Vạch trần sự th...
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
Tri Vãn bần thần nhớ lại quãng thời gian khi ấy. Lần đầu về chung nhà, lần đầu ăn chung bữa cơm, lần đầu biết nhớ thương, lần đầu chân chính biết yêu một người.
Anh dạy cô biết thế nào là tình yêu, nhưng là quên dạy cô cách buông bỏ một người không dành cho mình.
Tri Vãn không biết bản thân đã về đến khách sạn như thế nào, cô mệt mỏi ngã phịch xuống giường, trên đó vẫn còn lưu lại chút mùi hương của Lâm Duệ. Cô nhìn những vết sưng đỏ lan rộng từ cánh tay đến bả vai, miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Cũng may…
Cũng may anh không nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của cô.
Mí mắt Tri Vãn nặng trĩu, cô đấu tranh tâm lý giữa việc đến bệnh viện hay tiếp tục nằm ở đây. Chẳng mấy chốc, cô lim dim dần nhắm hai mắt lại, chiếc điện thoại được cô nắm chặt trong tay vẫn đang nhấp nháy.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại, không biết có phải Lâm Duệ gọi đến không. Nhưng cô thật sự rất mệt.
Lâm Duệ! Em mệt lắm
Trái tim này cũng mệt lắm!
Anh cho em nghỉ một chút thôi! Lau sạch nước mắt rồi, em sẽ lại tiếp tục ti tiện đến hèn mọn mà yêu anh.
__________________________________
"Duệ à! Uống chút nữa đi anh! Chuyện vui như vậy nhất định phải ăn mừng!"
Thời Dụ Miên cầm trong tay ly rượu đưa cho anh. Cô ta cảm thấy ông Trời cũng giúp mình.
Từ khi Tri Vãn rời khỏi, tâm trạng Lâm Duệ rõ ràng rất không vui. Tuy anh không nói nhưng Thời Dụ Miên đều cảm nhận được hết thảy. May sao ngay lúc đó Tiểu Tùng chạy đến nói đã thuyết phục được bên phía Khâu Ảnh ký hợp đồng.
Thời Dụ Miên nhân cơ hội này gọi thêm mấy người nữa, lấy cớ đi chúc mừng để có thời gian ở riêng với anh.
Cô nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh phiêu lãng ngửa cổ lên uống cạn ly rượu, máu nóng trong người sôi trào, miệng đắng lưỡi khô phải miễn cưỡng nhìn ra chỗ khác.
"Sao vậy? Em tính chuốc say Lâm Duệ nhân cơ hội muợn rượu làm càn sao?" Dư Liễm cầm ly rượu nhìn cô ta mỉa mai nói.
"Không nói không ai bảo anh câm đâu!" Thời Dụ Miên khó chịu đẩy anh ta ra, cô ta hơi xấu hổ nhìn về phía Lâm Duệ.
"Em cứ cẩn thận đấy, Lâm Duệ mà biết sẽ không tha cho em đâu!"
"Em biết rồi, em tự mình có cách. Cho dù anh ấy có tức giận muốn bóp chết em, cũng không thể không nể mặt dì Khương Vy được." Thời Dụ Miên đắc ý uống cạn ly rượu.
Có chút men trong người, Thời Dụ Miên có can đảm làm càn hơn. Cô ta đã sớm thay một bộ váy bằng ren màu đỏ khoét hở táo bạo. Từ khi cô bước vào đây, đàn ông trong khắp quán bar này đều không thể rời mắt khỏi cô. Thời Dụ Miên lấy làm kiêu hãnh vì điều đó.
"Duệ! Uống với em một ly nào!" Cô ta khoác vai Lâm Duệ, cố ý dán sát vòng một nảy lửa của mình vào tay anh.
"Đừng uống nữa, em say rồi!"
Lâm Duệ ngủi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, hơi khó chịu nhăn mặt. Anh bất chợt nhớ đến hương thơm sữa tắm nhè nhẹ trên người cô gái nhỏ.
Tri Vãn sẽ không uống rượu, càng không ăn mặc khiêu gợi như thế này.
"Em không say! Em đang rất tỉnh táo!" Thời Dụ Miên gạt tay anh ra, cô ta yếu ớt ngả vào lòng anh.
Cảnh xuân sắc bên trong chiếc váy cứ như vậy đập vào trước mắt Lâm Duệ. Chiếc váy ngắn cũn cỡn không đủ sức che chắn nơi mềm mại nhất của phụ nữ, anh cảm thấy Thời Dụ Miên chỉ cần cựa quậy một chút thôi, ngay cả hạt đậu nhỏ bên trên đôi gò bồng cũng lộ ra ngoài.
Cô ta nhìn anh đê mê, ngón tay như có ma lực mơn trớn đôi môi anh lành lạnh.
"Em đã thích anh rất nhiều năm, kỳ thực anh cũng biết có phải không?"
"Tôi biết!"
"Anh biết? Không thể nào!" Cô ta kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Nếu anh biết được tình cảm của cô, vì sao hết lần này đến lần khác trốn tránh cô. Vì sao ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu nhìn đến cô. Nếu anh biết, cô cũng không đến mức hèn mọn đi nhờ cậy dì Khương Vy.
"Em hiểu tôi mà, Miên Miên? Một người đàn ông không thể ngay cả người nào thích mình cũng không biết, anh ta không nói, chứng tỏ anh ta không thích em!"
Lâm Duệ rút điếu thuốc, châm lửa rít vào một hơi. Anh quay người nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thời Dụ Miên, không đành lòng nói.
"Miên Miên! Dừng lại đi! Đừng nghĩ hôm nay em nói khích trước mặt Tri Vãn tôi không biết! Tôi dung túng em vì nghĩ tới tình cảm bao năm nay của chúng ta, không muốn phá hỏng giao tình tốt giữa hai nhà. Em cũng đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi."
Thời Dụ Miên nghe anh nói không kìm được cảm giác xấu hổ. Thì ra anh đã biết hết, cũng nhìn rõ chút mánh khéo cỏn con ấy của cô.
Thời Dụ Miên cô có gì không tốt chứ? Cô lại thích anh lâu như vậy. Chẳng lẽ anh không có chút cảm động nào sao?
"Em hiểu rồi!" Cô ta chua xót gật đầu, lưu luyến nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Lâm Duệ.
Nhìn kìa! Ngay cả khi từ chối, anh cũng chán ghét không muốn nhìn thẳng vào cô.
Anh dạy cô biết thế nào là tình yêu, nhưng là quên dạy cô cách buông bỏ một người không dành cho mình.
Tri Vãn không biết bản thân đã về đến khách sạn như thế nào, cô mệt mỏi ngã phịch xuống giường, trên đó vẫn còn lưu lại chút mùi hương của Lâm Duệ. Cô nhìn những vết sưng đỏ lan rộng từ cánh tay đến bả vai, miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Cũng may…
Cũng may anh không nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của cô.
Mí mắt Tri Vãn nặng trĩu, cô đấu tranh tâm lý giữa việc đến bệnh viện hay tiếp tục nằm ở đây. Chẳng mấy chốc, cô lim dim dần nhắm hai mắt lại, chiếc điện thoại được cô nắm chặt trong tay vẫn đang nhấp nháy.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại, không biết có phải Lâm Duệ gọi đến không. Nhưng cô thật sự rất mệt.
Lâm Duệ! Em mệt lắm
Trái tim này cũng mệt lắm!
Anh cho em nghỉ một chút thôi! Lau sạch nước mắt rồi, em sẽ lại tiếp tục ti tiện đến hèn mọn mà yêu anh.
__________________________________
"Duệ à! Uống chút nữa đi anh! Chuyện vui như vậy nhất định phải ăn mừng!"
Thời Dụ Miên cầm trong tay ly rượu đưa cho anh. Cô ta cảm thấy ông Trời cũng giúp mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi Tri Vãn rời khỏi, tâm trạng Lâm Duệ rõ ràng rất không vui. Tuy anh không nói nhưng Thời Dụ Miên đều cảm nhận được hết thảy. May sao ngay lúc đó Tiểu Tùng chạy đến nói đã thuyết phục được bên phía Khâu Ảnh ký hợp đồng.
Thời Dụ Miên nhân cơ hội này gọi thêm mấy người nữa, lấy cớ đi chúc mừng để có thời gian ở riêng với anh.
Cô nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh phiêu lãng ngửa cổ lên uống cạn ly rượu, máu nóng trong người sôi trào, miệng đắng lưỡi khô phải miễn cưỡng nhìn ra chỗ khác.
"Sao vậy? Em tính chuốc say Lâm Duệ nhân cơ hội muợn rượu làm càn sao?" Dư Liễm cầm ly rượu nhìn cô ta mỉa mai nói.
"Không nói không ai bảo anh câm đâu!" Thời Dụ Miên khó chịu đẩy anh ta ra, cô ta hơi xấu hổ nhìn về phía Lâm Duệ.
"Em cứ cẩn thận đấy, Lâm Duệ mà biết sẽ không tha cho em đâu!"
"Em biết rồi, em tự mình có cách. Cho dù anh ấy có tức giận muốn bóp chết em, cũng không thể không nể mặt dì Khương Vy được." Thời Dụ Miên đắc ý uống cạn ly rượu.
Có chút men trong người, Thời Dụ Miên có can đảm làm càn hơn. Cô ta đã sớm thay một bộ váy bằng ren màu đỏ khoét hở táo bạo. Từ khi cô bước vào đây, đàn ông trong khắp quán bar này đều không thể rời mắt khỏi cô. Thời Dụ Miên lấy làm kiêu hãnh vì điều đó.
"Duệ! Uống với em một ly nào!" Cô ta khoác vai Lâm Duệ, cố ý dán sát vòng một nảy lửa của mình vào tay anh.
"Đừng uống nữa, em say rồi!"
Lâm Duệ ngủi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, hơi khó chịu nhăn mặt. Anh bất chợt nhớ đến hương thơm sữa tắm nhè nhẹ trên người cô gái nhỏ.
Tri Vãn sẽ không uống rượu, càng không ăn mặc khiêu gợi như thế này.
"Em không say! Em đang rất tỉnh táo!" Thời Dụ Miên gạt tay anh ra, cô ta yếu ớt ngả vào lòng anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh xuân sắc bên trong chiếc váy cứ như vậy đập vào trước mắt Lâm Duệ. Chiếc váy ngắn cũn cỡn không đủ sức che chắn nơi mềm mại nhất của phụ nữ, anh cảm thấy Thời Dụ Miên chỉ cần cựa quậy một chút thôi, ngay cả hạt đậu nhỏ bên trên đôi gò bồng cũng lộ ra ngoài.
Cô ta nhìn anh đê mê, ngón tay như có ma lực mơn trớn đôi môi anh lành lạnh.
"Em đã thích anh rất nhiều năm, kỳ thực anh cũng biết có phải không?"
"Tôi biết!"
"Anh biết? Không thể nào!" Cô ta kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Nếu anh biết được tình cảm của cô, vì sao hết lần này đến lần khác trốn tránh cô. Vì sao ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu nhìn đến cô. Nếu anh biết, cô cũng không đến mức hèn mọn đi nhờ cậy dì Khương Vy.
"Em hiểu tôi mà, Miên Miên? Một người đàn ông không thể ngay cả người nào thích mình cũng không biết, anh ta không nói, chứng tỏ anh ta không thích em!"
Lâm Duệ rút điếu thuốc, châm lửa rít vào một hơi. Anh quay người nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thời Dụ Miên, không đành lòng nói.
"Miên Miên! Dừng lại đi! Đừng nghĩ hôm nay em nói khích trước mặt Tri Vãn tôi không biết! Tôi dung túng em vì nghĩ tới tình cảm bao năm nay của chúng ta, không muốn phá hỏng giao tình tốt giữa hai nhà. Em cũng đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi."
Thời Dụ Miên nghe anh nói không kìm được cảm giác xấu hổ. Thì ra anh đã biết hết, cũng nhìn rõ chút mánh khéo cỏn con ấy của cô.
Thời Dụ Miên cô có gì không tốt chứ? Cô lại thích anh lâu như vậy. Chẳng lẽ anh không có chút cảm động nào sao?
"Em hiểu rồi!" Cô ta chua xót gật đầu, lưu luyến nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Lâm Duệ.
Nhìn kìa! Ngay cả khi từ chối, anh cũng chán ghét không muốn nhìn thẳng vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro