Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ

Phép Tắc

2024-09-16 00:03:46

m thanh của Tô lão phu nhân nghiêm khắc tới chói tai, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi.

Đôi mắt ngây thơ của Tô Lương Thiển trừng lớn, đôi mắt kia trong sáng, mang vẻ dịu dàng, chứa đầy sợ hãi, giống như bị làm cho sợ có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, trông rất đáng thương, nàng lui về sau một bước, cắn môi, “Không biết tôn nữ đã làm sai điều gì, khiến tổ mẫu tức giận như vậy.”

Tô lão phu nhân thấy nàng không quỳ còn chống đối mình, trong lòng càng tức, nhưng khi bà ta thấy bộ dạng Tô Lương Thiển như vậy, lại nhịn không được hơi sợ mình dọa nàng sợ, âm thanh thấp hơn một chút, “Không biết phép tắc gì, còn dám cãi lại, ai đã dạy phép tắc cho ngươi vậy!”

“Không ai dạy tôn nữ phải làm như thế nào, tôn nữ cũng không biết phải làm gì.”

Giọng điệu nàng bình tĩnh, không hề có bất kỳ tia phản bác nào, giống như nàng đang trả lời câu hỏi của Tô lão phu nhân, sự tức giận của Tô lão phu nhân, thật giống như một quyền đánh vào gối bông, hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại chuyển cơn giận dữ sang người Tiêu Yến, “Ngươi làm mẹ kiểu gì vậy, tuy nàng ở Vân Châu, nhưng cũng là đích nữ trong phủ, tại sao không truyền dạy phép tắc cho nàng?”

Tiêu Yến ấm ức, nhưng lại không dám chống đối Tô lão phu nhân, có khổ mà nói không nên lời, “Là con dâu suy nghĩ không thấu đáo.”

Phương di nương thấy thế, vội vàng tiếp tục gạt nước mắt, lên án nói: “Tiểu thư, dù thế nào mà nói, Hàm Nguyệt cũng là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể ném đồ lên người nàng, còn có Mi Nhi nữa, nàng là vô tội, lại bị ngươi làm cho tổn thương——”

Đối với những nữ nhi trong Tô phủ, Tô lão phu nhân coi trọng nhất là Tô Khuynh Mi, bà ta đặt toàn bộ hy vọng tương lai tiến xa hơn của Tô phủ lên người nàng ta.

Khi Tô lão phu nhân nghe vậy, bà ta cũng mới nhớ tới lý do gọi Tô Lương Thiển tới, “Ngươi vừa về đến đã gây chuyện, ta kêu ngươi quỳ xuống, ngươi còn oan uổng ấm ức. Trước kia tại Vân Châu, ngươi thế nào ta mặc kệ, nhưng hiện tại ngươi đã trở về, nhất định phải tuân thủ phép tắc, ngươi là đích nữ, càng không thể khiến chúng ta mất mặt. Trước tiên ngươi đi xin lỗi mấy muội muội, còn có di nương, sau khi rời khỏi chỗ của ta thì về viện tự mình hối lỗi, phạt chép Nữ tắc một trăm lần, khi nào chép xong thì đưa cho ta, lúc đó mới được ra ngoài.”

Quế ma ma nghe xong những lời này, suýt nữa nhịn không được mà mắng Tô lão phu nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng đường đường là đích nữ, xin lỗi phu nhân và muội muội thì thôi đi, còn yêu cầu rõ ràng phải cúi mình trước di nương. Có phủ nào lại có những phép tắc như vậy. Đây không phải làm mất mặt nữa, mà là ném mặt của Tô Lương Thiển xuống đất giẫm lên luôn rồi.

Hơn nữa tiểu thư mới trở về phủ, đã bị Lão phu nhân trừng phạt như vậy, đám nha hoàn cũng dám chà đạp lên đầu nàng, sau này làm sao có thể sống trong phủ? Chuyện hôn sự của tiểu thư, nha hoàn trong phủ không được biết, lão phu nhân chẳng lẽ còn không biết? Trong lòng bọn họ cũng chắc chắn tiểu thư sẽ không thể trở thành thái tử phi, cũng căn bản không có ý định để cho tiểu thư và Thái tử thành hôn.

Quế ma ma thì tức giận, còn trong lòng mấy người Tiêu Yến lại không ngăn được tia đắc ý, ngay cả Tô Hàm Nguyệt đang hôn mê, khoé miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, có dáng tươi cười.

Sắc mặt của Tô Lương Thiển lộ vẻ ấm ức, dùng cặp mắt ứa nước dịu dàng kia nhìn chăm chú Tô lão phu nhân, mềm yếu nhưng trong lại có chút mạnh mẽ: “Tô lão phu nhân muốn phạt tôn nữ, tôn nữ cũng không có gì để nói, nhưng mà chuyện hôm nay, tôn nữ cũng không cố ý, tôn nữ cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.”

Vẻ mặt của Tô lão phu nhân càng lạnh hơn: “Ý của ngươi là ta oan uổng ngươi rồi?”

“Tôn nữ không dám.”

Tô Lương Thiển giải thích, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà bắt đầu rơi nước mắt, “Hôm nay tôn nữ vừa trở về phủ, sau khi bái kiến phu nhân và trên đường trở về viện của mình, tôn nữ tình cờ gặp mấy vị muội muội. Các muội muội chọc tức mỉa mai đối với tôn nữ, lời lẽ thiếu tôn trọng, về sau còn muốn tặng quà gặp mặt cho tôn nữ. Tôn nữ nghĩ thầm, mình với tư cách là trưởng tỷ, còn chưa tặng quà cho các muội muội được, sao lại có thể tiếp nhận đồ của các muội được chứ? Tam muội lại cứ nhất định nhét vào tay ta, còn đòi ta phải mở ra tại chỗ.”

“Ta vừa mở thứ đồ vật đó ra, còn chưa thấy rõ đồ vật bên trong, đã nghe thấy tiếng của đại muội, tam muội nhìn thấy đại muội tới thì rất vui vẻ nên chạy tới. Tới lúc đó ta mới phát hiện đồ vật bên trong là rắn. Ta từ nhỏ đã sợ rắn, lúc ấy ta cũng rất sợ, ngay khi ta muốn vứt thứ đồ đi thì tam muội đột nhiên lại đụng vào người của ta, là, là muội ấy đụng vào hộp gỗ trong tay ta, con rắn bên trong bay ra, ta cũng không biết sao nó lại bay lên người đại muội.”

“Rắn? Sao trong phủ lại có thể có rắn?”

Tô Hàm Nguyệt được người bên cạnh đỡ về viện, lập tức có người đi thông báo cho Phương di nương, Phương di nương đau lòng vì con gái. Nghe nói Tô Khuynh Mi cũng bị doạ đến ngất đi. Nghĩ đến việc muốn lấy một mũi tên trúng hai con chim, trong lòng Tô Hàm Nguyệt tràn đầy suy nghĩ muốn báo thù, lúc nàng ta nói chuyện này với Phương di nương, cũng là tránh nặng tìm nhẹ. Tóm lại tất cả tội lỗi đều đổ lên người Tô Lương Thiển. Cho nên cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Phương di nương cũng hoàn toàn không biết, lúc đó đã lập tức chạy đến chỗ Tô lão phu nhân khóc lóc kể lể. Cũng là qua lời của Tô Lương Thiển, Tô lão phu nhân mới biết được chuyện rắn độc.

“Tôn nữ cũng không biết, con rắn này, tôn nữ đã từng xem trên một quyển sách. Nó được gọi là rắn đốm đỏ, hay còn gọi là rắn cửu bộ, nó rất độc. Nếu như bị nó cắn thì trong thời gian ngắn chất độc sẽ lan tràn dẫn đến tử vong, chết thê thảm. Hơn nữa vào mùa này, sau rắn độc ngủ đông một hai tháng, chất độc sẽ càng mạnh hơn nữa, một khi bị cắn, không thuốc nào cứu nổi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Tô lão phu nhân bất ngờ trở nên vô cùng khó coi, cầm lấy cái chén nhỏ trên bàn, trực tiếp ném thẳng vào người Phương di nương, ánh mắt hung ác, lại nhìn chằm chằm Tiêu Yến: “Các ngươi làm như ta đã chết không bằng!”

Phương di nương bị đau, cũng không dám lên tiếng. Lúc này Tiêu Yến lại nhìn sang bà ta quát: “Phương di nương, ngươi nói đi, đây là có chuyện gì?”

Tô Lương Thiển nhìn Tiêu Yến đang muốn đổ trách nhiệm, sắc mặt càng thêm lo lắng, “Cũng may hiện tại nó không hung dữ lắm, nếu không các muội muội đều lành ít dữ nhiều. Nếu như nó trốn thoát được, những người khác trong phủ có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Tuy Tô lão phu nhân rất thương Tô Khuynh Mi, nhưng bà ta yêu nhất vẫn chính là bản thân mình. Nhất là bây giờ tuổi càng cao, lại càng sợ chết.

Thực ra Phúc Thọ viện này, ngày từ đầu cũng không phải tên là Phúc Thọ, nhưng Tô lão phu nhân cảm giác mình ở trong một viện có tên là Phúc Thọ thì có thể thêm phúc thêm thọ, sống lâu trăm tuổi, nên đã sửa lại tên.

Mặc dù kiến thức của Tô lão phu nhân có chút nông cạn, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Phương di nương chỉ là thiếp, bà ta nhất định không có dũng khí làm ra chuyện rắn độc hại người, chỉ có thể là Tiêu Yến. Chính Tiêu Yến đã làm điều đó.

Tô Lương Thiển quỳ dưới chân Tô lão phu nhân, đi theo nàng là Phục Linh, Giáng Hương còn có Quế ma ma theo phía sau cũng cùng quỳ xuống.

Tô Lương Thiển nắm lấy quần áo Tô lão phu nhân, sợ khóc ra tiếng, “Nếu chỉ là một trò đùa, làm sao có thể đưa một con rắn độc chết người, tổ mẫu, tôn nữ vừa mới trở về phủ, mấy muội ấy tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta, ta…. Tình huống lúc đó, nha hoàn trong phủ đều thấy, nếu không phải tam muội đụng phải ta, con rắn sẽ không thể nào mà bay lên trên người đại muội. Hơn nữa, vị trí của tam muội cũng không gần hồ nước. Ta lấy đâu ra sức mà đẩy muội ấy rơi xuống hồ nước được. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao muội ấy lại rơi xuống đó?”

“Ngươi nói bậy, chính ngươi là người đã đẩy ta về phía trước!”

Tô Hàm Nguyệt nằm trên đất nóng nảy, vén chăn lên, bỗng nhiên đứng bật dậy, dùng ngón tay chỉ vào Tô Lương Thiển, hét lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0