Đích Mưu (Dịch)

Đổi Thuốc

Diện Bắc Mi Nam

2024-07-23 08:14:32

Trong Tử Vi Viện từng có vài nha hoàn choai choai cố ý học cách Phương di nương đi đứng nói chuyện, lại bị Tam tỷ Nhâm Dao Hoa bắt gặp, Tam tỷ liền sai Chu ma ma dùng nan trúc mảnh đánh vào bắp chân mấy nàng, đánh đến nỗi bắp chân cùng mu bàn chân máu thịt be bét, sau đó thì nhốt vào kho củi.

Bởi vì lúc đó đang giữa hè, sau ba ngày nhốt trong đó, bọn nha hoàn từ đầu gối trở xuống đều sinh giòi.

Trong thời gian một năm mẫu thân cùng Nhậm Dao Hoa đi thôn trang, lão thái thái giao cả nàng và Tử Vi Viện cho Phương di nương chăm sóc.

Trong ấn tượng của nàng ở kiếp trước, vị Phương di nương này có vẻ rất ngoan ngoãn phục tùng, còn rất quan tâm đến nàng, thậm chí ngay cả Cửu muội muội Nhâm Dao Anh là nữ nhi của bà ta cũng vì vậy mà vô cùng căm ghét nàng.

“Vừa tới không lâu, ta thấy con đổ mồ hôi khắp người, có phải rất nóng không?” Một bàn tay có chút mát lạnh đặt lên trán nàng.

Nhậm Dao Kỳ không hề động:“Ừ.”

Phương di nương than nhẹ:“ Nếu nóng sao con không nói? Lúc con vừa bệnh cứ kêu lạnh, đắp ba lớp chăn vẫn lạnh run, ta mới sai người chuyển con lên giường đất. Hiện tại con không còn lạnh, nghĩa là bệnh đã sắp hết rồi. Đợi lát nữa ta kêu người dọn giường, đêm nay con ngủ trên giường đi, dù sao ngủ giường cũng rộng rãi thoải mái hơn.”

Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu.

Phương di nương nhìn nàng một lúc, cân nhắc nói:“Dao Kỳ, mẫu thân cùng Tam tỷ con đã trở lại, sau này chuyện trong viện di nương sợ không thể nào nhúng tay vào được, về sau con vẫn nên theo tam tỷ con nhiều hơn. Con bé tính tình cao ngạo, lại được trưởng bối yêu thương, nếu con cứ xích mích với con bé, chịu thiệt cũng là con thôi. Về phần phu nhân nơi đó… Kỳ thật cũng không thể oán phu nhân, con có biết lúc con sinh ra… Tóm lại, phu nhân bà ấy không phải không coi trọng con, dù sao con cũng là nữ nhi của bà ấy, chỉ là Tam tiểu thư là trưởng nữ, phu nhân khó tránh khỏi quan tâm con bé nhiều hơn."

Phương di nương dịu dàng khuyên bảo, giọng nói chậm rãi, mặc dù nói tiếng phương Bắc nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy một ít khẩu âm phía nam, ngọt ngào dễ nghe.

Nhậm Dao Kỳ cố gắng tưởng tượng nếu dựa theo tính khí lúc nhỏ của mình thì nàng sẽ phản ứng thế nào trước những lời này, nhưng gương mặt nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Phương di nương thấy nàng không nói lời nào, đưa tay vuốt thẳng chăn bông cho nàng:“Chờ thêm mấy ngày thấy khỏe hơn thì con nên đi gặp Tam thái thái cùng Tam tiểu thư. Ta vừa sờ thấy trán con vẫn còn nóng, phu nhân cùng Tam tiểu thư bên kia vừa về, bọn họ một đường đi xe mệt nhọc chắc là đã nghỉ ngơi rồi, hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi. Ta đi sai người đến đổi giường cho con nhé?”



Mẫu thân cùng Tam tỷ đã trở về viện? Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu.

Phương di nương liền đứng dậy đi ra, bên ngoài mành truyền đến giọng bà ta thấp giọng dặn dò.

Một lát sau, hai nha hoàn ôm đệm chăn đi vào, đi đến chiếc giường có màn che ở phía bắc và bắt đầu trải giường.

Giường kia cũng đã lâu không có người ngủ, vốn có hơi lạnh lẽo ẩm mốc, cũng may trong phòng đốt địa long, thay chăn đệm mới cũng khô thoáng. Tuy là như thế, nhưng vẫn lạnh hơn giường đất bên này không ít.

Thân thể lúc trước nóng còn đổ mồ hôi, lúc này lại gặp lạnh thấm mồ hôi, kỳ thật rất dễ dàng bị cảm lạnh, không biết Phương di nương có biết việc này không.

Nhậm Dao Kỳ bảo nha hoàn tên là Thanh Mai đi mấy ấm lô nhỏ cầm tay để bỏ vào ổ chăn, lại bảo các nàng đi lấy một bộ xiêm y, đem đi hơ nóng trên bếp lò trước.

Thanh Mai cùng một nha hoàn khác tên Tuyết Lê nhỏ giọng thầm thì: “Đầu tiên là sợ nóng, lúc này lại sợ lạnh, Ngũ tiểu thư cùng Tam tiểu thư quả thật là chị em ruột, đều thật biết hành hạ người khác.”

“Suỵt – những lời này về sau trăm ngàn lần đừng nói, vị bên Đông Sương phòng đã trở lại.”

Nhậm Dao Kỳ không nghe thấy những lời phàn nàn của đám nha hoàn, chờ trên giường được hung nóng, nàng bảo hai nha hoàn giúp đỡ thay đổi xiêm y, rồi đỡ lên giường ngủ.

Được mấy bếp lò nhỏ hun nóng hồi lâu, nhiệt độ trên giường cũng không khác trên giường đất là bao.

Mới nằm xuống không lâu, đã có người bưng chén thuốc vào.

“Ngũ tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc.” Là giọng của một nữ tử trẻ tuổi đang nhỏ giọng kêu.

Nhậm Dao Kỳ mở mắt, liền nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú mặc áo gấm màu xanh lá đậm, váy bông vải màu thạch anh trước đó, nàng ta là đại nha hoàn Kim Kết bên người Phương di nương.



“Không phải nói đổi đơn thuốc khác sao?” Nhậm Dao Kỳ được Kim Kết giúp đỡ ngồi dậy, liếc mắt nhìn bát thuốc.

Trên mặt Kim Kết mang theo ý cười: “Uống hết phương thuốc này rồi mới đổi, Phương di nương vốn định mời đại phu đến nhưng nửa đường lại bị Chu ma ma bên người Tam thái thái ngăn lại, nói là để xem bệnh cho Tam thái thái và Tam tiểu thư. Đại phu đi qua chỗ Tam thái thái trở về lại bị quản sự tiễn đi. Di nương bảo ngày mai lại mời đại phu đến xem bệnh cho Ngũ tiểu thư.”

“Mẫu thân sinh bệnh?”

Kim Kết nghe vậy nhìn Nhậm Dao Kỳ một cái, cười nói:“Tam phu nhân cùng Tam tiểu thư đi một ngày đường, bên ngoài toàn tuyết lạnh, có lẽ là sợ bị phong hàn, Ngũ tiểu thư, thuốc sắp nguội rồi, nên uống thôi.”

Chén thuốc đưa đến bên môi nàng làm Nhậm Dao Kỳ không nhịn được nhíu mày, đây không phải thuốc lúc trước nàng uống.

Lúc trước phương thuốc kia mặc dù không lạnh cũng không nóng, nhưng cũng là đúng bệnh, nhưng bát thuốc này lại bị sửa lại mấy vị thuốc.

Sau khi nàng rời Nhâm gia lại theo Bùi tiên sinh đọc không ít sách, không chỉ đọc sách sử binh pháp, mà luật pháp, lá số tử vi phong thủy kinh phật cũng có đọc lướt qua, thậm chí còn học thuộc lòng sách thuốc.

Vạn vật trên đời đều đều là tương sinh tương khắc, dược thảo lại chia ra âm dương, còn bệnh tật thì chia thành lạnh, nóng, ẩm và khô.

Để đúng bệnh hốt thuốc, không chỉ cần biết xem mạch, hiểu rõ các vị thuốc, mà còn cần biết ngũ hành sinh khắc, thất tình hòa hợp.

Mà dược tính xung khắc, đều là điều tối kỵ khi dùng thuốc.

Ví dụ như, loại thuốc nàng uống ban đầu có ô đầu, là một loại thuốc có độc tính thấp. Thế nhưng sau khi được bào chế thành thuốc thì phải phối đúng cách, thế mới có công hiệu được. Hôm nay trong chén thuốc này ngoại trừ có ô đầu, còn có vị bán hạ. Nếu tách ra dùng thì không sao, nhưng khi dùng chung với nhau lại phạm vào đại kị.

Ngoài ra, còn có một số dược liệu cực kỳ không thích hợp khi phối hợp, cho nên, nếu nàng uống loại thuốc này, mặc dù sẽ không lập tức tổn hại đến căn cơ trong cơ thể, nhưng cũng sẽ khiến bệnh tình gần như đã khỏi hẳn kéo dài thêm vài ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Mưu (Dịch)

Số ký tự: 0