Sinh Hoạt Tình...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Mày Từ Dương lại càng nhíu chặt hơn, anh rũ mắt hút một hơi thuốc: "Cô ta nói là bắt đầu từ nửa năm trước."
“Lúc đó anh có phát hiện ra điều gì không?” Hạ Chanh vừa cẩn thận lật giở tài liệu vừa hỏi.
Từ Dương lắc đầu, "Mới... Hai ba tháng trước, bạn bè và mấy người anh em mới nói với tôi, bọn họ nhìn thấy cô ta thường xuyên cùng một người đàn ông đi mua sắm, ăn uống. Tôi hỏi cô ta thì cô ta nói đó là chồng của một người bạn."
"Anh tin?"
Từ Dương khẽ liếm đôi môi khô khốc, ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Mãi đến mấy ngày trước, một người anh em của tôi nói là nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông đi thuê phòng, sau đó gọi tôi đến khách sạn…”
Hạ Chanh có chút cạn lời, cô ngẩng đầu lên: "Có phải là tình cảm của anh và vợ mình có hơi xa cách không?"
"Tôi thấy vẫn tốt mà."
Như này mà còn bảo là tốt? Chuyện đến cả nửa năm, có người nhắc nhở anh mà anh hoàn toàn chẳng phản ứng, ngay cả đi bắt gian cũng là được bạn bè gọi đến…
"Có phải ngày thường tính tình anh không được tốt không? Ví dụ như anh tương đối dễ tức giận, hai người thường xuyên chiến tranh lạnh, cãi vã, thậm chí là động thủ đánh nhau gì đó."
Mặc dù Từ Dương có chút ‘thẳng’ nhưng anh cũng không phải là đồ ngốc, anh nghe là lập tức hiểu Hạ Chanh đang cong cong qoẹo qoẹo để hỏi xem anh có khuynh hướng bạo lực, có hành vì bạo lực gia đình hay không đây mà.
Anh có chút nói không nên lời, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tôi và cô ta kết hôn đã năm năm, số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa tôi cũng sẽ không động thủ với cô ta!"
Hạ Chanh nhìn anh, khẽ nhếch môi, dừng một chút rồi lại hỏi: "Vậy... Sinh hoạt tình dục của hai người không hài hòa sao?"
Từ Dương khóe miệng khẽ giật một cái, "Ý cô là gì?"
"Anh Từ, trước hết xin anh đừng kích động."
“Tôi không cao hứng!” Từ Dương ngoài miệng thì nói không kích động, nhưng âm thanh lại càng lúc càng lớn, “Tôi chỉ muốn biết cô hỏi như vậy là có ý gì? Liên quan gì đến án kiện này hả?”
"Đương nhiên là có liên quan rồi. Nếu không có nhân tố khách quan tác động đến hành vi ngoại tình của cô ấy, thì cô ấy sẽ không thể biện minh trên khía cạnh đạo đức được. Điều này rất có lợi cho việc đàm phán."
Từ Dương nhìn cô chằm chằm, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không có vấn đề gì cả, rất bình thường!"
Hạ Chanh nhẹ mím môi dưới rồi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng dù nhìn thế nào thì Từ Dương vẫn thấy vẻ mặt kia của cô có gì đó sai sai...
"Tôi thật sự không có vấn đề gì hết!"
"Tôi biết, anh vừa mới nói rồi."
"..."
"À, anh vừa nói vợ chồng anh đã kết hôn được năm năm rồi nhỉ."
“Đúng vậy.” Giọng Từ Dương vô cùng giận dữ.
Hạ Chanh cũng không để ý lắm, cô chỉ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu - ngày tháng năm sinh của cô con gái: "Hai người kết hôn vào tháng mấy?"
"Tháng ba."
Tháng ba?
Hạ Chanh nhướng mắt, "Hai người là bác sĩ bảo cưới à?"
Hạ Chanh vừa dứt lời, vẻ mặt Từ Dương vốn còn đang cực kỳ giận dữ đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Anh dời mắt nhìn sang chỗ khác, khẽ gật đầu nói: "Ừ."
"Xem ngày sinh nhật của con gái anh, thời điểm hai người kết hôn hẳn cô ấy cũng đã có thai được gần năm tháng rồi nhỉ."
"…Ừ."
Biểu hiện này có gì đó không ổn rồi!
Hạ Chanh nhíu mày, đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, tuy rằng xác suất này không cao, dù sao thì đàn ông mà chấp nhận làm anh hung đổ vỏ cũng không nhiều lắm.
Nhưng... Nếu là thật, vậy thì quyền chủ động của vụ kiện này đã không còn nằm trong tay cô nữa rồi!
"Anh Từ, hiện tại tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi anh, có thể hơi thất lễ, nhưng anh nhất định phải thành thật trả lời tôi. Vấn đề này thật sự rất quan trọng."
Từ Dương đã sớm ý thức được cô muốn hỏi gì rồi, anh cúi đầu rít một hơi thuốc rồi nhả khói: "Cô hỏi đi."
"Con gái anh có phải là con ruột của anh không?"
"…Phải."
"Tôi muốn nghe sự thật."
Từ Dương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Chanh, "Phải."
Giọng nói và vẻ mặt của anh đều kiên định dị thường, nhưng chính sự kiên định quá mức này lại để cho Hạ Chanh biết rằng, đến 80% xác suất con gái anh không phải là con ruột rồi..
“Lúc đó anh có phát hiện ra điều gì không?” Hạ Chanh vừa cẩn thận lật giở tài liệu vừa hỏi.
Từ Dương lắc đầu, "Mới... Hai ba tháng trước, bạn bè và mấy người anh em mới nói với tôi, bọn họ nhìn thấy cô ta thường xuyên cùng một người đàn ông đi mua sắm, ăn uống. Tôi hỏi cô ta thì cô ta nói đó là chồng của một người bạn."
"Anh tin?"
Từ Dương khẽ liếm đôi môi khô khốc, ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Mãi đến mấy ngày trước, một người anh em của tôi nói là nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông đi thuê phòng, sau đó gọi tôi đến khách sạn…”
Hạ Chanh có chút cạn lời, cô ngẩng đầu lên: "Có phải là tình cảm của anh và vợ mình có hơi xa cách không?"
"Tôi thấy vẫn tốt mà."
Như này mà còn bảo là tốt? Chuyện đến cả nửa năm, có người nhắc nhở anh mà anh hoàn toàn chẳng phản ứng, ngay cả đi bắt gian cũng là được bạn bè gọi đến…
"Có phải ngày thường tính tình anh không được tốt không? Ví dụ như anh tương đối dễ tức giận, hai người thường xuyên chiến tranh lạnh, cãi vã, thậm chí là động thủ đánh nhau gì đó."
Mặc dù Từ Dương có chút ‘thẳng’ nhưng anh cũng không phải là đồ ngốc, anh nghe là lập tức hiểu Hạ Chanh đang cong cong qoẹo qoẹo để hỏi xem anh có khuynh hướng bạo lực, có hành vì bạo lực gia đình hay không đây mà.
Anh có chút nói không nên lời, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tôi và cô ta kết hôn đã năm năm, số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa tôi cũng sẽ không động thủ với cô ta!"
Hạ Chanh nhìn anh, khẽ nhếch môi, dừng một chút rồi lại hỏi: "Vậy... Sinh hoạt tình dục của hai người không hài hòa sao?"
Từ Dương khóe miệng khẽ giật một cái, "Ý cô là gì?"
"Anh Từ, trước hết xin anh đừng kích động."
“Tôi không cao hứng!” Từ Dương ngoài miệng thì nói không kích động, nhưng âm thanh lại càng lúc càng lớn, “Tôi chỉ muốn biết cô hỏi như vậy là có ý gì? Liên quan gì đến án kiện này hả?”
"Đương nhiên là có liên quan rồi. Nếu không có nhân tố khách quan tác động đến hành vi ngoại tình của cô ấy, thì cô ấy sẽ không thể biện minh trên khía cạnh đạo đức được. Điều này rất có lợi cho việc đàm phán."
Từ Dương nhìn cô chằm chằm, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không có vấn đề gì cả, rất bình thường!"
Hạ Chanh nhẹ mím môi dưới rồi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng dù nhìn thế nào thì Từ Dương vẫn thấy vẻ mặt kia của cô có gì đó sai sai...
"Tôi thật sự không có vấn đề gì hết!"
"Tôi biết, anh vừa mới nói rồi."
"..."
"À, anh vừa nói vợ chồng anh đã kết hôn được năm năm rồi nhỉ."
“Đúng vậy.” Giọng Từ Dương vô cùng giận dữ.
Hạ Chanh cũng không để ý lắm, cô chỉ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu - ngày tháng năm sinh của cô con gái: "Hai người kết hôn vào tháng mấy?"
"Tháng ba."
Tháng ba?
Hạ Chanh nhướng mắt, "Hai người là bác sĩ bảo cưới à?"
Hạ Chanh vừa dứt lời, vẻ mặt Từ Dương vốn còn đang cực kỳ giận dữ đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Anh dời mắt nhìn sang chỗ khác, khẽ gật đầu nói: "Ừ."
"Xem ngày sinh nhật của con gái anh, thời điểm hai người kết hôn hẳn cô ấy cũng đã có thai được gần năm tháng rồi nhỉ."
"…Ừ."
Biểu hiện này có gì đó không ổn rồi!
Hạ Chanh nhíu mày, đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, tuy rằng xác suất này không cao, dù sao thì đàn ông mà chấp nhận làm anh hung đổ vỏ cũng không nhiều lắm.
Nhưng... Nếu là thật, vậy thì quyền chủ động của vụ kiện này đã không còn nằm trong tay cô nữa rồi!
"Anh Từ, hiện tại tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi anh, có thể hơi thất lễ, nhưng anh nhất định phải thành thật trả lời tôi. Vấn đề này thật sự rất quan trọng."
Từ Dương đã sớm ý thức được cô muốn hỏi gì rồi, anh cúi đầu rít một hơi thuốc rồi nhả khói: "Cô hỏi đi."
"Con gái anh có phải là con ruột của anh không?"
"…Phải."
"Tôi muốn nghe sự thật."
Từ Dương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Chanh, "Phải."
Giọng nói và vẻ mặt của anh đều kiên định dị thường, nhưng chính sự kiên định quá mức này lại để cho Hạ Chanh biết rằng, đến 80% xác suất con gái anh không phải là con ruột rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro