Có Lẽ Nơi Đó Vố...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh chỉ vừa đi đến trước đầu xe, nhìn bóng lưng anh mà cảm thấy cạn lời, cô dừng một chút rồi mới lại bước thấp bước cao đi theo anh.
Khi cô đến chỗ thang máy, cửa thang máy đang mở, Từ Dương đang dùng một tay chặn cửa thang máy để chờ cô đến.
Hạ Chanh khẽ nhíu mày, đi vào thang máy. Lúc này Từ Dương mới theo vào, sau đó ấn tầng mười một.
Cửa thang máy đóng lại, Từ Dương đút tay vào túi áo khoác, hơi ngẩng đầu nhìn những con số nhảy lên trong thang máy, không nói gì.
Hạ Chanh cũng không nói chuyện, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nhưng bởi vì hạn chế chiều cao và góc nhìn nên cô chỉ có thể nhìn đến chỗ ngực và cánh tay anh thôi.
Sau đó, cô vô tình liếc phải vùng giữa bụng dưới và chân anh, chiếc quần rộng thùng thình lại hơi hơi phồng lên.
Cô không phải là một cô gái chưa trải sự đời, dĩ nhiên cô biết đó là gì, tức khắc mày cô lại càng cau chặt, cố dời tầm mắt đi.
Trong thang máy chỉ có hai người, yên tĩnh đến có khút bất thường, bầu không khí đột nhiên có chút cổ quái.
Dù sao thì Từ Dương cũng có thể cảm giác được vừa rồi cô có nhìn anh, nhưng chính vì cảm giác được nên anh càng thêm ngượng ngọng, cảm thấy có chút sai sai ở đâu đó.
Cũng may, thang máy rất nhanh đã lên đến tầng 11, sau một tiếng vang, cửa mở ra.
Hạ Chanh đi ra ngoài, sau khi ra khỏi thang máy, cô phát hiện Từ Dương vẫn đứng yên tại chỗ. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì đập vào mắt cô là hình ảnh Từ Dương đang bấm thang máy xuống lầu...
Từ Dương bị bộ dạng của cô làm cho có chút sững sờ, anh bước nhanh về phía trước, đưa tay chặn cửa thang máy: "Luật sư Hạ, còn có chuyện gì nữa sao?"
Nơi này không tối tăm giống như trong xe, đèn huỳnh quang nơi hành lang hắt ánh sáng trắng, vẻ mặt của người đàn ông trước mặt cô có chút câu nệ, trong đôi mắt trong suốt ngoài trừ sự nghi hoặc thì chẳng hề có chút bóng dáng nào của dục vọng cả...
"Ừm...À thì, anh có muốn đến nhà uống cốc nước không?"
Hạ Chanh vừa nói ra miệng những lời này thì mới ý thức được lời nói của mình rất có tính ám chỉ rất mạnh. Cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa, có lẽ là vì cảm thấy mình lại hiểu lầm anh, bao gồm cả...
Được rồi, cô thừa nhận, có lẽ thứ đó của anh vốn lớn như vậy, mặc quần rộng thùng thình mà còn rõ ràng thế kia cơ mà, là chính cô mới là người có suy nghĩ bậy bạ với người ta…
"Không cần, không cần đâu."
"À... Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Sao lại khách sáo thế, tôi đi trước đây."
Hạ Chanh không nói gì, chỉ cong môi nhẹ gật đầu. Từ Dương rút bàn tay đang chặn cửa thang máy lại, lui về phía sau một bước.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Chanh ngước mắt lên, nhìn con số trên thang máy từng tầng từng tầng một nhảy xuống, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu.
“Thật đúng là đưa lên lầu nhỉ.” Cô lẩm bẩm nói, vừa mở túi lấy chìa khóa vừa đi về phía căn hộ của mình. Ngay khi đi tới cửa nhà, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô không vội vàng tiếp máy mà vào nhà rồi đóng cửa lại trước đã, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại ra, đập vào mắt là một dãy số xa lạ.
Ngay lập tức, khuôn mặt dè dặt với đôi mắt trong suốt của Từ Dương hiện lên trong đầu cô, nhưng chỉ trong giây lát, cô mới sực nhớ ra rằng mình đã lưu số điện thoại của Từ Dương là anh Từ...
Cô đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, cũng không hiểu là hôm nay cô bị làm sao nữa, chẳng lẽ thật sự uống nhiều quá rồi à? Rất không bình thường luôn...
Hạ Chanh nhấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai, chuyên nghiệp ném ra hai chữ: "Alô."
"Alo, chào em."
Là giọng Giang Hạo Thừa.
Hạ Chanh lập tức cau mày: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Em không hỏi xem anh là ai à?"
“Tôi nghe ra được.” Hạ Chanh vừa nói vừa cúi người đổi giày.
"Đã nhiều năm như vậy không gặp, lần đầu tiên gọi điện thoại cho em mà em đã có thể nhận ra giọng anh, có phải như vậy nghĩa là anh vẫn còn cơ hội không?"
"Anh đẹp trai à, chúng ta vừa mới nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng trước thôi đấy, thính giác và trí nhớ của tôi lại đều rất ổn, được rồi chứ hả?"
Khi cô đến chỗ thang máy, cửa thang máy đang mở, Từ Dương đang dùng một tay chặn cửa thang máy để chờ cô đến.
Hạ Chanh khẽ nhíu mày, đi vào thang máy. Lúc này Từ Dương mới theo vào, sau đó ấn tầng mười một.
Cửa thang máy đóng lại, Từ Dương đút tay vào túi áo khoác, hơi ngẩng đầu nhìn những con số nhảy lên trong thang máy, không nói gì.
Hạ Chanh cũng không nói chuyện, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nhưng bởi vì hạn chế chiều cao và góc nhìn nên cô chỉ có thể nhìn đến chỗ ngực và cánh tay anh thôi.
Sau đó, cô vô tình liếc phải vùng giữa bụng dưới và chân anh, chiếc quần rộng thùng thình lại hơi hơi phồng lên.
Cô không phải là một cô gái chưa trải sự đời, dĩ nhiên cô biết đó là gì, tức khắc mày cô lại càng cau chặt, cố dời tầm mắt đi.
Trong thang máy chỉ có hai người, yên tĩnh đến có khút bất thường, bầu không khí đột nhiên có chút cổ quái.
Dù sao thì Từ Dương cũng có thể cảm giác được vừa rồi cô có nhìn anh, nhưng chính vì cảm giác được nên anh càng thêm ngượng ngọng, cảm thấy có chút sai sai ở đâu đó.
Cũng may, thang máy rất nhanh đã lên đến tầng 11, sau một tiếng vang, cửa mở ra.
Hạ Chanh đi ra ngoài, sau khi ra khỏi thang máy, cô phát hiện Từ Dương vẫn đứng yên tại chỗ. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì đập vào mắt cô là hình ảnh Từ Dương đang bấm thang máy xuống lầu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Dương bị bộ dạng của cô làm cho có chút sững sờ, anh bước nhanh về phía trước, đưa tay chặn cửa thang máy: "Luật sư Hạ, còn có chuyện gì nữa sao?"
Nơi này không tối tăm giống như trong xe, đèn huỳnh quang nơi hành lang hắt ánh sáng trắng, vẻ mặt của người đàn ông trước mặt cô có chút câu nệ, trong đôi mắt trong suốt ngoài trừ sự nghi hoặc thì chẳng hề có chút bóng dáng nào của dục vọng cả...
"Ừm...À thì, anh có muốn đến nhà uống cốc nước không?"
Hạ Chanh vừa nói ra miệng những lời này thì mới ý thức được lời nói của mình rất có tính ám chỉ rất mạnh. Cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa, có lẽ là vì cảm thấy mình lại hiểu lầm anh, bao gồm cả...
Được rồi, cô thừa nhận, có lẽ thứ đó của anh vốn lớn như vậy, mặc quần rộng thùng thình mà còn rõ ràng thế kia cơ mà, là chính cô mới là người có suy nghĩ bậy bạ với người ta…
"Không cần, không cần đâu."
"À... Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Sao lại khách sáo thế, tôi đi trước đây."
Hạ Chanh không nói gì, chỉ cong môi nhẹ gật đầu. Từ Dương rút bàn tay đang chặn cửa thang máy lại, lui về phía sau một bước.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Chanh ngước mắt lên, nhìn con số trên thang máy từng tầng từng tầng một nhảy xuống, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu.
“Thật đúng là đưa lên lầu nhỉ.” Cô lẩm bẩm nói, vừa mở túi lấy chìa khóa vừa đi về phía căn hộ của mình. Ngay khi đi tới cửa nhà, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô không vội vàng tiếp máy mà vào nhà rồi đóng cửa lại trước đã, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại ra, đập vào mắt là một dãy số xa lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức, khuôn mặt dè dặt với đôi mắt trong suốt của Từ Dương hiện lên trong đầu cô, nhưng chỉ trong giây lát, cô mới sực nhớ ra rằng mình đã lưu số điện thoại của Từ Dương là anh Từ...
Cô đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, cũng không hiểu là hôm nay cô bị làm sao nữa, chẳng lẽ thật sự uống nhiều quá rồi à? Rất không bình thường luôn...
Hạ Chanh nhấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai, chuyên nghiệp ném ra hai chữ: "Alô."
"Alo, chào em."
Là giọng Giang Hạo Thừa.
Hạ Chanh lập tức cau mày: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Em không hỏi xem anh là ai à?"
“Tôi nghe ra được.” Hạ Chanh vừa nói vừa cúi người đổi giày.
"Đã nhiều năm như vậy không gặp, lần đầu tiên gọi điện thoại cho em mà em đã có thể nhận ra giọng anh, có phải như vậy nghĩa là anh vẫn còn cơ hội không?"
"Anh đẹp trai à, chúng ta vừa mới nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng trước thôi đấy, thính giác và trí nhớ của tôi lại đều rất ổn, được rồi chứ hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro