Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Nữ Nhi Tô Gia
2024-09-16 00:03:46
Tô Hàm Nguyệt vốn nghĩ rằng Tô Lương Thiển là người chưa trải sự đời, lại nhát gan nữa, bình thường nàng ta vẫn luôn có chút sợ Tô lão phu nhân, nếu như Tô lão phu nhân phát uy, thì Tô Lương Thiển chắc chắn sẽ bị dọa sợ nói không nên lời, lại có Tiêu Yến trợ giúp nữa thì tất sẽ thành công.
Nàng ta cũng là người tàn nhẫn, sau khi bị người đỡ về viện thì cũng không ngâm nước nóng tắm rửa, mà vội vàng thay y phục, uống một bát nước gừng rồi bảo tỳ nữ bôi vài lớp phấn trắng lên mặt, đắp chăn lên rồi giả vờ ngất đi, do Phương di nương dẫn đi, lại bị nâng một đường tới Phúc Thọ viện, cả một đường lạnh lẽo khiến nàng ta lạnh tới phát run lên.
Nàng ta làm những chuyện này chỉ là vì để Tô lão phu nhân hung hăng trừng phạt Tô Lương Thiển, nhưng tình hình hiện tại thì hoàn toàn không giống với những gì nàng ta dự liệu.
Những cái khác Tô Hàm Nguyệt không xác định được, nhưng mà nàng ta nhớ, lúc nàng ta mất cân bằng thì Tô Lương Thiển lại đẩy nàng ta một cái, nên nàng ta mới bị rơi xuống hồ nước, Tô Lương Thiển có lẽ không phải là cố ý, nhưng mà chắc chắn là có đẩy nàng ta, nhưng mà hiện tại, Tô Lương Thiển lại hoàn toàn không chịu thừa nhận, còn nói là bản thân mình cố ý ngã xuống nước, Tô lão phu nhân thế mà lại tin tưởng lời nói đó.
Đồ tiện nhân Tô Lương Thiển này không những không nhận tội, mà còn đẩy trách nhiệm và nguồn gốc tai họa lên người mình, mắt thấy người sắp phải chịu trận đã trở thành bản thân mình, Tô Hàm Nguyệt tính khí nóng nảy bùng phát ra, nào còn có thể ngồi yên mà chờ chết được chứ.
Phương di nương thầm nói trong lòng là không hay rồi, Tiêu Yến cau mày, cũng thầm mắng Tô Hàm Nguyệt là đồ ngu ngốc.
Khóe môi Tô Lương Thiển hơi cong lên, Tô Hàm Nguyệt quả là không làm nàng thất vọng.
Tô lão phu nhân thấy Tô Hàm Nguyệt bỗng dưng đứng lên, có chút ngẩn ra, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra bản thân mình bị Tô Hàm Nguyệt lừa thành một tên ngốc.
“Câm miệng. Ngươi câm miệng lại cho ta.”
Mặc dù hiện tại Tô lão phu nhân ngày ngày lễ phật, nhưng mà trong mắt cũng không chứa nổi một hạt cát, cầm lấy tách trà lên rồi ném mạnh về phía chân của Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt trực tiếp bị dọa cho ngây người, Phương di nương dùng lực kéo nàng ta một cái để nàng ta quỳ xuống bên cạnh mình, nàng ta còn chưa có mở miệng xin tạ tội thì Tô Lương Thiển đã nói với giọng khó tin: “Tam muội muội, không phải muội đang hôn mê sao? Làm sao... làm sao muội lại lừa gạt tổ mẫu thế? Ai bảo muội làm thế?”
Tô Hàm Nguyệt thấy Tô Lương Thiển lại ngay lúc này đổ thêm dầu vào lửa, chỉ cảm thấy nàng đang cố ý khiêu khích, nàng ta không thể chịu được nữa, trừng mắt lên với Tô Lương Thiển, ánh mắt ấy hung hăng tàn nhẫn, dường như là muốn ăn thịt người luôn, nếu không phải Phương di nương đang giữ chặt nàng ta thì nàng ta đã xông lên đánh Tô Lương Thiển rồi: “Câm miệng, ngươi đúng là cái đồ có cha sinh mẹ đẻ mà không ai dạy dỗ, câm miệng lại cho ta, là ngươi, chính là ngươi, ngươi không về thì chẳng có việc gì hết, chính là ngươi đã đẩy ta rơi xuống hồ nước, còn hại đại tỷ tỷ suýt chút nữa thì bị rắn độc cắn, ngươi chính là đồ sao chổi.”
“Im miệng.”
Giọng nói của Tô lão phu nhân sắc bén, đập mạnh vào bàn một cái rồi đứng dậy, chỉ vào Tô Hàm Nguyệt mà nói: “Trưởng ấu tôn ti đâu hết cả rồi, chỉ là một đứa do di nương sinh ra mà lại dám hô to gọi nhỏ với đích tỷ như thế, miệng tràn đầy lời nói bẩn thỉu, nếu ta không có ở đây có phải ngươi còn dám động tay động chân không, trong mắt ngươi có còn tổ mẫu là ta đây không. Tuổi tác thì nhỏ mà đã độc ác như thế rồi, ta thấy nếu vẫn không dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng thì ngươi sẽ hại hết cả Tô phủ của chúng ta rồi, bắt lại đánh mười gậy trước, rồi nhốt vào trong từ đường trông coi cẩn thận cho ta, lúc nào nhận ra sai lầm thì mới được thả ra, nếu như cả đời này đều không nhận ra được sai lầm của mình, thì cả đời này cứ ở trong đó đi.”
Tâm trạng của Tô lão phu nhân lúc này cực kỳ kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói xong thì ngất đi, ngã tại ngay vị trí ban đầu, ma ma hầu hạ thấy thế vội vội vàng vàng vỗ lưng cho bà ta thuận khí, nhưng không nói chuyện.
“Tổ mẫu, ta...”
Phương di nương vội vàng kéo Tô Hàm Nguyệt lại, quỳ xuống rồi dập đầu bên chân Tô lão phu nhân, run rẩy cầu xin: “Lão phu nhân, tính tình Hàm Nhi vẫn luôn ngay thẳng bộc trực như thế, nói chuyện không biết suy nghĩ, nhưng mà từ trước tới giờ nàng vẫn luôn kính trọng ngài nhất, quan hệ giữa nàng với đại tiểu thư tốt đẹp, tại thấy đại tiểu thư bị ấm ức nhiều như thế nên mới bốc đồng như thế, bao nhiêu năm nay, ngài cũng biết được mà, nàng ít kiến thức nên cũng không biết thứ đó là rắn độc, sẽ độc chết người, nhưng mà nàng cũng không có ác ý, thật sự chỉ là những trò đùa dai giữa tỷ muội mà thôi...”
“Cơ thể Hàm Nhi vốn dĩ yếu ớt, lại vừa bị nhiễm lạnh, nếu như lai bị đánh thêm mười đại bản nữa rồi ném vào trong từ đường không có người chăm sóc thì sẽ mất mạng đó, lão phu nhân có trái tim bồ tát, cầu xin ngài rộng lòng từ bi tha thứ cho tiểu thư một lần này.”
Tô Hàm Nguyệt đã bị dọa phát khóc lên rồi, mặc dù giận Tô Lương Thiển nhưng vừa nghĩ tới mười đại bản kia còn có thể bị giam giữ cả đời ở trong từ đường thì lại run sợ, trái tim bối rối, nào còn quan tâm tới việc tính sổ với nàng cơ chứ, nên dựa theo lời của Phương di nương mà cầu xin: “Tổ mẫu, tôn nữ sai rồi, tôn nữ thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ.”
Tiêu Yến thấy Phương di nương lôi cả Tô Khuynh Mi vào thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Là tại con dâu dạy dỗ nữ nhi không tốt, nhưng Phương di nương nói cũng có lý, tính tình Hàm Nhi vội vàng lỗ mãng, nhưng cũng là người bị hại, mùa này từ đường vừa lạnh vừa rét, nếu như để lại mầm bệnh, nàng... dù sao cũng là nữ nhi của Tô gia.”
Con gái, đặc biệt là những nữ nhi có vài phần xinh đẹp thì vẫn luôn có ích đối với những nhà như bọn họ, về điểm này thì Tô lão thái thái với Tiêu Yến có cùng quan điểm với nhau.
Tô Lương Thiển thấy sắc mặt Tô lão phu nhân thả lỏng ra thì cũng cầu xin theo: “Tổ mẫu, tam muội muội chắc chắn không phải là cố ý đâu, nàng... nàng chỉ là có chút nóng vội nên mới lừa gạt người mà thôi.”
Tiêu Yến nhìn Tô Lương Thiển một cái thật sâu, Tô Lương Thiển vẫn đang kéo góc áo của Tô lão phu nhân, hai cái tay kia trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài cực kì xinh đẹp, nàng cúi người nên không nhìn rõ mặt, hai bờ vai thẳng đứng nhìn đáng thương hề hề.
Nàng đáng thương biết bao, ý nghĩ này khiến trái tim của Tiêu Yên tự dưng thắt lại.
Tô lão phu nhân hừ lạnh: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nể tình ngày hôm nay ngươi bị rơi xuống nước nên không đánh bản tử nữa, vả miệng mười cái, cũng để cho ngươi biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói, đây cũng là lời cảnh cáo cho những người khác, cút về Vân Thủy uyển cho ta, tự kiểm điểm lại mình cho tốt.”
“Tổ...”
“Vâng, vâng, thiếp thân sẽ đưa nàng về Vân Thủy uyển ngay đây.” Phương di nương cắt ngang lời nói của Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt ra sức lắc mạnh tay rồi trừng mắt lên nhìn bà ta.
Nàng ta cũng chẳng coi Phương di nương người đã sinh ra mình nhưng lại có thân phận thấp kém này ra gì cả.
“Từ ma ma, ngươi đi làm đi.”
“Phu nhân.”
Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa hết tức giận, muốn Tiêu Yến nói giúp mình mấy câu nhưng mà Phương di nương lại túm lấy tay nàng ta, mạnh mẽ lôi nàng ta ra ngoài.
Lão phu nhân không xử trí Tô Hàm Nguyệt ở Phúc Thọ viện, cũng không để mặt nàng ta bị đánh mà trở về, đây cũng đã khai ân vì quan tâm chăm sóc nàng cũng như vì thể diện của nữ nhi Tô gia rồi.
Điểm này, đầu óc của Tô Hàm Nguyệt quá đơn giản nên đương nhiên là không hiểu được, Phương di nương lại cảm kích trong lòng.
“Con rắn kia đâu rồi?”
Tiêu Yến hỏi: “Lý ma ma cho người xử lý rồi ạ.”
Tô lão phu nhân gật đầu, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, liếc nhìn Tô Lương Thiển vẫn đang cúi đầu, chỉ thấy nàng cực kì nhát gan, lại nghĩ tới việc đón nàng về mới chọc ra những chuyện này, nên đối với đứa tôn nữ chẳng có chút cảm tình này thật sự là không thích nổi: “Ngươi còn ở lại đây làm cái gì? Từ nay về sau nếu không có việc gì thì cứ ở trong viện của ngươi, nơi nào cũng không được đi, thỉnh an mỗi ngày cũng không cần tới, cũng bớt việc nhìn thấy lại thấy phiền. Chép Nữ tắc một trăm lần, học tập quy củ nữ tử cho tốt vào, khi nào viết xong rồi thì bảo người đưa qua đây.”
Nàng ta cũng là người tàn nhẫn, sau khi bị người đỡ về viện thì cũng không ngâm nước nóng tắm rửa, mà vội vàng thay y phục, uống một bát nước gừng rồi bảo tỳ nữ bôi vài lớp phấn trắng lên mặt, đắp chăn lên rồi giả vờ ngất đi, do Phương di nương dẫn đi, lại bị nâng một đường tới Phúc Thọ viện, cả một đường lạnh lẽo khiến nàng ta lạnh tới phát run lên.
Nàng ta làm những chuyện này chỉ là vì để Tô lão phu nhân hung hăng trừng phạt Tô Lương Thiển, nhưng tình hình hiện tại thì hoàn toàn không giống với những gì nàng ta dự liệu.
Những cái khác Tô Hàm Nguyệt không xác định được, nhưng mà nàng ta nhớ, lúc nàng ta mất cân bằng thì Tô Lương Thiển lại đẩy nàng ta một cái, nên nàng ta mới bị rơi xuống hồ nước, Tô Lương Thiển có lẽ không phải là cố ý, nhưng mà chắc chắn là có đẩy nàng ta, nhưng mà hiện tại, Tô Lương Thiển lại hoàn toàn không chịu thừa nhận, còn nói là bản thân mình cố ý ngã xuống nước, Tô lão phu nhân thế mà lại tin tưởng lời nói đó.
Đồ tiện nhân Tô Lương Thiển này không những không nhận tội, mà còn đẩy trách nhiệm và nguồn gốc tai họa lên người mình, mắt thấy người sắp phải chịu trận đã trở thành bản thân mình, Tô Hàm Nguyệt tính khí nóng nảy bùng phát ra, nào còn có thể ngồi yên mà chờ chết được chứ.
Phương di nương thầm nói trong lòng là không hay rồi, Tiêu Yến cau mày, cũng thầm mắng Tô Hàm Nguyệt là đồ ngu ngốc.
Khóe môi Tô Lương Thiển hơi cong lên, Tô Hàm Nguyệt quả là không làm nàng thất vọng.
Tô lão phu nhân thấy Tô Hàm Nguyệt bỗng dưng đứng lên, có chút ngẩn ra, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra bản thân mình bị Tô Hàm Nguyệt lừa thành một tên ngốc.
“Câm miệng. Ngươi câm miệng lại cho ta.”
Mặc dù hiện tại Tô lão phu nhân ngày ngày lễ phật, nhưng mà trong mắt cũng không chứa nổi một hạt cát, cầm lấy tách trà lên rồi ném mạnh về phía chân của Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt trực tiếp bị dọa cho ngây người, Phương di nương dùng lực kéo nàng ta một cái để nàng ta quỳ xuống bên cạnh mình, nàng ta còn chưa có mở miệng xin tạ tội thì Tô Lương Thiển đã nói với giọng khó tin: “Tam muội muội, không phải muội đang hôn mê sao? Làm sao... làm sao muội lại lừa gạt tổ mẫu thế? Ai bảo muội làm thế?”
Tô Hàm Nguyệt thấy Tô Lương Thiển lại ngay lúc này đổ thêm dầu vào lửa, chỉ cảm thấy nàng đang cố ý khiêu khích, nàng ta không thể chịu được nữa, trừng mắt lên với Tô Lương Thiển, ánh mắt ấy hung hăng tàn nhẫn, dường như là muốn ăn thịt người luôn, nếu không phải Phương di nương đang giữ chặt nàng ta thì nàng ta đã xông lên đánh Tô Lương Thiển rồi: “Câm miệng, ngươi đúng là cái đồ có cha sinh mẹ đẻ mà không ai dạy dỗ, câm miệng lại cho ta, là ngươi, chính là ngươi, ngươi không về thì chẳng có việc gì hết, chính là ngươi đã đẩy ta rơi xuống hồ nước, còn hại đại tỷ tỷ suýt chút nữa thì bị rắn độc cắn, ngươi chính là đồ sao chổi.”
“Im miệng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của Tô lão phu nhân sắc bén, đập mạnh vào bàn một cái rồi đứng dậy, chỉ vào Tô Hàm Nguyệt mà nói: “Trưởng ấu tôn ti đâu hết cả rồi, chỉ là một đứa do di nương sinh ra mà lại dám hô to gọi nhỏ với đích tỷ như thế, miệng tràn đầy lời nói bẩn thỉu, nếu ta không có ở đây có phải ngươi còn dám động tay động chân không, trong mắt ngươi có còn tổ mẫu là ta đây không. Tuổi tác thì nhỏ mà đã độc ác như thế rồi, ta thấy nếu vẫn không dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng thì ngươi sẽ hại hết cả Tô phủ của chúng ta rồi, bắt lại đánh mười gậy trước, rồi nhốt vào trong từ đường trông coi cẩn thận cho ta, lúc nào nhận ra sai lầm thì mới được thả ra, nếu như cả đời này đều không nhận ra được sai lầm của mình, thì cả đời này cứ ở trong đó đi.”
Tâm trạng của Tô lão phu nhân lúc này cực kỳ kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói xong thì ngất đi, ngã tại ngay vị trí ban đầu, ma ma hầu hạ thấy thế vội vội vàng vàng vỗ lưng cho bà ta thuận khí, nhưng không nói chuyện.
“Tổ mẫu, ta...”
Phương di nương vội vàng kéo Tô Hàm Nguyệt lại, quỳ xuống rồi dập đầu bên chân Tô lão phu nhân, run rẩy cầu xin: “Lão phu nhân, tính tình Hàm Nhi vẫn luôn ngay thẳng bộc trực như thế, nói chuyện không biết suy nghĩ, nhưng mà từ trước tới giờ nàng vẫn luôn kính trọng ngài nhất, quan hệ giữa nàng với đại tiểu thư tốt đẹp, tại thấy đại tiểu thư bị ấm ức nhiều như thế nên mới bốc đồng như thế, bao nhiêu năm nay, ngài cũng biết được mà, nàng ít kiến thức nên cũng không biết thứ đó là rắn độc, sẽ độc chết người, nhưng mà nàng cũng không có ác ý, thật sự chỉ là những trò đùa dai giữa tỷ muội mà thôi...”
“Cơ thể Hàm Nhi vốn dĩ yếu ớt, lại vừa bị nhiễm lạnh, nếu như lai bị đánh thêm mười đại bản nữa rồi ném vào trong từ đường không có người chăm sóc thì sẽ mất mạng đó, lão phu nhân có trái tim bồ tát, cầu xin ngài rộng lòng từ bi tha thứ cho tiểu thư một lần này.”
Tô Hàm Nguyệt đã bị dọa phát khóc lên rồi, mặc dù giận Tô Lương Thiển nhưng vừa nghĩ tới mười đại bản kia còn có thể bị giam giữ cả đời ở trong từ đường thì lại run sợ, trái tim bối rối, nào còn quan tâm tới việc tính sổ với nàng cơ chứ, nên dựa theo lời của Phương di nương mà cầu xin: “Tổ mẫu, tôn nữ sai rồi, tôn nữ thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa đâu ạ.”
Tiêu Yến thấy Phương di nương lôi cả Tô Khuynh Mi vào thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Là tại con dâu dạy dỗ nữ nhi không tốt, nhưng Phương di nương nói cũng có lý, tính tình Hàm Nhi vội vàng lỗ mãng, nhưng cũng là người bị hại, mùa này từ đường vừa lạnh vừa rét, nếu như để lại mầm bệnh, nàng... dù sao cũng là nữ nhi của Tô gia.”
Con gái, đặc biệt là những nữ nhi có vài phần xinh đẹp thì vẫn luôn có ích đối với những nhà như bọn họ, về điểm này thì Tô lão thái thái với Tiêu Yến có cùng quan điểm với nhau.
Tô Lương Thiển thấy sắc mặt Tô lão phu nhân thả lỏng ra thì cũng cầu xin theo: “Tổ mẫu, tam muội muội chắc chắn không phải là cố ý đâu, nàng... nàng chỉ là có chút nóng vội nên mới lừa gạt người mà thôi.”
Tiêu Yến nhìn Tô Lương Thiển một cái thật sâu, Tô Lương Thiển vẫn đang kéo góc áo của Tô lão phu nhân, hai cái tay kia trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài cực kì xinh đẹp, nàng cúi người nên không nhìn rõ mặt, hai bờ vai thẳng đứng nhìn đáng thương hề hề.
Nàng đáng thương biết bao, ý nghĩ này khiến trái tim của Tiêu Yên tự dưng thắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô lão phu nhân hừ lạnh: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nể tình ngày hôm nay ngươi bị rơi xuống nước nên không đánh bản tử nữa, vả miệng mười cái, cũng để cho ngươi biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói, đây cũng là lời cảnh cáo cho những người khác, cút về Vân Thủy uyển cho ta, tự kiểm điểm lại mình cho tốt.”
“Tổ...”
“Vâng, vâng, thiếp thân sẽ đưa nàng về Vân Thủy uyển ngay đây.” Phương di nương cắt ngang lời nói của Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt ra sức lắc mạnh tay rồi trừng mắt lên nhìn bà ta.
Nàng ta cũng chẳng coi Phương di nương người đã sinh ra mình nhưng lại có thân phận thấp kém này ra gì cả.
“Từ ma ma, ngươi đi làm đi.”
“Phu nhân.”
Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa hết tức giận, muốn Tiêu Yến nói giúp mình mấy câu nhưng mà Phương di nương lại túm lấy tay nàng ta, mạnh mẽ lôi nàng ta ra ngoài.
Lão phu nhân không xử trí Tô Hàm Nguyệt ở Phúc Thọ viện, cũng không để mặt nàng ta bị đánh mà trở về, đây cũng đã khai ân vì quan tâm chăm sóc nàng cũng như vì thể diện của nữ nhi Tô gia rồi.
Điểm này, đầu óc của Tô Hàm Nguyệt quá đơn giản nên đương nhiên là không hiểu được, Phương di nương lại cảm kích trong lòng.
“Con rắn kia đâu rồi?”
Tiêu Yến hỏi: “Lý ma ma cho người xử lý rồi ạ.”
Tô lão phu nhân gật đầu, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, liếc nhìn Tô Lương Thiển vẫn đang cúi đầu, chỉ thấy nàng cực kì nhát gan, lại nghĩ tới việc đón nàng về mới chọc ra những chuyện này, nên đối với đứa tôn nữ chẳng có chút cảm tình này thật sự là không thích nổi: “Ngươi còn ở lại đây làm cái gì? Từ nay về sau nếu không có việc gì thì cứ ở trong viện của ngươi, nơi nào cũng không được đi, thỉnh an mỗi ngày cũng không cần tới, cũng bớt việc nhìn thấy lại thấy phiền. Chép Nữ tắc một trăm lần, học tập quy củ nữ tử cho tốt vào, khi nào viết xong rồi thì bảo người đưa qua đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro