn gây sự với Hạ Chanh lắm, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Bạn trai cũ của cô ấy là cục trưởng Cục công an chi nhánh Nam Thành, bạn trai cũ cũ của cô ấy là phó chủ tịch Tòa án."
"..."
"Tuy rằng đã chia tay nhưng quan hệ vẫn rất tốt."
"..."
Khi Từ Dương bế Từ Nặc vào căn phòng ban đầu, anh lập tức cau mày.
Bởi vì qua điện thoại, Hạ Chanh không đề cập đến việc Trần Thượng đã đến nên anh chỉ nghĩ rằng chính Du Tĩnh Di đã gọi Trần Thượng và luật sư Trương đến để hù dọa Hạ Chanh.
Sắc mặt anh trầm xuống, vừa trừng mắt nhìn Trần Thượng vừa ôm Từ Nặc đi về phía Hạ Chanh.
Trước đây Trần Thượng đã từng bị anh đánh cho một trận, hơn nữa còn là kiểu ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thế nên mặc dù hiện tại hắn biết anh sẽ không dám động đến hắn, nhưng hắn vẫn có một loại sợ hãi đến từ bản năng.
Loại sợ hãi này làm cho hắn rất khó chịu, cũng hắn không muốn thừa nhận, vì thế hắn cố ý liếc Từ Dương một cái rồi mới quay đầu đi.
Hạ Chanh chú ý tới quai hàm banh chặt của Từ Dương, hẳn là do anh đang đè nén cảm xúc, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
Bởi vì cô cho rằng Từ Dương lườm Trần Thượng vì anh vẫn còn quan tâm đến...
Mặc dù trong lòng biết rõ, bất kể là người đàn ông nào gặp phải chuyện như vậy, đừng nói là mười mấy hai mươi ngày, cho dù là mười mấy năm cũng chưa chắc là có thể quên được. Nhưng trong lòng Hạ Chanh vẫn cảm thấy có chút chua xót khó hiểu.
“Sao bọn họ lại ở đây?” Từ Dương hỏi.
"À, mấy người anh Trần vừa lúc cũng quyết định đến đây để thảo luận về vấn đề bồi thường, bây giờ về cơ bản cũng đã bàn xong rồi."
“Xong rồi?” Hai mắt Từ Dương khẽ nhếch lên, quai hàm căng chặt không chỉ buông lỏng mà thiếu chút nữa rớt xuống luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đũng vậy, anh Trần đồng ý tiếp nhận bồi thường, nhưng mà phải thêm 10 vạn nữa vào 40 vạn ban đầu."
"..." Lúc trước không phải cô đã nói với anh là cố gắng đừng vượt qua 60 vạn? Giờ đã ép giá tới 50 vạn rồi?!
"Về phần chị Du, ngoài phần phân chia trong thỏa thuận ly hôn, chiếc Jaguar mà chị ấy đang lái hiện tại cũng phải được giao lại cho chị ấy."
Từ Dương đã sợ đến ngây người rồi, nhưng anh vẫn là giả bộ thâm trầm mà đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
"Còn một chuyện nữa, anh Trần và chị Du cảm thấy có một số chi tiết còn phải suy nghĩ thêm, chúng tôi đã hẹn mười giờ sáng mai tiếp tục nói chuyện ở phòng làm việc của tôi rồi. Ngày mai anh Từ có thời gian chứ?"
Từ Dương theo bản năng mở miệng định nói là có, nhưng rất nhanh anh đã nhớ tới mấy câu Hạ Chanh từng nói, ưu thế thuộc về chúng ta, cố gắng mà chèn ép. Thế là anh lập tức cau mày, thay đổi lời nói.
"Có chi tiết nào cần suy nghĩ nữa à? Ngày mai tôi còn có việc."
Vẻ mặt của Trần Thượng và Du Tĩnh Di cực kỳ tệ, bọn họ hơi cụp mắt xuống, luật sư Trương thấy thế vội vàng đứng ra cười làm lành, xoa dịu đôi bên.
"Quả thật là có một số chi tiết cần suy nghĩ thêm, cũng không lâu lắm đâu, không phải là chỉ đến sáng mai thôi sao. Hi vọng anh Từ cố gắng thu xếp chút thời gian lại đây."
Từ Dương không nói lời nào, anh nhìn qua Hạ Chanh, như là hỏi ý kiến của cô.
Ánh mắt xin ý kiến này của anh khiến Hạ Chanh rất hưởng thụ, chút chua xót ban nãy cũng bị che lấp trong tích tắc.
“Tôi cũng cảm thấy một ngày không dài lắm đâu, anh Từ, sáng mai anh cứ đến một chuyến đi vậy."
"Vậy... Được, tôi sẽ thu xếp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Nếu đôi mắt anh không cười thì kỹ thuật diễn hôm nay cũng xem như không tồi.
Sau đó, Từ Dương mất gần mười phút mới dỗ được Từ Nặc lên xe của Du Tĩnh Di, đồng thời hứa với cô bé rằng nhiều nhất là ngày kia cô bé có thể về nhà.
Du Tĩnh Di và Trần Thượng ngồi ở ghế sau, nghe vậy thì thấy trong lòng khó thở, nhưng bọn họ lại không dám thể hiện ra ngoài.
Xe vừa lái đi, Trần Thượng đã căm giận nói nhất định phải tìm cơ hội trả thù Hạ Chanh.
Luật sư Trương nghe vậy thì vỗ vai hắn, lúc này Trần Thượng mới nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng nói rằng mình chỉ nói đùa thôi.
Luật sư Trương cười nói: “Tôi có thể hiểu tâm tình của anh, có nhiều người muốn gây sự với Hạ Chanh lắm, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Bạn trai cũ của cô ấy là cục trưởng Cục công an chi nhánh Nam Thành, bạn trai cũ cũ của cô ấy là phó chủ tịch Tòa án."
"..."
"Tuy rằng đã chia tay nhưng quan hệ vẫn rất tốt."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro