“Tôi Có Muốn Ch...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh cảm thấy lời mình nói đã quá rõ ràng, Giang Hạo Thừa hẳn là nên tự mình hiểu lấy đi chứ.
Không ngờ là người tôi lại chỉ cười hì hì hỏi cô: "Em còn ghen à?"
Đổi giày xong, Hạ Chanh không nhịn được nữa mà thở ra một hơi. Cô không hiểu tại sao Giang Hạo Thừa lại trở nên như bây giờ nữa.
Trước đây hắn đúng là rất tự tin, nhưng bây giờ lại là tự tin quá đáng, đến mức có phần kệch cỡm!
“Sao lại thở dài?” Giang Hạo Thừa hỏi.
"Thở dài vì không có cách nào nói cho anh hiểu."
"Đừng như vậy... Tôi biết em giận tôi vì lên tiếng nói chuyện giúp Diêu Duệ Giai, nhưng hôm nay cô ấy là người đứng ra làm chủ, cho nên dù thế nào cũng phải giữ chút thể diện cho cô ấy chứ."
"Giang Hạo Thừa, anh có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi ghen? Tính cách của tôi là như vậy, nếu có người động đến tôi thì tôi nhất định sẽ đáp trả, chỉ thế thôi, không hề liên quan cái mẹ gì đến anh cả!"
"Nếu không phải là ghen thì tại sao em lại cố ý đi cùng tên họ Từ kia? Không phải là em cố ý muốn chọc giận tôi sao?"
“Tôi không phải muốn chọc giận anh, tôi chỉ là không muốn anh đưa tôi về thôi. Tôi muốn thoát khỏi anh, muốn anh tự giác mà rút lui đi, nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?"
Hạ Chanh nói xong, đầu bên kia điện thoại, Giang Hạo Thừa im bặt.
Cô cho rằng hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sô pha thì không ngờ...
"Em định khi nào sẽ đi ra?"
"Cái gì mà khi nào sẽ đi ra?"
"Về nhà ấy."
...Đây có nghĩa là vẫn chưa định bỏ cuộc à?
"Tôi đã về đến nhà rồi."
Giang Hạo Thừa đang ngồi trên sô pha ở khu đón tiếp, cười nói: "Anh đã thấy em đi ra đâu."
"Tại sao anh phải thấy tôi đi ra?"
"Anh vẫn luôn ngồi ở khu đón tiếp chờ em mà."
"Ôi, thật ngại quá, tôi và anh Từ đi cầu thang mất tiêu rồi."
"..." Giang Hạo Thừa nhíu mày, bàn tay cầm di động khẽ siết lại, vẻ mặt có chút khó coi.
Thấy vậy, Cao Trình Dịch ngồi ở bên cạnh không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Hạo Thừa liếc Cao Trình Dịch một cái, cũng không có lập tức trả lời, mà là nói với Hạ Chanh qua điện thoại: "Nếu em đã an toàn về đến nhà thì tốt rồi, trước cứ vậy đi, hôm khác anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Hạ Chanh căn bản là không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ vứt ra một câu 'tạm biệt' liền cúp điện thoại luôn.
Giang Hạo Thừa chậm rãi đặt điện thoại xuống, nhìn Cao Trình Dịch nói: "Cô ấy đã về đến nhà rồi, đi cầu thang bộ, cái người họ Từ kia đưa cô ấy về."
"..." Khó trách vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, Giang Hạo Thừa nói là không nhìn thấy cô đâu. Hạ Chanh thật đúng là tàn nhẫn, cứ thế đi vòng qua lối thoát hiểm luôn.
Giang Hạo Thừa mím môi, vỗ vỗ vai Cao Trình Dịch rồi đứng dậy: “Tôi cũng về luôn đây."
Cao Trình Dịch cau mày nhìn bóng lưng của Giang Hạo Thừa đang quay người đi về phía cửa thang máy, anh ta dừng một chút rồi đuổi theo hắn.
"Này— Chờ một chút."
“Còn có chuện gì à?” Giang Hạo Thừa dừng bước, quay đầu hỏi.
"Ừm... Cậu thật sự muốn quay lại với Hạ Chanh hay là... Chỉ muốn vui vẻ thôi?"
Giang Hạo Thừa sửng sốt một giây, quay đầu đi, không nhịn được mà cười nói: “Tôi có muốn chơi cũng phải được đến tay cái đã chứ."
"Là sao?"
“Nghĩa là…” Giang Hạo Thừa quay đầu lại, cố nén nụ cười: “Tôi hiện tại là nghiêm túc.”
Hắn cũng không tin là trước kia chịch được mà bây giờ lại không!
*
Ngày hôm sau, không lâu sau khi Hạ Chanh đến văn phòng, cô liền nhận được một bó hoa hồng màu xanh lam.
Đó là một bó lớn, không cần phải đếm cũng biết, quy cách là cái loại 99 đoá lớn ấy...
Trợ lý Lâm An vừa kích động vừa ghen tị, nhưng Hạ Chanh lại nhíu mày, bởi vì cô không cần nhìn tấm thiệp nhỏ cắm trong hoa cũng biết là ai đưa cho mình.
Dù sao thì bao nhiêu năm nay Giang Hạo Thừa cũng đều chỉ tặng cô loại hoa này.
Hơn nữa... Ngày hắn tặng hoa cho cô cũng tình cờ là ngày lễ tình nhân, lần đầu tiên của cô cũng đã cho hắn vào ngày hôm đó...
Không ngờ là người tôi lại chỉ cười hì hì hỏi cô: "Em còn ghen à?"
Đổi giày xong, Hạ Chanh không nhịn được nữa mà thở ra một hơi. Cô không hiểu tại sao Giang Hạo Thừa lại trở nên như bây giờ nữa.
Trước đây hắn đúng là rất tự tin, nhưng bây giờ lại là tự tin quá đáng, đến mức có phần kệch cỡm!
“Sao lại thở dài?” Giang Hạo Thừa hỏi.
"Thở dài vì không có cách nào nói cho anh hiểu."
"Đừng như vậy... Tôi biết em giận tôi vì lên tiếng nói chuyện giúp Diêu Duệ Giai, nhưng hôm nay cô ấy là người đứng ra làm chủ, cho nên dù thế nào cũng phải giữ chút thể diện cho cô ấy chứ."
"Giang Hạo Thừa, anh có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi ghen? Tính cách của tôi là như vậy, nếu có người động đến tôi thì tôi nhất định sẽ đáp trả, chỉ thế thôi, không hề liên quan cái mẹ gì đến anh cả!"
"Nếu không phải là ghen thì tại sao em lại cố ý đi cùng tên họ Từ kia? Không phải là em cố ý muốn chọc giận tôi sao?"
“Tôi không phải muốn chọc giận anh, tôi chỉ là không muốn anh đưa tôi về thôi. Tôi muốn thoát khỏi anh, muốn anh tự giác mà rút lui đi, nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?"
Hạ Chanh nói xong, đầu bên kia điện thoại, Giang Hạo Thừa im bặt.
Cô cho rằng hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sô pha thì không ngờ...
"Em định khi nào sẽ đi ra?"
"Cái gì mà khi nào sẽ đi ra?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Về nhà ấy."
...Đây có nghĩa là vẫn chưa định bỏ cuộc à?
"Tôi đã về đến nhà rồi."
Giang Hạo Thừa đang ngồi trên sô pha ở khu đón tiếp, cười nói: "Anh đã thấy em đi ra đâu."
"Tại sao anh phải thấy tôi đi ra?"
"Anh vẫn luôn ngồi ở khu đón tiếp chờ em mà."
"Ôi, thật ngại quá, tôi và anh Từ đi cầu thang mất tiêu rồi."
"..." Giang Hạo Thừa nhíu mày, bàn tay cầm di động khẽ siết lại, vẻ mặt có chút khó coi.
Thấy vậy, Cao Trình Dịch ngồi ở bên cạnh không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Hạo Thừa liếc Cao Trình Dịch một cái, cũng không có lập tức trả lời, mà là nói với Hạ Chanh qua điện thoại: "Nếu em đã an toàn về đến nhà thì tốt rồi, trước cứ vậy đi, hôm khác anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Hạ Chanh căn bản là không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ vứt ra một câu 'tạm biệt' liền cúp điện thoại luôn.
Giang Hạo Thừa chậm rãi đặt điện thoại xuống, nhìn Cao Trình Dịch nói: "Cô ấy đã về đến nhà rồi, đi cầu thang bộ, cái người họ Từ kia đưa cô ấy về."
"..." Khó trách vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, Giang Hạo Thừa nói là không nhìn thấy cô đâu. Hạ Chanh thật đúng là tàn nhẫn, cứ thế đi vòng qua lối thoát hiểm luôn.
Giang Hạo Thừa mím môi, vỗ vỗ vai Cao Trình Dịch rồi đứng dậy: “Tôi cũng về luôn đây."
Cao Trình Dịch cau mày nhìn bóng lưng của Giang Hạo Thừa đang quay người đi về phía cửa thang máy, anh ta dừng một chút rồi đuổi theo hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này— Chờ một chút."
“Còn có chuện gì à?” Giang Hạo Thừa dừng bước, quay đầu hỏi.
"Ừm... Cậu thật sự muốn quay lại với Hạ Chanh hay là... Chỉ muốn vui vẻ thôi?"
Giang Hạo Thừa sửng sốt một giây, quay đầu đi, không nhịn được mà cười nói: “Tôi có muốn chơi cũng phải được đến tay cái đã chứ."
"Là sao?"
“Nghĩa là…” Giang Hạo Thừa quay đầu lại, cố nén nụ cười: “Tôi hiện tại là nghiêm túc.”
Hắn cũng không tin là trước kia chịch được mà bây giờ lại không!
*
Ngày hôm sau, không lâu sau khi Hạ Chanh đến văn phòng, cô liền nhận được một bó hoa hồng màu xanh lam.
Đó là một bó lớn, không cần phải đếm cũng biết, quy cách là cái loại 99 đoá lớn ấy...
Trợ lý Lâm An vừa kích động vừa ghen tị, nhưng Hạ Chanh lại nhíu mày, bởi vì cô không cần nhìn tấm thiệp nhỏ cắm trong hoa cũng biết là ai đưa cho mình.
Dù sao thì bao nhiêu năm nay Giang Hạo Thừa cũng đều chỉ tặng cô loại hoa này.
Hơn nữa... Ngày hắn tặng hoa cho cô cũng tình cờ là ngày lễ tình nhân, lần đầu tiên của cô cũng đã cho hắn vào ngày hôm đó...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro