Khiêu Khích
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh nhướn mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh Từ, luật sư Cao hẳn là có nói với anh là vụ án của anh gặp vấn đề ở đâu rồi nhỉ."
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, gò má anh cương lên rồi hơi hóp lại, cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại cụp mắt xuống, mở hồ sơ ra: “Vấn đề mấu chốt bây giờ là, người bị anh đả thương ấy, nếu anh ta nhất quyết muốn truy cứu trách nhiệm hình sự với anh, thì không chỉ là quyền nuôi con của anh gặp vấn đề, mà nếu làm không tốt thì còn có thể khiến anh phải vào xong từ một đến ba năm nữa kìa.”
Người đàn ông nhíu mày, rít một hơi thuốc: "Muốn bao nhiêu thì cô ra giá đi."
...Muốn bao nhiêu thì cô ra giá?
Hiện tại những người làm logistics đều có tiền thế cơ à?
Hạ Chanh đang rũ mắt xem tài liệu, khóe môi cô khẽ nhếch lên một biên độ tựa cười mà không cười, Từ Dương bị nụ cười đó của cô làm cho có chút sững sờ.
Rất giống, thật sự rất giống những khi anh muốn làm Du Tĩnh Di vui vẻ, cái cách mà cô ta vẫn cúi đầu cười khẽ ấy.
Trước kia anh vẫn luôn cảm thấy đó thẹn thùng xấu hổ, nhưng sau này anh mới hiểu ra, đó là giễu cợt, khinh bỉ, chướng mắt...
"Anh Từ, vấn đề không phải là tôi muốn bao nhiêu, mà là..."
"Phụ nữ các cô đều là như vậy cả sao?"
Hạ Chanh bị anh cắt lời thì hơi sững sờ. Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện trong ánh mắt nông nóng của người đàn ông này mang theo một tia tức giận. Cảm xúc đó rất mãnh liệt, mấy chữ cái trên tài liệu không khỏi vụt qua trước mắt cô, khiến tim cô không khỏi nhanh hơn một nhịp.
Cô hơi mím môi dưới, nhàn nhạt trả lời: "Vợ anh là M, nhưng như vậy không có nghĩa là tất cả phụ nữ đều giống thế."
Đối phương hiển nhiên là đã hiểu lầm ý anh, sau một giây sửng sốt, trong lòng Từ Dương nảy ra ý nghĩ thăm dò và khiêu khích cô, có lẽ là vởi nụ cười của cô quá giống với Du Tĩnh Di.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, không giải thích mà ngược lại còn hỏi cô: "Vậy cô thì sao?"
"Anh Từ, hiện tại chúng ta đang nói về trường hợp của anh, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết. Dù sao thì đó cũng là quyền riêng tư của tôi."
Đây là đang từ chối trả lời, hay là không dám trả lời?
Nếu là do không dám trả lời, vậy thì xem như là chấp nhận à?
Anh cúi đầu, khóe môi cong lên như tự giễu. Sau khi rít một hơi từ điếu thuốc trên tay, anh cúi người dí đầu thuốc vào trong gạt tàn.
Rốt cuộc là thế giới đã thay đổi hay là do anh chưa bao giờ hiểu về phụ nữ vậy? Câu nào là thật, câu nào là giả, anh thực sự không thể biết được...
Từ Dương càng không biết là, trong mắt Hạ Chanh, nụ cười tự giễu kia của anh giống như là đang trào phúng... Cũng tựa như sự khinh thường của cô với mấy câu coi tiền như rác của anh lúc nãy.
Hạ Chanh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vuốt hoa văn khắc trên thân của cây bút kim loại, một sự tức tối kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, bởi vì cô đã coi câu hỏi vừa rồi của Từ Dương như là một sự khiêu khích.
Cô nhìn Từ Dương, buông cây bút trong tay xuống, kéo vạt áo vest, vừa cởi áo khoác ra vừa nghiêm túc mà nói: “Anh Từ, thắng vụ kiện này là trách nhiệm của tôi, nhận tiền của anh thì dĩ nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh biết xác suất, chứ không có cách nào cam đoan chắc chắn cả."
Khi nói chuyện, hai tay cô vươn ra sau, ngực ưỡn về phía trước, tay phải kéo ống tay áo bên trái của áo vest.
Vì động tác này mà khuy áo trên ngực chiếc áo màu xanh ngọc của cô lập tức căng ra, hai bầu ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp vải như muốn mở banh cúc áo mà nhảy ra bất cứ lúc nào, ngay cả hoa văn ren của chiếc áo ngực bên trong cũng trở nên rõ rệt hơn dưới lớp vải áo sơ mi...
Đang ngồi đối diện cô, Từ Dương thoáng nhíu mày sửng sốt, anh dời tầm mắt đi, nâng tay lên định đưa đến bên môi.
Nhưng tay đã nâng lên một nửa thì anh mới nhớ tới, nửa phút trước mình vừa mới dập tắt điếu thuốc mất rồi...
"Ah…"
Tiếng cười khẽ thích ý của cô khiến màng nhĩ anh chấn động, Từ Dương chỉ cảm thấy như có khí nóng đột nhiên xông lên trên trán mình.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, gò má anh cương lên rồi hơi hóp lại, cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại cụp mắt xuống, mở hồ sơ ra: “Vấn đề mấu chốt bây giờ là, người bị anh đả thương ấy, nếu anh ta nhất quyết muốn truy cứu trách nhiệm hình sự với anh, thì không chỉ là quyền nuôi con của anh gặp vấn đề, mà nếu làm không tốt thì còn có thể khiến anh phải vào xong từ một đến ba năm nữa kìa.”
Người đàn ông nhíu mày, rít một hơi thuốc: "Muốn bao nhiêu thì cô ra giá đi."
...Muốn bao nhiêu thì cô ra giá?
Hiện tại những người làm logistics đều có tiền thế cơ à?
Hạ Chanh đang rũ mắt xem tài liệu, khóe môi cô khẽ nhếch lên một biên độ tựa cười mà không cười, Từ Dương bị nụ cười đó của cô làm cho có chút sững sờ.
Rất giống, thật sự rất giống những khi anh muốn làm Du Tĩnh Di vui vẻ, cái cách mà cô ta vẫn cúi đầu cười khẽ ấy.
Trước kia anh vẫn luôn cảm thấy đó thẹn thùng xấu hổ, nhưng sau này anh mới hiểu ra, đó là giễu cợt, khinh bỉ, chướng mắt...
"Anh Từ, vấn đề không phải là tôi muốn bao nhiêu, mà là..."
"Phụ nữ các cô đều là như vậy cả sao?"
Hạ Chanh bị anh cắt lời thì hơi sững sờ. Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện trong ánh mắt nông nóng của người đàn ông này mang theo một tia tức giận. Cảm xúc đó rất mãnh liệt, mấy chữ cái trên tài liệu không khỏi vụt qua trước mắt cô, khiến tim cô không khỏi nhanh hơn một nhịp.
Cô hơi mím môi dưới, nhàn nhạt trả lời: "Vợ anh là M, nhưng như vậy không có nghĩa là tất cả phụ nữ đều giống thế."
Đối phương hiển nhiên là đã hiểu lầm ý anh, sau một giây sửng sốt, trong lòng Từ Dương nảy ra ý nghĩ thăm dò và khiêu khích cô, có lẽ là vởi nụ cười của cô quá giống với Du Tĩnh Di.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, không giải thích mà ngược lại còn hỏi cô: "Vậy cô thì sao?"
"Anh Từ, hiện tại chúng ta đang nói về trường hợp của anh, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết. Dù sao thì đó cũng là quyền riêng tư của tôi."
Đây là đang từ chối trả lời, hay là không dám trả lời?
Nếu là do không dám trả lời, vậy thì xem như là chấp nhận à?
Anh cúi đầu, khóe môi cong lên như tự giễu. Sau khi rít một hơi từ điếu thuốc trên tay, anh cúi người dí đầu thuốc vào trong gạt tàn.
Rốt cuộc là thế giới đã thay đổi hay là do anh chưa bao giờ hiểu về phụ nữ vậy? Câu nào là thật, câu nào là giả, anh thực sự không thể biết được...
Từ Dương càng không biết là, trong mắt Hạ Chanh, nụ cười tự giễu kia của anh giống như là đang trào phúng... Cũng tựa như sự khinh thường của cô với mấy câu coi tiền như rác của anh lúc nãy.
Hạ Chanh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vuốt hoa văn khắc trên thân của cây bút kim loại, một sự tức tối kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, bởi vì cô đã coi câu hỏi vừa rồi của Từ Dương như là một sự khiêu khích.
Cô nhìn Từ Dương, buông cây bút trong tay xuống, kéo vạt áo vest, vừa cởi áo khoác ra vừa nghiêm túc mà nói: “Anh Từ, thắng vụ kiện này là trách nhiệm của tôi, nhận tiền của anh thì dĩ nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh biết xác suất, chứ không có cách nào cam đoan chắc chắn cả."
Khi nói chuyện, hai tay cô vươn ra sau, ngực ưỡn về phía trước, tay phải kéo ống tay áo bên trái của áo vest.
Vì động tác này mà khuy áo trên ngực chiếc áo màu xanh ngọc của cô lập tức căng ra, hai bầu ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp vải như muốn mở banh cúc áo mà nhảy ra bất cứ lúc nào, ngay cả hoa văn ren của chiếc áo ngực bên trong cũng trở nên rõ rệt hơn dưới lớp vải áo sơ mi...
Đang ngồi đối diện cô, Từ Dương thoáng nhíu mày sửng sốt, anh dời tầm mắt đi, nâng tay lên định đưa đến bên môi.
Nhưng tay đã nâng lên một nửa thì anh mới nhớ tới, nửa phút trước mình vừa mới dập tắt điếu thuốc mất rồi...
"Ah…"
Tiếng cười khẽ thích ý của cô khiến màng nhĩ anh chấn động, Từ Dương chỉ cảm thấy như có khí nóng đột nhiên xông lên trên trán mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro