Bị hạ thuốc
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
Thời Dụ Miên sinh ra trong gia đình cao quý, cô ta lại được cưng chiều từ nhỏ, bản thân muốn cái gì nhất định phải có được cái đó. Nhưng bây giờ đây, cô ta lại đầu hàng trước Lâm Duệ.
Lâm Duệ cũng không đành lòng trông thấy Thời Dụ Miên như vậy. Anh từ từ đi đến, khom người ôm lấy cô. Thời Dụ được đà ngả hẳn vào người anh, khóc nức nở.
"Sao anh lại không thích em chứ? Em có gì không tốt, anh nói đi em sẽ sửa mà!" Cô ta khóc ngày một lớn tiếng hơn, Lâm Duệ đối mắt với những ánh mắt dò xét hơi khó chịu cau mày.
"Nếu em giận em vì những gì đã nói với Tri Vãn, em nhất định sẽ đi xin lỗi cô ấy. Sau này cũng sẽ không làm vậy nữa, đừng không cần em!"
Thời Dụ Miên rấm rứt khóc đến khản cả tiếng, Lâm Duệ phải cởi áo ngoài khoác lên cho cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo phút chốc đã trở lên lấm lem.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, bất cứ người đàn ông nào cũng phải thương hoa tiếc ngọc.
Một lát sau đó, Thời Dụ Miên rời khỏi vòng tay Lâm Duệ, cô ta lau nước mắt, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường. Cô ta mỉm cười nhìn anh, không nỡ nói.
"Anh đừng cảm thấy khó xử vì em, sau này chúng ta làm anh em tốt. Em cũng sẽ cố gắng buông bỏ thứ tình cảm này."
"Em thật sự nghĩ thông rồi sao?" Lâm Duệ nhìn cô, nghi hoặc hỏi lại.
"Tất nhiên! Chẳng ai có thể mãi dành tình cảm cho một người. Sớm thôi em sẽ không còn thích anh nữa!" Cô ta vênh mặt hùng hổ đáp.
Lâm Duệ cười không nói gì.
Đây mới chính là Thời Dụ Miên mà anh biết. Dám yêu dám hận.
"Nào!" Thời Dụ Miên đưa cho anh một ly rượu, mỉm cười sảng khoái nói, "Uống với em một ly, sau hôm nay muốn tìm anh gặp mặt cũng khó!"
Lâm Duệ nhận lấy ly rượu cô đưa cho, anh nghiêng đầu lắc nhẹ. Thật ra anh đã chếch choáng say, không thể uống tiếp được nữa.
Nhưng nể mặt Thời Dụ Miên vẫn miễn cưỡng nhận lấy.
"Sợ em bỏ thuốc anh sao?" Thời Dụ Miên cười lớn. Cô ta không ngần ngại một hơi uống cạn ly rượu của mình, lắc lắc trên tay tỏ vẻ thách thức.
"Em nghĩ anh như vậy sao?"
Lâm Duệ nhìn ly rượu trên tay, cảm thấy cũng không nhiều lắm. Anh liền ngửa cổ một hơi uống cạn.
Thời Dụ Miên nhìn thấy cảnh đó, môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Lâm Duệ! Đừng trách em.
Cô ta nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh. Đôi mắt hạnh nhân dài hẹp đang nhìn cô chằm chằm, sống mũi thẳng tắp mang đậm hơi thở nam tính. Ngũ quan anh tuấn như tượng tạc, yếu hầu chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở hắt ra.
Người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà lại không phải của mình! Thời Dụ Miên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng không sao. Chỉ cần qua hết đêm nay, cô ta không tin Lâm Duệ không dám chịu trách nhiệm.
"Cũng muộn rồi, để anh đưa em về!" Lâm Duệ cảm thấy hơi đau đầu, anh khẽ đưa tay lên day trán.
"Anh còn lái xe được không đấy?"
"Vẫn được! Nói địa chỉ của em cho anh!"
Thời Dụ Miên vui mừng nói cho anh địa chỉ khách sạn cô đang ở. Thuốc mê có liều lượng không lớn lắm, tạm thời chưa phát huy tác dụng. Chờ đến khi hai người lên phòng, cô nam quả nữ, cô không tin không thể gạo nấu thành cơm.
Lâm Duệ rất nhanh đã lái xe đến trước cửa khách sạn Thời Dụ Miên sống. Anh xuống trước mở cửa xe cho cô, bước chân hơi loạng choạng. Thời Dụ Miên phải tiến đến đỡ anh vào.
Cô ta khê nệ vác theo người đàn ông to lớn bước vào thang máy, không kiềm được nhón chân hôn lên môi anh.
"Duệ! Em yêu anh! Yêu anh hơn tất cả mọi thứ!"
Có lẽ lúc này thuốc mê đã phát huy tác dụng. Cả người Lâm Duệ xụi lơ không còn chút sức lực. Anh chỉ có thể mơ hồ đi theo sự chỉ đường của Thời Dụ Miên.
Đến trước cửa phòng, Thời Dụ Miên đặt anh xuống giường, cô ta vội vàng chạy ra đóng cửa.
Khi chỉ còn hai người trong phòng, nhiệt độ như nóng dần lên. Thời Dụ Miên không biết có phải vì đã chếch choáng cơn say của rượu không mà lúc này cả cơ thể nóng rực, đỏ bừng.
Cô ta tiến đến lục lọi trong túi áo Lâm Duệ, tìm thấy điện thoại được anh để ở thắt lưng. Mở ra điện thoại, cô ta căn góc chụp, nhanh tay bấm máy. Những bức ảnh mờ ám của đôi trai gái rất nhanh đã được lưu vào điện thoại. Trong hình là Lâm Duệ nằm nghiêng, nhìn như đang ôm hôn một cô gái. Quần áo hai người xộc xệch không chỉnh tề, đặt cùng không gian là giường lớn ở khách sạn. Người khác nhìn vào khó tránh được hiểu lầm.
Xong việc cô ta tìm đến danh bạ của Tri Vãn, nhanh tay gửi những bức ảnh này vào. Còn cố tình mở phần chat âm thanh thu lại tiếng thở hổn hển của Lâm Duệ và tiếng rên rỉ kiều mỵ của phụ nữ.
Nhìn tác phẩm của mình đã được gửi đến bên kia thành công, cô ta cong môi mỉm cười, nhanh chóng xóa đi lịch sử tin nhắn bên phía Lâm Duệ, làm như chưa có chuyện gì.
Thứ cô ta muốn có, hoặc là có được, hoặc là người khác cũng đừng hòng mơ.
Lâm Duệ cũng không đành lòng trông thấy Thời Dụ Miên như vậy. Anh từ từ đi đến, khom người ôm lấy cô. Thời Dụ được đà ngả hẳn vào người anh, khóc nức nở.
"Sao anh lại không thích em chứ? Em có gì không tốt, anh nói đi em sẽ sửa mà!" Cô ta khóc ngày một lớn tiếng hơn, Lâm Duệ đối mắt với những ánh mắt dò xét hơi khó chịu cau mày.
"Nếu em giận em vì những gì đã nói với Tri Vãn, em nhất định sẽ đi xin lỗi cô ấy. Sau này cũng sẽ không làm vậy nữa, đừng không cần em!"
Thời Dụ Miên rấm rứt khóc đến khản cả tiếng, Lâm Duệ phải cởi áo ngoài khoác lên cho cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo phút chốc đã trở lên lấm lem.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, bất cứ người đàn ông nào cũng phải thương hoa tiếc ngọc.
Một lát sau đó, Thời Dụ Miên rời khỏi vòng tay Lâm Duệ, cô ta lau nước mắt, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường. Cô ta mỉm cười nhìn anh, không nỡ nói.
"Anh đừng cảm thấy khó xử vì em, sau này chúng ta làm anh em tốt. Em cũng sẽ cố gắng buông bỏ thứ tình cảm này."
"Em thật sự nghĩ thông rồi sao?" Lâm Duệ nhìn cô, nghi hoặc hỏi lại.
"Tất nhiên! Chẳng ai có thể mãi dành tình cảm cho một người. Sớm thôi em sẽ không còn thích anh nữa!" Cô ta vênh mặt hùng hổ đáp.
Lâm Duệ cười không nói gì.
Đây mới chính là Thời Dụ Miên mà anh biết. Dám yêu dám hận.
"Nào!" Thời Dụ Miên đưa cho anh một ly rượu, mỉm cười sảng khoái nói, "Uống với em một ly, sau hôm nay muốn tìm anh gặp mặt cũng khó!"
Lâm Duệ nhận lấy ly rượu cô đưa cho, anh nghiêng đầu lắc nhẹ. Thật ra anh đã chếch choáng say, không thể uống tiếp được nữa.
Nhưng nể mặt Thời Dụ Miên vẫn miễn cưỡng nhận lấy.
"Sợ em bỏ thuốc anh sao?" Thời Dụ Miên cười lớn. Cô ta không ngần ngại một hơi uống cạn ly rượu của mình, lắc lắc trên tay tỏ vẻ thách thức.
"Em nghĩ anh như vậy sao?"
Lâm Duệ nhìn ly rượu trên tay, cảm thấy cũng không nhiều lắm. Anh liền ngửa cổ một hơi uống cạn.
Thời Dụ Miên nhìn thấy cảnh đó, môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Lâm Duệ! Đừng trách em.
Cô ta nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh. Đôi mắt hạnh nhân dài hẹp đang nhìn cô chằm chằm, sống mũi thẳng tắp mang đậm hơi thở nam tính. Ngũ quan anh tuấn như tượng tạc, yếu hầu chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở hắt ra.
Người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà lại không phải của mình! Thời Dụ Miên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng không sao. Chỉ cần qua hết đêm nay, cô ta không tin Lâm Duệ không dám chịu trách nhiệm.
"Cũng muộn rồi, để anh đưa em về!" Lâm Duệ cảm thấy hơi đau đầu, anh khẽ đưa tay lên day trán.
"Anh còn lái xe được không đấy?"
"Vẫn được! Nói địa chỉ của em cho anh!"
Thời Dụ Miên vui mừng nói cho anh địa chỉ khách sạn cô đang ở. Thuốc mê có liều lượng không lớn lắm, tạm thời chưa phát huy tác dụng. Chờ đến khi hai người lên phòng, cô nam quả nữ, cô không tin không thể gạo nấu thành cơm.
Lâm Duệ rất nhanh đã lái xe đến trước cửa khách sạn Thời Dụ Miên sống. Anh xuống trước mở cửa xe cho cô, bước chân hơi loạng choạng. Thời Dụ Miên phải tiến đến đỡ anh vào.
Cô ta khê nệ vác theo người đàn ông to lớn bước vào thang máy, không kiềm được nhón chân hôn lên môi anh.
"Duệ! Em yêu anh! Yêu anh hơn tất cả mọi thứ!"
Có lẽ lúc này thuốc mê đã phát huy tác dụng. Cả người Lâm Duệ xụi lơ không còn chút sức lực. Anh chỉ có thể mơ hồ đi theo sự chỉ đường của Thời Dụ Miên.
Đến trước cửa phòng, Thời Dụ Miên đặt anh xuống giường, cô ta vội vàng chạy ra đóng cửa.
Khi chỉ còn hai người trong phòng, nhiệt độ như nóng dần lên. Thời Dụ Miên không biết có phải vì đã chếch choáng cơn say của rượu không mà lúc này cả cơ thể nóng rực, đỏ bừng.
Cô ta tiến đến lục lọi trong túi áo Lâm Duệ, tìm thấy điện thoại được anh để ở thắt lưng. Mở ra điện thoại, cô ta căn góc chụp, nhanh tay bấm máy. Những bức ảnh mờ ám của đôi trai gái rất nhanh đã được lưu vào điện thoại. Trong hình là Lâm Duệ nằm nghiêng, nhìn như đang ôm hôn một cô gái. Quần áo hai người xộc xệch không chỉnh tề, đặt cùng không gian là giường lớn ở khách sạn. Người khác nhìn vào khó tránh được hiểu lầm.
Xong việc cô ta tìm đến danh bạ của Tri Vãn, nhanh tay gửi những bức ảnh này vào. Còn cố tình mở phần chat âm thanh thu lại tiếng thở hổn hển của Lâm Duệ và tiếng rên rỉ kiều mỵ của phụ nữ.
Nhìn tác phẩm của mình đã được gửi đến bên kia thành công, cô ta cong môi mỉm cười, nhanh chóng xóa đi lịch sử tin nhắn bên phía Lâm Duệ, làm như chưa có chuyện gì.
Thứ cô ta muốn có, hoặc là có được, hoặc là người khác cũng đừng hòng mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro