Xem Ra Không Ph...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Từ Dương đã cố gắng hết sức để che giấu tia hy vọng đè sâu trong lòng kia, nhưng Hạ Chanh lại dễ dàng tìm được nó, sau đó tàn nhẫn đào nó ra, vê thành tro.
Một dao này quá tàn nhẫn, Từ Dương khó có thể cười giả bộ như mình không sao với cô như vừa rồi.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, dời đi tầm mắt vốn đang nhìn Hạ Chanh, nhưng trong lòng lại không ngăn được lửa giận dâng lên... Là thẹn quá hóa giận...
Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn: “Lời tôi nói có làm anh khó chịu không?”
“Không sao.” Từ Dương đáp, giọng điệu cứng ngắc.
Ánh mắt Hạ Chanh rất có hứng thú mà đảo qua sườn mặt đang cắn một điếu thuốc của anh. Ánh đèn mờ ảo trong xe cùng bộ râu mấy ngày không cạo cũng không che được đường nét cương nghị của Từ Dương, vai rộng ngực dày căng phẳng chiếc áo khoác lẽ ra phải rộng thùng thình...
Không chỉ có giọng nói của anh cứng ngắc mà diện mạo và dáng người cũng rất cứng cỏi, rốt cuộc là vì tính tình anh quá mềm yết hay là vì quá si tình?
Mối quan hệ giữa luật sư và thân chủ là phải khách quan và cố gắng tránh chạm vào lĩnh vực riêng tư của thân chủ, đặc biệt là tình cảm.
Nhưng không biết có phải là do hôm nay cô uống hơi nhiều, dục vọng trong lòng sẽ bị rượu khuếch đại, giờ phút này, cô có phần không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng.
"Ầy, Tiểu Từ à."
??? Tiểu Từ?
Anh cảm thấy hẳn là mình lớn tuổi hơn cô nhỉ, hơn nữa trước nay không phải cô vẫn luôn gọi là anh Từ sao?
Từ Dương cạn lời mà quay đầu qua, đập vào mắt anh là hình ảnh Hạ Chanh đang hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Khóe môi cô ngậm cười, trong đôi mắt cô mang theo chút men say lại hàm chứa một tia ranh mãnh vui đùa, khiến cô lúc này thoạt nhìn vừa lười biếng lại gợi cảm.
Đáng lẽ đây hẳn là một bức tranh đẹp mắt, nhưng không biết vì sao Từ Dương lại cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng cả lên.
“Anh hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy rồi, tôi cũng muốn hỏi anh một câu, như thế không quá đáng chứ hả?” Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn.
“Cô hỏi đi.” Từ Dương căng da đầu nhả ra hai chữ, quay đầu dời đi tầm mắt, quan sát tình hình giao thông trước mặt.
"Nói xem, anh có hận chị Du không?"
Từ Dương cau mày, bàn tay đang nắm tay lái lại lần nữa siết chặt rồi lại thả lỏng. Anh không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Chanh chú ý đến từng chi tiết trên khuôn mặt và động tác cơ thể anh, khoảnh khắc anh buông lỏng những ngón tay đang siết chặt của mình ra, là thoải mái bình thản... Vì vậy anh không hề nói dối...
Xem ra không phải do tính tình quá nhu nhược, mà là vì quá thích...
Đột nhiên, cô bắt đầu tò mò về người phụ nữ tên Du Tĩnh Di kia, rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ gì mà khiến anh chung tình như vậy.
Nửa giờ sau, Từ Dương đỗ xe dưới lầu nhà Hạ Chanh.
Anh tắt máy một cách rất tự nhiên, còn Hạ Chanh - người vừa khoác túi xách lên vai – thấy thế thì hơi nhướng mày.
"Anh tắt máy để tiễn tôi lên lầu à?"
“Ừ… Đúng rồi, nhà cô ở tầng mấy?” Từ Dương cũng không ngẩng đầu lên, anh cởi dây an toàn, bất kể là trả lời hay dò hỏi đều nói rất tự nhiên.
Hạ Chanh cứng họng, nửa giờ trước cô còn tưởng rằng anh quá yêu vợ mình, thế nên cho dù đã bắt gian tại trận, còn bị đối xử tàn nhẫn như vậy nhưng anh vận không thể hận cô ấy được.
Không ngờ bây giờ anh lại đưa một người phụ nữ 'say khướt' lên lầu... Ai, chuyện này...
Từ Dương đã cởi xong dây an toàn, đang mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, thấy Hạ Chanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích thì nghi hoặc hỏi cô: "Sao vậy?"
“Không có gì, tôi ở lầu 11.” Hạ Chanh cong môi rồi mở cửa xuống xe.
Cô cũng không từ chối 'ý tốt' của Từ Dương khi anh muốn đưa cô lên lầu. Cô muốn xem thử là mắt nhìn người của cô có thật sự kém như vậy không, hay là lại do cô hiểu lầm anh thôi.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, cô đã nhìn thấy Từ Dương - người định tiễn cô lên tận nhà, đút tay vào túi áo khoác, không hề đợi cô mà cứ thế đi thẳng vào hàng hiên...
Một dao này quá tàn nhẫn, Từ Dương khó có thể cười giả bộ như mình không sao với cô như vừa rồi.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, dời đi tầm mắt vốn đang nhìn Hạ Chanh, nhưng trong lòng lại không ngăn được lửa giận dâng lên... Là thẹn quá hóa giận...
Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn: “Lời tôi nói có làm anh khó chịu không?”
“Không sao.” Từ Dương đáp, giọng điệu cứng ngắc.
Ánh mắt Hạ Chanh rất có hứng thú mà đảo qua sườn mặt đang cắn một điếu thuốc của anh. Ánh đèn mờ ảo trong xe cùng bộ râu mấy ngày không cạo cũng không che được đường nét cương nghị của Từ Dương, vai rộng ngực dày căng phẳng chiếc áo khoác lẽ ra phải rộng thùng thình...
Không chỉ có giọng nói của anh cứng ngắc mà diện mạo và dáng người cũng rất cứng cỏi, rốt cuộc là vì tính tình anh quá mềm yết hay là vì quá si tình?
Mối quan hệ giữa luật sư và thân chủ là phải khách quan và cố gắng tránh chạm vào lĩnh vực riêng tư của thân chủ, đặc biệt là tình cảm.
Nhưng không biết có phải là do hôm nay cô uống hơi nhiều, dục vọng trong lòng sẽ bị rượu khuếch đại, giờ phút này, cô có phần không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng.
"Ầy, Tiểu Từ à."
??? Tiểu Từ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cảm thấy hẳn là mình lớn tuổi hơn cô nhỉ, hơn nữa trước nay không phải cô vẫn luôn gọi là anh Từ sao?
Từ Dương cạn lời mà quay đầu qua, đập vào mắt anh là hình ảnh Hạ Chanh đang hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Khóe môi cô ngậm cười, trong đôi mắt cô mang theo chút men say lại hàm chứa một tia ranh mãnh vui đùa, khiến cô lúc này thoạt nhìn vừa lười biếng lại gợi cảm.
Đáng lẽ đây hẳn là một bức tranh đẹp mắt, nhưng không biết vì sao Từ Dương lại cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng cả lên.
“Anh hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy rồi, tôi cũng muốn hỏi anh một câu, như thế không quá đáng chứ hả?” Khóe môi Hạ Chanh càng nhếch cao hơn.
“Cô hỏi đi.” Từ Dương căng da đầu nhả ra hai chữ, quay đầu dời đi tầm mắt, quan sát tình hình giao thông trước mặt.
"Nói xem, anh có hận chị Du không?"
Từ Dương cau mày, bàn tay đang nắm tay lái lại lần nữa siết chặt rồi lại thả lỏng. Anh không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Chanh chú ý đến từng chi tiết trên khuôn mặt và động tác cơ thể anh, khoảnh khắc anh buông lỏng những ngón tay đang siết chặt của mình ra, là thoải mái bình thản... Vì vậy anh không hề nói dối...
Xem ra không phải do tính tình quá nhu nhược, mà là vì quá thích...
Đột nhiên, cô bắt đầu tò mò về người phụ nữ tên Du Tĩnh Di kia, rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ gì mà khiến anh chung tình như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa giờ sau, Từ Dương đỗ xe dưới lầu nhà Hạ Chanh.
Anh tắt máy một cách rất tự nhiên, còn Hạ Chanh - người vừa khoác túi xách lên vai – thấy thế thì hơi nhướng mày.
"Anh tắt máy để tiễn tôi lên lầu à?"
“Ừ… Đúng rồi, nhà cô ở tầng mấy?” Từ Dương cũng không ngẩng đầu lên, anh cởi dây an toàn, bất kể là trả lời hay dò hỏi đều nói rất tự nhiên.
Hạ Chanh cứng họng, nửa giờ trước cô còn tưởng rằng anh quá yêu vợ mình, thế nên cho dù đã bắt gian tại trận, còn bị đối xử tàn nhẫn như vậy nhưng anh vận không thể hận cô ấy được.
Không ngờ bây giờ anh lại đưa một người phụ nữ 'say khướt' lên lầu... Ai, chuyện này...
Từ Dương đã cởi xong dây an toàn, đang mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, thấy Hạ Chanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích thì nghi hoặc hỏi cô: "Sao vậy?"
“Không có gì, tôi ở lầu 11.” Hạ Chanh cong môi rồi mở cửa xuống xe.
Cô cũng không từ chối 'ý tốt' của Từ Dương khi anh muốn đưa cô lên lầu. Cô muốn xem thử là mắt nhìn người của cô có thật sự kém như vậy không, hay là lại do cô hiểu lầm anh thôi.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, cô đã nhìn thấy Từ Dương - người định tiễn cô lên tận nhà, đút tay vào túi áo khoác, không hề đợi cô mà cứ thế đi thẳng vào hàng hiên...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro