Có Thể Nói Chi...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Anh vội vàng đưa bàn tay đang có chút vô thố lên giữa không trung kia tóm lấy cổ áo khoác của mình rồi phẩy phẩy mấy cái.
"Văn phòng của cô không có điều hòa sao?"
“Có.” Hạ Chanh đưa tay cầm lấy cái điều khiển điều hòa đặt bên cạnh ống đựng bút, “Khoảng 28 độ được không.”
“Được, chừng đấy được rồi.” Từ Dương đáp, thanh âm cứng ngắc, khô khan.
Hạ Chanh nhìn bộ dạng xấu hổ đó của anh mà cố nén cười, cô đặt chiếc áo khoác lên tay vịn của ghế.
"Anh Từ, anh có thể nói chi tiết hơn được không?"
"Chi tiết?"
"Vâng, chi tiết. Chẳng hạn như khi nào thì anh bắt đầu nghi ngờ vợ mình ngoại tình rồi chú ý hơn đến hành vi ngoại tình cô ấy, và cả quá trình chuyện anh đến khách sạn đánh người nữa.”
Sắc mặt Từ Dương trở nên khó coi: "Luật sư Cao chỉ hỏi vì sao rồi lại đến khách sạn."
"Rõ ràng anh ta cảm thấy mình không xử lý được nên mới giới thiệu tôi cho anh. Anh ta cũng không thể giải quyết nổi, anh còn trông cậy vào chuyện anh ta hỏi anh ít hay nhiều à?”
"..." Từ Dương hơi hé miệng, lại nhất thời không biết nên nói gì, anh cảm thấy như có một ngụm máu đang nghẹn nơi cổ họng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, là trợ lý Lâm An tới đưa cà phê cho Hạ Chanh.
“Chị Hạ, cà phê của chị.” Lâm An khẽ nhíu mày, đặt tách cà phê trước mặt Hạ Chanh. Cô có chút không chịu nổi mùi khói thuốc nồng nặc trong văn phòng này.
Hạ Chanh gật đầu nhẹ một cái, tầm mắt đảo qua chiếc ly giấy dùng một lần trước mặt Từ Dương, nước bên trong ly còn chưa được động qua...
Không lẽ ngồi đây hơn một giờ mà chỉ cắm đầu hút thuốc.
“Anh Từ, anh có muốn thêm chút nước không?” Cô cố ý nhắc nhở.
Từ Dương theo bản năng liếc nhìn ly nước trước mặt, sau đó lơ đãng lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."
Hạ Chanh khẽ kéo khóe môi, sau đó quay đầu nhìn Lâm An: "Không có việc gì, em đi ra ngoài trước đi."
"Được." Lâm An đáp một tiếng rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm An đóng cửa lại, Hạ Chanh quay sang nhìn Từ Dương, người đang nhìn vào cốc nước với đôi mắt hơi cụp Từống.
“Anh Từ, tôi biết có một số chuyện không dễ nói ra, nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu rằng tôi không hề muốn tọc mạch chuyện đời tư của anh, mà tôi chỉ muốn tăng tỷ lệ thắng của vụ kiện này, để anh có thể giữ được con gái ở bên cạnh mình." Cô đã nói dối, đơn thuần là cô chỉ muốn biết thêm thôi, dĩ nhiên tỷ lệ thắng kiện cũng là một nguyên nhân.
Từ Dương khẽ nhíu mày, nắm chặt đầu ngón tay cầm điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên: "Cô có bao nhiêu phần thắng?"
“Trong trường hợp này, nếu việc hòa giải dân sự diễn ra suôn sẻ thì chỉ còn một vấn đề là thương lượng bồi thường thôi. Còn nếu truy cứu trách nhiệm hình sự thì mức phạt sẽ khoảng 1-2 năm, còn không thì cũng có thể hoãn thi hành án hoặc cải tạo không giam giữ. Nếu không thể hòa giải thì dù tôi có giúp anh giành được quyền nuôi con, anh cũng phải ngồi tù khoảng một hai năm đấy. Tôi nghĩ hẳn là anh không muốn chuyện này xảy ra đâu nhỉ.”
"..." Từ Dương nhìn chằm chằm Hạ Chanh không nói lời nào, tựa hồ như đang đánh giá năng lực của cô.
Hạ Chanh thờ ơ cong môi, "Anh Từ, vừa nãy tôi nói luật sư Cao không thể giải quyết được, không phải là vì tôi nghi ngờ năng lực của anh ấy, mà là vì lĩnh vực chúng tôi am hiểu không giống nhau. Anh ấy cảm thấy tôi thích hợp với case này hơn, nên mới giới thiệu tôi cho anh. Nói cách khác, trong trường hợp của anh thì hòa giải dân sự là có lợi nhất, và tôi thì rất am hiểu chuyện này."
Đôi môi mím chặt của Từ Dương hơi hé, khoảng hai giây sau, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi đi, tôi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa."
Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn, cô nở nụ cười hòa nhã thân thiện: "Vậy trước tiên nói về quan hệ của anh với vợ mình đi. Tình cảm giữa hai người thế nào?"
"Văn phòng của cô không có điều hòa sao?"
“Có.” Hạ Chanh đưa tay cầm lấy cái điều khiển điều hòa đặt bên cạnh ống đựng bút, “Khoảng 28 độ được không.”
“Được, chừng đấy được rồi.” Từ Dương đáp, thanh âm cứng ngắc, khô khan.
Hạ Chanh nhìn bộ dạng xấu hổ đó của anh mà cố nén cười, cô đặt chiếc áo khoác lên tay vịn của ghế.
"Anh Từ, anh có thể nói chi tiết hơn được không?"
"Chi tiết?"
"Vâng, chi tiết. Chẳng hạn như khi nào thì anh bắt đầu nghi ngờ vợ mình ngoại tình rồi chú ý hơn đến hành vi ngoại tình cô ấy, và cả quá trình chuyện anh đến khách sạn đánh người nữa.”
Sắc mặt Từ Dương trở nên khó coi: "Luật sư Cao chỉ hỏi vì sao rồi lại đến khách sạn."
"Rõ ràng anh ta cảm thấy mình không xử lý được nên mới giới thiệu tôi cho anh. Anh ta cũng không thể giải quyết nổi, anh còn trông cậy vào chuyện anh ta hỏi anh ít hay nhiều à?”
"..." Từ Dương hơi hé miệng, lại nhất thời không biết nên nói gì, anh cảm thấy như có một ngụm máu đang nghẹn nơi cổ họng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, là trợ lý Lâm An tới đưa cà phê cho Hạ Chanh.
“Chị Hạ, cà phê của chị.” Lâm An khẽ nhíu mày, đặt tách cà phê trước mặt Hạ Chanh. Cô có chút không chịu nổi mùi khói thuốc nồng nặc trong văn phòng này.
Hạ Chanh gật đầu nhẹ một cái, tầm mắt đảo qua chiếc ly giấy dùng một lần trước mặt Từ Dương, nước bên trong ly còn chưa được động qua...
Không lẽ ngồi đây hơn một giờ mà chỉ cắm đầu hút thuốc.
“Anh Từ, anh có muốn thêm chút nước không?” Cô cố ý nhắc nhở.
Từ Dương theo bản năng liếc nhìn ly nước trước mặt, sau đó lơ đãng lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."
Hạ Chanh khẽ kéo khóe môi, sau đó quay đầu nhìn Lâm An: "Không có việc gì, em đi ra ngoài trước đi."
"Được." Lâm An đáp một tiếng rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm An đóng cửa lại, Hạ Chanh quay sang nhìn Từ Dương, người đang nhìn vào cốc nước với đôi mắt hơi cụp Từống.
“Anh Từ, tôi biết có một số chuyện không dễ nói ra, nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu rằng tôi không hề muốn tọc mạch chuyện đời tư của anh, mà tôi chỉ muốn tăng tỷ lệ thắng của vụ kiện này, để anh có thể giữ được con gái ở bên cạnh mình." Cô đã nói dối, đơn thuần là cô chỉ muốn biết thêm thôi, dĩ nhiên tỷ lệ thắng kiện cũng là một nguyên nhân.
Từ Dương khẽ nhíu mày, nắm chặt đầu ngón tay cầm điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên: "Cô có bao nhiêu phần thắng?"
“Trong trường hợp này, nếu việc hòa giải dân sự diễn ra suôn sẻ thì chỉ còn một vấn đề là thương lượng bồi thường thôi. Còn nếu truy cứu trách nhiệm hình sự thì mức phạt sẽ khoảng 1-2 năm, còn không thì cũng có thể hoãn thi hành án hoặc cải tạo không giam giữ. Nếu không thể hòa giải thì dù tôi có giúp anh giành được quyền nuôi con, anh cũng phải ngồi tù khoảng một hai năm đấy. Tôi nghĩ hẳn là anh không muốn chuyện này xảy ra đâu nhỉ.”
"..." Từ Dương nhìn chằm chằm Hạ Chanh không nói lời nào, tựa hồ như đang đánh giá năng lực của cô.
Hạ Chanh thờ ơ cong môi, "Anh Từ, vừa nãy tôi nói luật sư Cao không thể giải quyết được, không phải là vì tôi nghi ngờ năng lực của anh ấy, mà là vì lĩnh vực chúng tôi am hiểu không giống nhau. Anh ấy cảm thấy tôi thích hợp với case này hơn, nên mới giới thiệu tôi cho anh. Nói cách khác, trong trường hợp của anh thì hòa giải dân sự là có lợi nhất, và tôi thì rất am hiểu chuyện này."
Đôi môi mím chặt của Từ Dương hơi hé, khoảng hai giây sau, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi đi, tôi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa."
Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn, cô nở nụ cười hòa nhã thân thiện: "Vậy trước tiên nói về quan hệ của anh với vợ mình đi. Tình cảm giữa hai người thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro