Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Anh Hùng Cứu Mỹ...
2024-10-25 15:14:56
Kỳ Liên Thành nhìn Tiêu Vũ Ninh tay cầm đèn lồng, bộ dáng mỹ lệ ưu nhã thất thần, thế gian này thế mà còn có tiên tử đẹp như vậy.
Tiêu Vũ Ninh tay cầm đèn lồng không chắc, ùm một tiếng, đèn lồng lần nữa rơi xuống nước. Nàng muốn vớt đèn lồng lên một lần nữa, dưới chân trượt một cái, thân mình nhào về phía mặt nước.
Tiêu Vũ Ninh nghĩ thầm, xong rồi, nàng nhất định sẽ rơi xuống nước, Tiêu Dục ca ca không ở bên nàng, Tiêu Dục ca ca không cứu được nàng.
Kỳ Liên Thành thấy Tiêu Vũ Ninh sắp rơi xuống nước, nhanh tay nhanh mắt, vươn tay, dùng cánh tay vòng lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Ninh, mũi chân nhẹ nhàng điểm nước, vận khinh công, đưa Tiêu Vũ Ninh lên bờ.
Tô Phúc Hải thấy một màn như vậy khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận, Tiêu Vũ Ninh này sao không rơi xuống nước chết đuối đi! Tiêu Vũ Ninh chết đuối, vừa hay giúp hắn trút được cơn giận này.
Kỳ Liên Thành ôm Tiêu Vũ Ninh an toàn đến trên bờ, tay buông Tiêu Vũ Ninh ra.
Tiêu Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm nhìn nam tử cứu nàng trước mắt nói lời cảm ơn, “Cảm ơn, cảm ơn anh hùng đã cứu giúp.”
Giọng nói dễ nghe của Tiêu Vũ Ninh truyền tới tai Kỳ Liên Thành, tâm Kỳ Liên Thành liền động.
“Vị tiểu thư này không cần khách khí, tại hạ chỉ là làm chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Giọng nói Kỳ Liên Thành ôn hòa, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Vũ Ninh hồi lâu.
Tiêu Vũ Ninh bị Kỳ Liên Thành nhìn đến đỏ bừng mặt, ngoại trừ Tiêu Dục, đây là nam tử đẹp nhất nàng từng gặp.
Ôn văn nho nhã, khiêm khiêm quân tử.
Tiêu Vũ Ninh cứ như vậy bị Kỳ Liên Thành hấp dẫn. Tiêu Vũ Ninh không biết chính là, đời trước Tiêu Vãn Sương cũng bị Kỳ Liên Thành hấp dẫn như vậy.
“Vị tiểu thư này, nhà nàng ở đâu? Sao lại ở đây một mình? Trời không còn sớm, ta đưa nàng trở về.” Kỳ Liên Thành lo lắng hỏi.
Tiêu Vũ Ninh nghe Kỳ Liên Thành hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Vãn Sương, nàng là theo dõi Tiêu Vãn Sương mới ra khỏi phủ Thừa tướng. Đã trễ thế này Tiêu Vãn Sương còn ra khỏi phủ. Tiêu Vãn Sương rốt cuộc đi đâu?
“Không có gì, là muội muội ta buổi tối một mình lén ra khỏi phủ, ta có chút lo lắng nên mới đi ra theo, không ngờ lại lạc nhau.” Tiêu Vũ Ninh cau mày, trong lòng nghĩ, Tiêu Vãn Sương này làm cái quỷ gì? Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài.
Nghĩ đến Tiêu Vãn Sương vẻ mặt Tiêu Vũ Ninh không kiên nhẫn.
Ở trong mắt Kỳ Liên Thành, Tiêu Vũ Ninh đây là lo lắng cho muội muội mình, lo lắng quá độ. Thật là nữ tử hiểu biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Không biết ai có phúc khí về sau có thể cưới được nàng. Đồng thời cũng cực kỳ khinh thường muội muội của nữ tử này, đã trễ thế này còn tự mình ra khỏi phủ, khẳng định không phải nữ tử tốt đẹp gì.
“Vậy để tại hạ cùng tiểu thư đi tìm lệnh muội đi!” Kỳ Liên Thành ôn hòa nói.
“Được.” Tiêu Vũ Ninh gật đầu đồng ý.
Tiêu Vũ Ninh kỳ thật là muốn trở lại phủ Thừa tướng sớm một chút, căn bản không muốn tiếp tục đi tìm Tiêu Vãn Sương. Chính là anh hùng cứu nàng nói như vậy, nàng cũng chỉ đành thuận theo đi tìm muội muội này của nàng.
Kỳ Liên Thành căn bản là không muốn giúp Tiêu Vũ Ninh tìm muội muội gì đó, hắn chỉ là tìm cơ hội để ở chung với Tiêu Vũ Ninh thêm chút thời gian.
Tiêu Vãn Sương lúc này đang ở cùng Kỳ Liên Hàn thưởng thức đèn lồng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Nàng nhìn nhìn đèn lồng, quay đầu lại nhìn chằm chằm gương mặt kiên nghị tuấn mỹ của Kỳ Liên Hàn.
“Ngươi sao lại nhìn bổn vương như vậy.”
“Bởi vì ngài đẹp.”
Kỳ Liên Hàn trên mặt hiện lên màu đỏ ửng khả nghi.
Kỳ Liên Hàn cười, ngón tay xẹt qua sợi tóc đen nhánh mềm nhẵn của Tiêu Vãn Sương Sương, “Sương Sương, hy vọng trong lòng ngươi vẫn luôn có bổn vương.”
“Trong lòng ta có chàng, vẫn luôn có chàng, ta hy vọng có thể cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau.” Tiêu Vãn Sương nhìn Kỳ Liên Hàn vẻ mặt nghiêm túc.
“Chờ nàng cập kê, bổn vương liền cưới nàng làm vợ.” Kỳ Liên Hàn vẻ mặt sủng nịch nhìn Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương nghe được lời của Kỳ Liên Hàn, vẻ mặt rối rắm, nàng cũng thật muốn cùng hắn ở bên nhau. Thế nhưng, bên cạnh nàng còn có đám người Kỳ Liên Thành, Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh như hổ rình mồi, không diệt trừ bọn họ, cuộc sống vui sướng của nàng sinh hoạt phải bắt đầu thế nào.
Tiêu Vũ Ninh tay cầm đèn lồng không chắc, ùm một tiếng, đèn lồng lần nữa rơi xuống nước. Nàng muốn vớt đèn lồng lên một lần nữa, dưới chân trượt một cái, thân mình nhào về phía mặt nước.
Tiêu Vũ Ninh nghĩ thầm, xong rồi, nàng nhất định sẽ rơi xuống nước, Tiêu Dục ca ca không ở bên nàng, Tiêu Dục ca ca không cứu được nàng.
Kỳ Liên Thành thấy Tiêu Vũ Ninh sắp rơi xuống nước, nhanh tay nhanh mắt, vươn tay, dùng cánh tay vòng lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Ninh, mũi chân nhẹ nhàng điểm nước, vận khinh công, đưa Tiêu Vũ Ninh lên bờ.
Tô Phúc Hải thấy một màn như vậy khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận, Tiêu Vũ Ninh này sao không rơi xuống nước chết đuối đi! Tiêu Vũ Ninh chết đuối, vừa hay giúp hắn trút được cơn giận này.
Kỳ Liên Thành ôm Tiêu Vũ Ninh an toàn đến trên bờ, tay buông Tiêu Vũ Ninh ra.
Tiêu Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm nhìn nam tử cứu nàng trước mắt nói lời cảm ơn, “Cảm ơn, cảm ơn anh hùng đã cứu giúp.”
Giọng nói dễ nghe của Tiêu Vũ Ninh truyền tới tai Kỳ Liên Thành, tâm Kỳ Liên Thành liền động.
“Vị tiểu thư này không cần khách khí, tại hạ chỉ là làm chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Giọng nói Kỳ Liên Thành ôn hòa, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Vũ Ninh hồi lâu.
Tiêu Vũ Ninh bị Kỳ Liên Thành nhìn đến đỏ bừng mặt, ngoại trừ Tiêu Dục, đây là nam tử đẹp nhất nàng từng gặp.
Ôn văn nho nhã, khiêm khiêm quân tử.
Tiêu Vũ Ninh cứ như vậy bị Kỳ Liên Thành hấp dẫn. Tiêu Vũ Ninh không biết chính là, đời trước Tiêu Vãn Sương cũng bị Kỳ Liên Thành hấp dẫn như vậy.
“Vị tiểu thư này, nhà nàng ở đâu? Sao lại ở đây một mình? Trời không còn sớm, ta đưa nàng trở về.” Kỳ Liên Thành lo lắng hỏi.
Tiêu Vũ Ninh nghe Kỳ Liên Thành hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Vãn Sương, nàng là theo dõi Tiêu Vãn Sương mới ra khỏi phủ Thừa tướng. Đã trễ thế này Tiêu Vãn Sương còn ra khỏi phủ. Tiêu Vãn Sương rốt cuộc đi đâu?
“Không có gì, là muội muội ta buổi tối một mình lén ra khỏi phủ, ta có chút lo lắng nên mới đi ra theo, không ngờ lại lạc nhau.” Tiêu Vũ Ninh cau mày, trong lòng nghĩ, Tiêu Vãn Sương này làm cái quỷ gì? Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến Tiêu Vãn Sương vẻ mặt Tiêu Vũ Ninh không kiên nhẫn.
Ở trong mắt Kỳ Liên Thành, Tiêu Vũ Ninh đây là lo lắng cho muội muội mình, lo lắng quá độ. Thật là nữ tử hiểu biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Không biết ai có phúc khí về sau có thể cưới được nàng. Đồng thời cũng cực kỳ khinh thường muội muội của nữ tử này, đã trễ thế này còn tự mình ra khỏi phủ, khẳng định không phải nữ tử tốt đẹp gì.
“Vậy để tại hạ cùng tiểu thư đi tìm lệnh muội đi!” Kỳ Liên Thành ôn hòa nói.
“Được.” Tiêu Vũ Ninh gật đầu đồng ý.
Tiêu Vũ Ninh kỳ thật là muốn trở lại phủ Thừa tướng sớm một chút, căn bản không muốn tiếp tục đi tìm Tiêu Vãn Sương. Chính là anh hùng cứu nàng nói như vậy, nàng cũng chỉ đành thuận theo đi tìm muội muội này của nàng.
Kỳ Liên Thành căn bản là không muốn giúp Tiêu Vũ Ninh tìm muội muội gì đó, hắn chỉ là tìm cơ hội để ở chung với Tiêu Vũ Ninh thêm chút thời gian.
Tiêu Vãn Sương lúc này đang ở cùng Kỳ Liên Hàn thưởng thức đèn lồng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Nàng nhìn nhìn đèn lồng, quay đầu lại nhìn chằm chằm gương mặt kiên nghị tuấn mỹ của Kỳ Liên Hàn.
“Ngươi sao lại nhìn bổn vương như vậy.”
“Bởi vì ngài đẹp.”
Kỳ Liên Hàn trên mặt hiện lên màu đỏ ửng khả nghi.
Kỳ Liên Hàn cười, ngón tay xẹt qua sợi tóc đen nhánh mềm nhẵn của Tiêu Vãn Sương Sương, “Sương Sương, hy vọng trong lòng ngươi vẫn luôn có bổn vương.”
“Trong lòng ta có chàng, vẫn luôn có chàng, ta hy vọng có thể cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau.” Tiêu Vãn Sương nhìn Kỳ Liên Hàn vẻ mặt nghiêm túc.
“Chờ nàng cập kê, bổn vương liền cưới nàng làm vợ.” Kỳ Liên Hàn vẻ mặt sủng nịch nhìn Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương nghe được lời của Kỳ Liên Hàn, vẻ mặt rối rắm, nàng cũng thật muốn cùng hắn ở bên nhau. Thế nhưng, bên cạnh nàng còn có đám người Kỳ Liên Thành, Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh như hổ rình mồi, không diệt trừ bọn họ, cuộc sống vui sướng của nàng sinh hoạt phải bắt đầu thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro