Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Tranh Luận
Thiên Hoa Tẫn Lạc
2024-11-21 20:34:00
“Tưởng ma ma! Không thể làm vậy đâu Tưởng ma ma!”
Tưởng ma ma làm ngơ như không nghe thấy.
Ngô ma ma không ngăn được Tưởng ma ma, vội vàng quỳ xuống trước mặt Nhị phu nhân Lưu thị: “Nhị phu nhân, việc này tuyệt đối không thể nháo tới chỗ Trưởng công chúa được!”
Lúc này Nhị phu nhân Lưu thị đang nắm tay nữ nhi, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, gọi thế nào cũng không tỉnh, đã khóc đến mức không quản thêm được chuyện gì khác nữa rồi.
Xuân Nghiên một đường chạy vào, nhỏ giọng nói bên tai Bạch Khanh Ngôn: “Hộ vệ của phủ Trung Dũng Hầu đang đến hậu trạch rồi! Đại tiểu thư… nhỡ đâu Tứ tiểu thư chịu thiệt thòi thì làm sao ạ?”
“Cẩm Chiêu, Cẩm Hoa, các muội ở đây với Nhị thẩm nhé.” Bạch Khanh Ngôn sắc mặt ngưng trọng, đứng nguyên tại chỗ để Xuân Đào giúp nàng khoác thêm chiếc áo choàng lông cáo trắng.
Nàng nhìn thoáng qua Nhị phu nhân Lưu thị nãy giờ vẫn đang khóc bên giường Bạch Cẩm Tú, chậm rãi nói: “Ta đi xem một chút, tính tình Tứ muội có chút bốc đồng…tránh để nàng ấy không biết nặng nhẹ làm bị thương Hầu phu nhân.”
Biết bản thân không ngăn được Tưởng ma ma, Ngô ma ma phải nhanh chóng báo tin cho Hầu phu nhân, ánh mắt bà ta vừa chuyển, liền vội vàng từ dưới đất bò dậy: “Để lão nô dẫn đường cho Đại tiểu thư! Lão nô dẫn đường cho Đại tiểu thư!”
Xuân Đào dìu Bạch Khanh Ngôn ra khỏi tân phòng, bước nhanh về phía viện của Hầu phu nhân. Dọc đường Ngô ma ma luôn cố gắng tiếp cận Bạch Khanh Ngôn đều bị Xuân Nghiên không chút khách khí dùng khăn tay đẩy ra.
Ngô ma ma biết Bạch Khanh Ngôn là được Trưởng công chúa một tay giáo dưỡng mà trưởng thành, trước mặt Trưởng công chúa, lời nói của nàng vô cùng có phân lượng, bà ta suốt chặng đường dè dặt cẩn thận trưng ra gương mặt đau khổ nói với Bạch Khanh Ngôn: “Bạch tiểu thư, chuyện này thật ra không thể trách lên đầu Nhị tiểu thư phủ chúng ta được, Thế tử vốn dĩ là cùng tiểu thư người đính ước, kết quả người được gả vào lại là Đại thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư của chúng ta chỉ là cùng Thiếu phu nhân tranh luận vài câu mà thôi.”
Bạch Khanh Ngôn dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ngô ma ma, cười như không cười…
Chẳng trách, kiếp trước sau khi Đích thứ nữ Lại bộ thượng thư phẫn uất mà chết, Lại bộ thượng thư phu nhân nổi trận lôi đình thu dọn Tưởng thị. Đến ma ma thân tín của chủ mẫu phủ Trung Dũng Hầu Tưởng thị còn ngu ngốc như vậy, làm việc thành sự chưa thấy bại sự có thừa, sự suy tàn của phủ Trung Dũng Hầu chỉ là việc sớm muộn.
“Điêu phụ kia, bà còn dám ở đây nói hươu nói vượn, bà có tin ta xé miệng bà ra không! Bà muốn đem chuyện tốt mà Nhị tiểu thư nhà bà làm tính hết lên đầu Đại tiểu thư nhà chúng ta sao?!” Xuân Nghiên nổi giận đùng đùng.
“Xuân Đào, trói bà ta lại giao cho Nhị phu nhân! Truyền lại với Nhị phu nhân những lời vị ma ma này vừa nói…Nhị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu tranh cãi với Nhị tiểu thư nhà chúng ta, xúc động động thủ đả thương người!” Bạch Khanh Ngôn liếc nhìn thấy Ngô ma ma vẫn đang cố gắng chạy về phía trước: “Đây chính là ma ma thân tín của Hầu phu nhân phủ Trung Dũng Hầu…chính miệng nói ra, sau này ở trước mặt quan phủ, vị ma ma này chính là nhân chứng.”
Tưởng ma ma làm ngơ như không nghe thấy.
Ngô ma ma không ngăn được Tưởng ma ma, vội vàng quỳ xuống trước mặt Nhị phu nhân Lưu thị: “Nhị phu nhân, việc này tuyệt đối không thể nháo tới chỗ Trưởng công chúa được!”
Lúc này Nhị phu nhân Lưu thị đang nắm tay nữ nhi, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, gọi thế nào cũng không tỉnh, đã khóc đến mức không quản thêm được chuyện gì khác nữa rồi.
Xuân Nghiên một đường chạy vào, nhỏ giọng nói bên tai Bạch Khanh Ngôn: “Hộ vệ của phủ Trung Dũng Hầu đang đến hậu trạch rồi! Đại tiểu thư… nhỡ đâu Tứ tiểu thư chịu thiệt thòi thì làm sao ạ?”
“Cẩm Chiêu, Cẩm Hoa, các muội ở đây với Nhị thẩm nhé.” Bạch Khanh Ngôn sắc mặt ngưng trọng, đứng nguyên tại chỗ để Xuân Đào giúp nàng khoác thêm chiếc áo choàng lông cáo trắng.
Nàng nhìn thoáng qua Nhị phu nhân Lưu thị nãy giờ vẫn đang khóc bên giường Bạch Cẩm Tú, chậm rãi nói: “Ta đi xem một chút, tính tình Tứ muội có chút bốc đồng…tránh để nàng ấy không biết nặng nhẹ làm bị thương Hầu phu nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết bản thân không ngăn được Tưởng ma ma, Ngô ma ma phải nhanh chóng báo tin cho Hầu phu nhân, ánh mắt bà ta vừa chuyển, liền vội vàng từ dưới đất bò dậy: “Để lão nô dẫn đường cho Đại tiểu thư! Lão nô dẫn đường cho Đại tiểu thư!”
Xuân Đào dìu Bạch Khanh Ngôn ra khỏi tân phòng, bước nhanh về phía viện của Hầu phu nhân. Dọc đường Ngô ma ma luôn cố gắng tiếp cận Bạch Khanh Ngôn đều bị Xuân Nghiên không chút khách khí dùng khăn tay đẩy ra.
Ngô ma ma biết Bạch Khanh Ngôn là được Trưởng công chúa một tay giáo dưỡng mà trưởng thành, trước mặt Trưởng công chúa, lời nói của nàng vô cùng có phân lượng, bà ta suốt chặng đường dè dặt cẩn thận trưng ra gương mặt đau khổ nói với Bạch Khanh Ngôn: “Bạch tiểu thư, chuyện này thật ra không thể trách lên đầu Nhị tiểu thư phủ chúng ta được, Thế tử vốn dĩ là cùng tiểu thư người đính ước, kết quả người được gả vào lại là Đại thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư của chúng ta chỉ là cùng Thiếu phu nhân tranh luận vài câu mà thôi.”
Bạch Khanh Ngôn dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ngô ma ma, cười như không cười…
Chẳng trách, kiếp trước sau khi Đích thứ nữ Lại bộ thượng thư phẫn uất mà chết, Lại bộ thượng thư phu nhân nổi trận lôi đình thu dọn Tưởng thị. Đến ma ma thân tín của chủ mẫu phủ Trung Dũng Hầu Tưởng thị còn ngu ngốc như vậy, làm việc thành sự chưa thấy bại sự có thừa, sự suy tàn của phủ Trung Dũng Hầu chỉ là việc sớm muộn.
“Điêu phụ kia, bà còn dám ở đây nói hươu nói vượn, bà có tin ta xé miệng bà ra không! Bà muốn đem chuyện tốt mà Nhị tiểu thư nhà bà làm tính hết lên đầu Đại tiểu thư nhà chúng ta sao?!” Xuân Nghiên nổi giận đùng đùng.
“Xuân Đào, trói bà ta lại giao cho Nhị phu nhân! Truyền lại với Nhị phu nhân những lời vị ma ma này vừa nói…Nhị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu tranh cãi với Nhị tiểu thư nhà chúng ta, xúc động động thủ đả thương người!” Bạch Khanh Ngôn liếc nhìn thấy Ngô ma ma vẫn đang cố gắng chạy về phía trước: “Đây chính là ma ma thân tín của Hầu phu nhân phủ Trung Dũng Hầu…chính miệng nói ra, sau này ở trước mặt quan phủ, vị ma ma này chính là nhân chứng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro