Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chuyện Cũ Khủng...
2024-10-25 15:14:56
Tô Phúc Hải nhớ tới chuyện trước kia sắc mặt trắng bệch, nếu không phải mẫu thân Tiêu Vũ Ninh Thẩm Mính Hương hắn sao phải chịu kết cục như vậy.
Hắn là đích tử Tô gia, phụ thân hắn cùng mẫu thân rất yêu thương nhau, phụ thân hắn Tô Ngọc Lang chỉ cưới một mình mẫu thân hắn Mạnh Như Nguyệt.
Một ngày, kẻ cắp xông vào nhà, trong nhà bị tàn sát đẫm máu, phụ thân hắn, mẫu thân, còn có nha hoàn trong nhà đều bị kẻ cắp giết chết. Hắn bị những kẻ cắp đó gây thương tích, từ trong nhà chạy ra. Những kẻ cắp đó đuổi theo không bỏ, hắn bị những kẻ cắp đó theo dấu vết đến rừng Sương Mù. Hắn vì giữ mạng, đành phải tiến vào bên trong rừng Sương Mù. Hắn thương thế quá nặng, hơi thở thoi thóp, nếu không phải gặp được tiên nữ cô nương kia cứu hắn một mạng, hắn sao có thể bình yên vô sự.
Hắn rời khỏi rừng Sương Mù, không có chỗ để đi. Hắn từng nghe mẫu thân nói, phu nhân thừa tướng đương triều Tiêu Cảnh Nhiên là bạn thân khuê trung của bà, cho tới nay quan hệ hai người đều rất tốt. Hai người còn từng có ước định, phải làm thông gia. Thẩm Mính Hương tặng một con bướm ngọc cho mẫu thân, nói là tín vật đính hôn cho nhi tử của bà, về sau để nhi tử bà lấy tín vật này đến phủ Thừa tướng đề thân.
Hắn vì có thể leo lên cây đại thụ Tiêu thừa tướng này, tuy rằng trong lòng đã có tiên nữ cô nương, lại vẫn cầm mẫu thân bướm ngọc để lại đi tới phủ thừa tướng. Hắn nghĩ thầm nếu có thể cưới được nữ nhi của Thẩm Mính Hương Tiêu Vũ Ninh, sau này hắn có Tiêu thừa tướng dìu dắt, ngày sau của hắn nhất định tiền đồ như gấm, thăng tiến rất nhanh.
Hắn tùy thân mang theo con bướm ngọc đi phủ Thừa tướng tìm được Thẩm Mính Hương, Thẩm Mính Hương nhìn thấy con bướm ngọc này mắt lộ ra tàn bạo.
Thẩm Mính Hương sắp xếp cho Tô Phúc Hải ở một căn nhà bên ngoài phủ Thừa tướng, cũng phái người nhiệt tình chiêu đãi Tô Phúc Hải.
Buổi tối, Thẩm Mính Hương mang theo một ít hạ nhân tới gặp Tô Phúc Hải. Bà ta phái người trói Tô Phúc Hải lên cây cột trong viện.
“Phu nhân, không biết tiểu nhân làm sai cái gì, ngài lại đối xử với tiểu nhân như vậy.” Tô Phúc Hải bị trói lên cây cột, trên người run bần bật, cũng không biết là vì lạnh, hay là vì sợ hãi.
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng cưới nữ nhi của bổn phu nhân, nữ nhi như thiên tiên của bổn phu nhân là người ngươi có thể nhúng chàm?” Thẩm Mính Hương vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Phúc Hải.
Tô Phúc Hải bị Thẩm Mính Hương nhìn có chút sợ hãi, không biết Thẩm Mính Hương này muốn hại mình thế nào. Khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Mính Hương thực không hợp với vẻ đẹp của bà ta, vừa nhìn đã biết Thẩm Mính Hương chính là kẻ tàn nhẫn độc ác, Tô Phúc Hải bỗng nhiên cảm thấy rắn rết mỹ nhân chính là như vậy.
Bên tai Tô Phúc Hải truyền đến tiếng cười của Thẩm Mính Hương.
Thẩm Mính Hương nói, “Ngươi thật đúng là không biết lượng sức, chỉ bằng ngươi cũng dám mơ ước nữ nhi của Tiêu phủ.”
Tô Phúc Hải mở miệng xin tha, “Tiểu nhân không dám, cầu xin ngài buông tha tiểu nhân đi! Xem ở phần tình cảm giao hảo từng có giữa mẫu thân ta Mạnh Như Nguyệt và ngài, ngài buông tha tiểu nhân đi!”
Thẩm Mính Hương nghe được ba chữ Mạnh Như Nguyệt khinh miệt cười, lạnh lùng hỏi, “Mạnh Như Nguyệt cùng Tô Ngọc Lang chỉ sinh được một đứa nhi tử là ngươi sao?”
“Vâng, phụ thân cùng mẫu thân ta chỉ có một đứa nhi tử là ta.” Tô Phúc Hải đáp.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ khiến cho Tô gia đoạn tử tuyệt tôn.”
Thẩm Mính Hương gọi mấy hạ nhân đến, sai bảo vài câu.
Bọn hạ nhân đi tới, lột quần Tô Phúc Hải xuống, một hạ nhân cầm đao, cắt một đao ở bộ vị quan trọng nhất dưới thân Tô Phúc Hải.
“A!” Tô Phúc Hải kêu lên thê lương thảm thiết, đau đớn muốn chết.
Tô Phúc Hải hu hu khóc lớn, một khắc trước hắn vẫn là nam nhân chân chính, chỉ trong nháy mắt Tô Phúc Hải hắn liền biến thành thái giám. Hắn còn chưa có được tiên nữ cô nương, vậy mà liền thành thái giám.
Tô Phúc Hải mang theo hận ý mãnh liệt với Thẩm Mính Hương chăm sóc bản thân khỏe lại, hắn đến cậy nhờ Tam hoàng tử Kỳ Liên Thành, trở thành một nô tài trong phủ Tam hoàng tử.
Không ngờ hội đèn lồng hôm nay theo Tam hoàng tử ra ngoài, vậy mà ở chỗ này nhìn thấy Tiêu Vũ Ninh.
Tô Phúc Hải ánh mắt tối tăm nhìn mặt Tiêu Vũ Ninh, chỉ bởi vì hắn muốn cưới nữ nhi Tiêu thừa tướng, hắn rơi vào kết cục không bằng heo chó, hắn thề phải hủy hoại hai đứa nữ nhi của Tiêu thừa tướng đến triệt để.
Hắn là đích tử Tô gia, phụ thân hắn cùng mẫu thân rất yêu thương nhau, phụ thân hắn Tô Ngọc Lang chỉ cưới một mình mẫu thân hắn Mạnh Như Nguyệt.
Một ngày, kẻ cắp xông vào nhà, trong nhà bị tàn sát đẫm máu, phụ thân hắn, mẫu thân, còn có nha hoàn trong nhà đều bị kẻ cắp giết chết. Hắn bị những kẻ cắp đó gây thương tích, từ trong nhà chạy ra. Những kẻ cắp đó đuổi theo không bỏ, hắn bị những kẻ cắp đó theo dấu vết đến rừng Sương Mù. Hắn vì giữ mạng, đành phải tiến vào bên trong rừng Sương Mù. Hắn thương thế quá nặng, hơi thở thoi thóp, nếu không phải gặp được tiên nữ cô nương kia cứu hắn một mạng, hắn sao có thể bình yên vô sự.
Hắn rời khỏi rừng Sương Mù, không có chỗ để đi. Hắn từng nghe mẫu thân nói, phu nhân thừa tướng đương triều Tiêu Cảnh Nhiên là bạn thân khuê trung của bà, cho tới nay quan hệ hai người đều rất tốt. Hai người còn từng có ước định, phải làm thông gia. Thẩm Mính Hương tặng một con bướm ngọc cho mẫu thân, nói là tín vật đính hôn cho nhi tử của bà, về sau để nhi tử bà lấy tín vật này đến phủ Thừa tướng đề thân.
Hắn vì có thể leo lên cây đại thụ Tiêu thừa tướng này, tuy rằng trong lòng đã có tiên nữ cô nương, lại vẫn cầm mẫu thân bướm ngọc để lại đi tới phủ thừa tướng. Hắn nghĩ thầm nếu có thể cưới được nữ nhi của Thẩm Mính Hương Tiêu Vũ Ninh, sau này hắn có Tiêu thừa tướng dìu dắt, ngày sau của hắn nhất định tiền đồ như gấm, thăng tiến rất nhanh.
Hắn tùy thân mang theo con bướm ngọc đi phủ Thừa tướng tìm được Thẩm Mính Hương, Thẩm Mính Hương nhìn thấy con bướm ngọc này mắt lộ ra tàn bạo.
Thẩm Mính Hương sắp xếp cho Tô Phúc Hải ở một căn nhà bên ngoài phủ Thừa tướng, cũng phái người nhiệt tình chiêu đãi Tô Phúc Hải.
Buổi tối, Thẩm Mính Hương mang theo một ít hạ nhân tới gặp Tô Phúc Hải. Bà ta phái người trói Tô Phúc Hải lên cây cột trong viện.
“Phu nhân, không biết tiểu nhân làm sai cái gì, ngài lại đối xử với tiểu nhân như vậy.” Tô Phúc Hải bị trói lên cây cột, trên người run bần bật, cũng không biết là vì lạnh, hay là vì sợ hãi.
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng cưới nữ nhi của bổn phu nhân, nữ nhi như thiên tiên của bổn phu nhân là người ngươi có thể nhúng chàm?” Thẩm Mính Hương vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Phúc Hải.
Tô Phúc Hải bị Thẩm Mính Hương nhìn có chút sợ hãi, không biết Thẩm Mính Hương này muốn hại mình thế nào. Khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Mính Hương thực không hợp với vẻ đẹp của bà ta, vừa nhìn đã biết Thẩm Mính Hương chính là kẻ tàn nhẫn độc ác, Tô Phúc Hải bỗng nhiên cảm thấy rắn rết mỹ nhân chính là như vậy.
Bên tai Tô Phúc Hải truyền đến tiếng cười của Thẩm Mính Hương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mính Hương nói, “Ngươi thật đúng là không biết lượng sức, chỉ bằng ngươi cũng dám mơ ước nữ nhi của Tiêu phủ.”
Tô Phúc Hải mở miệng xin tha, “Tiểu nhân không dám, cầu xin ngài buông tha tiểu nhân đi! Xem ở phần tình cảm giao hảo từng có giữa mẫu thân ta Mạnh Như Nguyệt và ngài, ngài buông tha tiểu nhân đi!”
Thẩm Mính Hương nghe được ba chữ Mạnh Như Nguyệt khinh miệt cười, lạnh lùng hỏi, “Mạnh Như Nguyệt cùng Tô Ngọc Lang chỉ sinh được một đứa nhi tử là ngươi sao?”
“Vâng, phụ thân cùng mẫu thân ta chỉ có một đứa nhi tử là ta.” Tô Phúc Hải đáp.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ khiến cho Tô gia đoạn tử tuyệt tôn.”
Thẩm Mính Hương gọi mấy hạ nhân đến, sai bảo vài câu.
Bọn hạ nhân đi tới, lột quần Tô Phúc Hải xuống, một hạ nhân cầm đao, cắt một đao ở bộ vị quan trọng nhất dưới thân Tô Phúc Hải.
“A!” Tô Phúc Hải kêu lên thê lương thảm thiết, đau đớn muốn chết.
Tô Phúc Hải hu hu khóc lớn, một khắc trước hắn vẫn là nam nhân chân chính, chỉ trong nháy mắt Tô Phúc Hải hắn liền biến thành thái giám. Hắn còn chưa có được tiên nữ cô nương, vậy mà liền thành thái giám.
Tô Phúc Hải mang theo hận ý mãnh liệt với Thẩm Mính Hương chăm sóc bản thân khỏe lại, hắn đến cậy nhờ Tam hoàng tử Kỳ Liên Thành, trở thành một nô tài trong phủ Tam hoàng tử.
Không ngờ hội đèn lồng hôm nay theo Tam hoàng tử ra ngoài, vậy mà ở chỗ này nhìn thấy Tiêu Vũ Ninh.
Tô Phúc Hải ánh mắt tối tăm nhìn mặt Tiêu Vũ Ninh, chỉ bởi vì hắn muốn cưới nữ nhi Tiêu thừa tướng, hắn rơi vào kết cục không bằng heo chó, hắn thề phải hủy hoại hai đứa nữ nhi của Tiêu thừa tướng đến triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro