Ban Thưởng
Diện Bắc Mi Nam
2024-07-23 08:14:32
Nàng mơ hồ nhớ đến kiếp trước khi mẫu thân và Tam tỷ trở về, nàng bởi vì bệnh tình trở nặng không thể lập tức đi thỉnh an mẫu thân, vài ngày sau đó khi phụ thân hồi phủ, nàng đã mặc bộ quần áo phụ thân mang từ kinh thành về ra phủ đón khách.
Vì điều này mà Tam tỷ Nhâm Dao Hoa càng thêm không thích nàng.
Nhâm Dao Hoa hận nàng không để mẫu thân trong lòng, bạc tình bạc nghĩa.
Còn nàng thì oán hận mẫu thân tại sao lại đối xử với tỷ tỷ tốt hơn nàng, sẵn sàng đi thôn trang chịu khổ với tỷ tỷ, lại để nàng ở trong phủ một mình cho di nương chăm sóc, ngay cả khi nàng bệnh nặng cũng không phái người đến xem, còn đưa đại phu vốn đến xem bệnh cho nàng qua chỗ tỷ tỷ.
Ngay khi Nhậm Dao Kỳ tưởng chừng mình đã quên rồi, không ngờ lúc này mọi thứ lại trở nên rõ ràng hơn khi nhìn lại những dòng sự kiện năm đó, nàng tự nhiên nhìn ra được âm mưu trong đó.
Có người đang âm thầm gây rối, châm ngòi li gián mối quan hệ của nàng và tam tỷ Nhâm Dao Hoa.
“Ngũ tiểu thư? Nếu không uống, thuốc sẽ nguội.” Kim Kết thấy nàng nhíu mày nhìn bát thuốc, vội cười thúc giục.
Nhậm Dao Kỳ cau mày nhận lấy bát thuốc, đưa đến gần môi. Kim Kết thấy nàng muốn uống thuốc vừa định thở phào một hơi lại thấy Nhậm Dao Kỳ đặt bát trở lại, mày nhíu chặt:“Sao ta lại cảm thấy thuốc hôm nay đắng hơn?”
Tim Kim Kết đập thình thịch, nhìn lướt qua bát thuốc, cười gượng nói: “Làm sao có thể? Tiểu thư người còn chưa uống…”
Nhậm Dao Kỳ liếc nhìn nàng ta một cái, ngạo mạn nói:“Bổn tiểu thư bệnh lâu thành y, vừa ngửi là biết vị đắng của thuốc hôm nay!"
“Cái này…”
Kim Kết kìm nén tức giận, gượng cười, muốn tiếp tục khuyên, Nhậm Dao Kỳ lại nói: “Ngươi đi tìm Phương di nương mang một đĩa ô mai tơ đến đây, chính là loại dùng lá bạc hà và mật ong để ướp, trên mặt còn rắc đường trắng ấy.”
Kim Kết giật giật khóe miệng, thì ra hôm nay khó nói chuyện như vậy là vì tham ăn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy nói:“Nô tỳ đi ngay.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhậm Dao Kỳ nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở nội thất, liền thu hồi vẻ kiêu ngạo trên mặt, phủ thêm áo bông thật dày, sau đó bưng bát thuốc đi ra sau tấm bình phong phía nội thất, đổ thuốc đi.
Sau đó nàng trở lại giường ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại chấm chấm vài giọt nước thuốc còn trong bát lên khóe môi.
Kim Kết quay lại rất nhanh, nhìn bát thuốc trống không thì không khỏi sửng sốt, Nhậm Dao Kỳ đã hơi không kiên nhẫn nói: “Sao lại đi lâu như vậy! Muốn đắng chết ta sao!”
Kim Kết vội đẩy đĩa ô mai tơ tới, Nhậm Dao Kỳ dùng muỗng bạc bên cạnh đĩa nhón một miếng cho vào miệng, sau đó hài lòng nheo mắt: "Rất ngọt --"
Ánh mắt Kim Kết lén nhìn bát thuốc, lại nhìn Nhậm Dao Kỳ, thấy khóe miệng nàng còn dính vài giọt thuốc mới vừa lòng, nụ cười càng trở nên chân thành hơn: “Ô mai tơ này là di nương dùng bí quyết của nhà mẹ đẻ làm ra đó, nơi khác không có đâu. Năm nay mưa nhiều, mấy vườn thanh mai thượng hạng ở phía bắc đều bị úng hết, cho nên di nương cũng chỉ ướp được một vò như vậy thôi, lần trước Cửu tiểu thư nói muốn ăn, di nương còn không cho, nói cái này phải để lại cho Ngũ tiểu thư, Cửu tiểu thư bởi vậy mà giận di nương hết mấy ngày.”
Nhậm Dao Kỳ nhìn thấy tấm màn bên ngoài lay động, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Kim Kết, cười nói:“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết những chuyện này, thì ra Cửu muội muội lại nhỏ mọn như vậy, ngươi không nói ta còn không biết đâu. Thế nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng biết ngươi đã nói những điều không hay về nàng ta cho cho biết đâu."
Kim Kết nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nàng ta khống có ý nói xấu sau lưng Cửu tiểu thư đâu.
“Ngũ tiểu thư, nô tỳ …”
Nhậm Dao Kỳ ngắt lời nàng ta, tháo vòng tay bạch ngọc oánh nhuận trên cổ tay xuống đưa tới trước mặt Kim Kết: "Ta chưa bao giờ bạc đãi người trong nhà, đây là thưởng cho ngươi.”
Kim Kết liếc mắt nhìn vòng tay, trong lòng nhảy dựng, nuốt xuống lời phản bác đang định nói ra.
Nàng ta nhìn hai bên một chút, cẩn thận nhét vòng tay vào trong ống tay áo, nhẹ giọng nói một câu:“Nô tỳ tạ ơn Ngũ tiểu thư ban thưởng.”
Nhậm Dao Kỳ đưa tay che miệng che miệng ngáp một cái: “Ta buồn ngủ, muốn ngủ một lát, ngươi đi xuống đi."
“Vâng, Ngũ tiểu thư.” Sau khi Kim Kết hầu hạ Nhậm Dao Kỳ nằm xuống, liền lui ra ngoài.
Nhậm Dao Kỳ đợi trong chốc lát, nhẹ giọng kêu:“Ai ở bên ngoài?”
Sau một phen động tĩnh, hai nha hoàn Thanh Mai cùng Tuyết Lê vén rèm đi vào.
“Tiểu thư, người có gì phân phó?” Thanh Mai ân cần tiến lên phía trước nói.
Nhậm Dao Kỳ nói: “Ngươi lại đây hầu hạ ta đứng dậy mặc quần áo.”
Thanh Mai cười xòa nói: “Tiểu thư, ngài muốn làm gì cứ phân phó nô tỳ một tiếng là được, người không cần đứng dậy đâu ạ?” Ánh mắt lại nhìn sang cổ tay của Nhậm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ làm bộ như không thấy ánh mắt của nàng ta, cười nửa miệng nói: “Bản tiểu thư muốn đi nhà xí, ngươi cũng có thể đi thay?”
Thanh Mai vội nói: “Vậy, vậy khoác thêm áo nhỏ là được.”
Nhậm Dao Kỳ nhíu mày: “Ngươi đây là muốn cho ta cảm lạnh, hay là muốn ta đi vệ sinh nhếch nhác không đứng đắn!”
Vì điều này mà Tam tỷ Nhâm Dao Hoa càng thêm không thích nàng.
Nhâm Dao Hoa hận nàng không để mẫu thân trong lòng, bạc tình bạc nghĩa.
Còn nàng thì oán hận mẫu thân tại sao lại đối xử với tỷ tỷ tốt hơn nàng, sẵn sàng đi thôn trang chịu khổ với tỷ tỷ, lại để nàng ở trong phủ một mình cho di nương chăm sóc, ngay cả khi nàng bệnh nặng cũng không phái người đến xem, còn đưa đại phu vốn đến xem bệnh cho nàng qua chỗ tỷ tỷ.
Ngay khi Nhậm Dao Kỳ tưởng chừng mình đã quên rồi, không ngờ lúc này mọi thứ lại trở nên rõ ràng hơn khi nhìn lại những dòng sự kiện năm đó, nàng tự nhiên nhìn ra được âm mưu trong đó.
Có người đang âm thầm gây rối, châm ngòi li gián mối quan hệ của nàng và tam tỷ Nhâm Dao Hoa.
“Ngũ tiểu thư? Nếu không uống, thuốc sẽ nguội.” Kim Kết thấy nàng nhíu mày nhìn bát thuốc, vội cười thúc giục.
Nhậm Dao Kỳ cau mày nhận lấy bát thuốc, đưa đến gần môi. Kim Kết thấy nàng muốn uống thuốc vừa định thở phào một hơi lại thấy Nhậm Dao Kỳ đặt bát trở lại, mày nhíu chặt:“Sao ta lại cảm thấy thuốc hôm nay đắng hơn?”
Tim Kim Kết đập thình thịch, nhìn lướt qua bát thuốc, cười gượng nói: “Làm sao có thể? Tiểu thư người còn chưa uống…”
Nhậm Dao Kỳ liếc nhìn nàng ta một cái, ngạo mạn nói:“Bổn tiểu thư bệnh lâu thành y, vừa ngửi là biết vị đắng của thuốc hôm nay!"
“Cái này…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Kết kìm nén tức giận, gượng cười, muốn tiếp tục khuyên, Nhậm Dao Kỳ lại nói: “Ngươi đi tìm Phương di nương mang một đĩa ô mai tơ đến đây, chính là loại dùng lá bạc hà và mật ong để ướp, trên mặt còn rắc đường trắng ấy.”
Kim Kết giật giật khóe miệng, thì ra hôm nay khó nói chuyện như vậy là vì tham ăn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy nói:“Nô tỳ đi ngay.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhậm Dao Kỳ nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở nội thất, liền thu hồi vẻ kiêu ngạo trên mặt, phủ thêm áo bông thật dày, sau đó bưng bát thuốc đi ra sau tấm bình phong phía nội thất, đổ thuốc đi.
Sau đó nàng trở lại giường ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại chấm chấm vài giọt nước thuốc còn trong bát lên khóe môi.
Kim Kết quay lại rất nhanh, nhìn bát thuốc trống không thì không khỏi sửng sốt, Nhậm Dao Kỳ đã hơi không kiên nhẫn nói: “Sao lại đi lâu như vậy! Muốn đắng chết ta sao!”
Kim Kết vội đẩy đĩa ô mai tơ tới, Nhậm Dao Kỳ dùng muỗng bạc bên cạnh đĩa nhón một miếng cho vào miệng, sau đó hài lòng nheo mắt: "Rất ngọt --"
Ánh mắt Kim Kết lén nhìn bát thuốc, lại nhìn Nhậm Dao Kỳ, thấy khóe miệng nàng còn dính vài giọt thuốc mới vừa lòng, nụ cười càng trở nên chân thành hơn: “Ô mai tơ này là di nương dùng bí quyết của nhà mẹ đẻ làm ra đó, nơi khác không có đâu. Năm nay mưa nhiều, mấy vườn thanh mai thượng hạng ở phía bắc đều bị úng hết, cho nên di nương cũng chỉ ướp được một vò như vậy thôi, lần trước Cửu tiểu thư nói muốn ăn, di nương còn không cho, nói cái này phải để lại cho Ngũ tiểu thư, Cửu tiểu thư bởi vậy mà giận di nương hết mấy ngày.”
Nhậm Dao Kỳ nhìn thấy tấm màn bên ngoài lay động, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Kim Kết, cười nói:“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết những chuyện này, thì ra Cửu muội muội lại nhỏ mọn như vậy, ngươi không nói ta còn không biết đâu. Thế nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng biết ngươi đã nói những điều không hay về nàng ta cho cho biết đâu."
Kim Kết nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nàng ta khống có ý nói xấu sau lưng Cửu tiểu thư đâu.
“Ngũ tiểu thư, nô tỳ …”
Nhậm Dao Kỳ ngắt lời nàng ta, tháo vòng tay bạch ngọc oánh nhuận trên cổ tay xuống đưa tới trước mặt Kim Kết: "Ta chưa bao giờ bạc đãi người trong nhà, đây là thưởng cho ngươi.”
Kim Kết liếc mắt nhìn vòng tay, trong lòng nhảy dựng, nuốt xuống lời phản bác đang định nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta nhìn hai bên một chút, cẩn thận nhét vòng tay vào trong ống tay áo, nhẹ giọng nói một câu:“Nô tỳ tạ ơn Ngũ tiểu thư ban thưởng.”
Nhậm Dao Kỳ đưa tay che miệng che miệng ngáp một cái: “Ta buồn ngủ, muốn ngủ một lát, ngươi đi xuống đi."
“Vâng, Ngũ tiểu thư.” Sau khi Kim Kết hầu hạ Nhậm Dao Kỳ nằm xuống, liền lui ra ngoài.
Nhậm Dao Kỳ đợi trong chốc lát, nhẹ giọng kêu:“Ai ở bên ngoài?”
Sau một phen động tĩnh, hai nha hoàn Thanh Mai cùng Tuyết Lê vén rèm đi vào.
“Tiểu thư, người có gì phân phó?” Thanh Mai ân cần tiến lên phía trước nói.
Nhậm Dao Kỳ nói: “Ngươi lại đây hầu hạ ta đứng dậy mặc quần áo.”
Thanh Mai cười xòa nói: “Tiểu thư, ngài muốn làm gì cứ phân phó nô tỳ một tiếng là được, người không cần đứng dậy đâu ạ?” Ánh mắt lại nhìn sang cổ tay của Nhậm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ làm bộ như không thấy ánh mắt của nàng ta, cười nửa miệng nói: “Bản tiểu thư muốn đi nhà xí, ngươi cũng có thể đi thay?”
Thanh Mai vội nói: “Vậy, vậy khoác thêm áo nhỏ là được.”
Nhậm Dao Kỳ nhíu mày: “Ngươi đây là muốn cho ta cảm lạnh, hay là muốn ta đi vệ sinh nhếch nhác không đứng đắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro