Vọng tưởng
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
"Khi anh nói chuyện với em, một câu dì anh, hai câu dì anh. Có phải nếu không có dì ấy thì một cái liếc mắt anh cũng không chịu cho em có đúng không?"
Thời Dụ Miên uất ức lên tiếng, cô ta thích Lâm Duệ nhiều năm như vậy, hai nhà cũng có giao tình không tệ. Nếu không phải Khương Vy một hai muốn tác hợp cho hai người, khéo đến cái bóng của anh cô ta cũng chẳng thấy.
Cô ta đường đường là thiên kim của Thời gia, là đại tiểu thư được người người ngưỡng mộ. Vậy mà còn chẳng bằng một con nhóc ất ơ ớ đâu đó được anh thương hại mà nhặt về.
"Tôi không có ý đó!"
"Em biết là anh không có ý như vậy mà!" Thời Dụ Miên vui vẻ gật đầu, cô ta nhoài người dậy ôm chặt lấy anh, "Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không phải mối quan hệ bình thường rồi."
Cô ta như có như không dựa hẳn vào người Lâm Duệ, bầu ngực đẫy đà dán sát vào người anh. Cô ta không tin là đàn ông, anh không có một chút cảm giác.
Bên cạnh là người đẹp đang nhiệt tình dâng mình, nhưng Lâm Duệ vẫn cảm thấy trống trải. Anh nghiêng người né tránh sự tiếp xúc da thịt với cô, trong lòng không ngừng nhớ đến một hình bóng khác. Cô nhỏ nhắn, bị anh trêu chọc khuôn mặt sẽ đỏ lên, luôn muốn lấy lòng anh dù động tác muôn phần ngây ngốc.
Tri Vãn không phải kiểu nhan sắc mỹ miều, cô trong trẻo, tươi mát như làn gió mùa xuân. Thế nhưng thân thể thiếu nữ ấy lại có sức hấp dẫn với anh vô cùng mãnh liệt. Mỗi lần tiếp xúc thân mật với cô, Lâm Duệ như người say điên cuồng muốn chiếm hữu cô làm của riêng mình.
Khi nãy trông thấy nụ cười hồn nhiên của cô, nơi nào đó trong trái tim Lâm Duệ như bị ai đó chọc vào.
Lâm Duệ thở hắt ra một hơi, anh mặc kệ Thời Dụ Miên vẫn đang quấn chặt lấy mình. Tròng mắt đau đáu hướng về một nơi nào đó.
__________________________________
Tri Vãn đi lang thang trên đường, cơn đau nhức đến từ hai cánh tay sưng đỏ xộc thẳng lên não cô.
Thật ra, dị ứng hải sản không có gì nghiêm túc lắm.
Tri Vãn tự cho là vậy.
Thậm chí cô còn có thời gian ở trước mặt bọn họ, ngu ngốc nặn ra một nụ cười gượng.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Lâm Duệ. Khi ấy cô bị một đám lưu manh đầu đường xó chợ đuổi đánh chỉ vì không chịu đưa tiền cho chúng. Một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, thân hình gầy còm yếu ớt quỳ rạp xuống hứng chịu những trận đòn roi thô bạo.
Lâm Duệ xuất hiện như một thiên sứ kéo cô khỏi vũng bùn nhơ nhớp ấy. Anh và những người bạn đi cùng mình dạy cho đám người bắt nạt cô một bài học.
Khuôn mặt anh hằm hằm tức giận, ánh mắt đỏ au nắm cổ áo một tên trong số đó nện xuống.
"Nếu lần sau còn để tao trông thấy mày bắt nạt người khác thì cẩn thận tao phế cả hai cánh tay mày!"
Đám người kia sợ sệt kéo nhau tháo chạy, anh đi đến chỗ cô trùm lên người cô một chiếc áo khoác: "Cô bé không sao chứ?"
Chờ mãi không thấy cô nói gì, người đi cùng anh bắt đầu sốt ruột: "Có phải là bị câm rồi không?"
"Em có sao không?" Anh vẫn rất kiên nhẫn chờ cô trả lời, nụ cười ấm áp khác hẳn với vẻ mặt hung tàn vừa nãy.
Lâm Duệ lúc này chính là dáng vẻ anh trai nhà bên ấm áp, dịu dàng. Là dáng vẻ mà Tri Vãn luôn khắc ghi suốt sáu năm nay.
Tri Vãn nhìn anh ngây ngô lắc đầu, cô hình như nghe thấy người đi cùng anh gọi anh là Lâm Duệ.
Lâm Duệ.
Là một cái tên rất hay!
Con người anh chắc cũng ấm áp như cái tên này.
Tri Vãn lẩm bẩm thật khẽ như muốn khắc ghi thật sâu cái tên này.
"Em vừa gọi tôi đấy à?" Lâm Duệ bật cười nhìn cô, anh vui vẻ nhéo mũi cô một cái.
Tri Vãn hơi xấu hổ cúi đầu xuống, anh chắc chắn đã phát hiện ra vẻ mặt sĩ ngốc của cô khi đó nên mới cười như vậy.
"Nhà em ở đâu vậy? Tôi đưa em về!" Lâm Duệ đứng dậy khoác cặp lên vai, anh cúi đầu xuống hỏi cô, đôi mắt hạnh nhân khẽ nheo lại.
Nhắc đến nhà, trong lòng Tri Vãn dâng lên một cảm giác sợ sệt. Cô không muốn quay lại căn nhà đó, hai người kia vốn không phải ba mẹ ruột của cô. Họ dùng cô đổi lấy một số tiền lớn nhưng vẫn luôn đánh đập, hành hạ, thậm chí đã bỏ đói cô mấy ngày liền.
Không tiếp tục chịu được nữa Tri Vãn mới lén bỏ trốn khỏi nhà, gặp bọn lưu manh và được Lâm Duệ ra tay ứng cứu.
Cô ngước đôi mắt sợ sệt lên nhìn anh, bàn tay bất giác bấu chặt góc áo anh níu lại. Nhìn thấy phản ứng của cô, Lâm Duệ cũng đoán ra được chút gì đó liên quan đến thân thế cô gái này.
Anh cảm thấy cô nhóc này rất đáng thương, Lâm Duệ cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, trong trẻo của cô. Không nỡ từ chối ánh nhìn khẩn thiết ấy, anh đưa tay lau nước mắt cho cô đoạn ôm cô vào lòng.
"Nhóc con! Đi cùng tôi, tôi sẽ cho em một ngôi nhà."
Thời Dụ Miên uất ức lên tiếng, cô ta thích Lâm Duệ nhiều năm như vậy, hai nhà cũng có giao tình không tệ. Nếu không phải Khương Vy một hai muốn tác hợp cho hai người, khéo đến cái bóng của anh cô ta cũng chẳng thấy.
Cô ta đường đường là thiên kim của Thời gia, là đại tiểu thư được người người ngưỡng mộ. Vậy mà còn chẳng bằng một con nhóc ất ơ ớ đâu đó được anh thương hại mà nhặt về.
"Tôi không có ý đó!"
"Em biết là anh không có ý như vậy mà!" Thời Dụ Miên vui vẻ gật đầu, cô ta nhoài người dậy ôm chặt lấy anh, "Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không phải mối quan hệ bình thường rồi."
Cô ta như có như không dựa hẳn vào người Lâm Duệ, bầu ngực đẫy đà dán sát vào người anh. Cô ta không tin là đàn ông, anh không có một chút cảm giác.
Bên cạnh là người đẹp đang nhiệt tình dâng mình, nhưng Lâm Duệ vẫn cảm thấy trống trải. Anh nghiêng người né tránh sự tiếp xúc da thịt với cô, trong lòng không ngừng nhớ đến một hình bóng khác. Cô nhỏ nhắn, bị anh trêu chọc khuôn mặt sẽ đỏ lên, luôn muốn lấy lòng anh dù động tác muôn phần ngây ngốc.
Tri Vãn không phải kiểu nhan sắc mỹ miều, cô trong trẻo, tươi mát như làn gió mùa xuân. Thế nhưng thân thể thiếu nữ ấy lại có sức hấp dẫn với anh vô cùng mãnh liệt. Mỗi lần tiếp xúc thân mật với cô, Lâm Duệ như người say điên cuồng muốn chiếm hữu cô làm của riêng mình.
Khi nãy trông thấy nụ cười hồn nhiên của cô, nơi nào đó trong trái tim Lâm Duệ như bị ai đó chọc vào.
Lâm Duệ thở hắt ra một hơi, anh mặc kệ Thời Dụ Miên vẫn đang quấn chặt lấy mình. Tròng mắt đau đáu hướng về một nơi nào đó.
__________________________________
Tri Vãn đi lang thang trên đường, cơn đau nhức đến từ hai cánh tay sưng đỏ xộc thẳng lên não cô.
Thật ra, dị ứng hải sản không có gì nghiêm túc lắm.
Tri Vãn tự cho là vậy.
Thậm chí cô còn có thời gian ở trước mặt bọn họ, ngu ngốc nặn ra một nụ cười gượng.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Lâm Duệ. Khi ấy cô bị một đám lưu manh đầu đường xó chợ đuổi đánh chỉ vì không chịu đưa tiền cho chúng. Một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, thân hình gầy còm yếu ớt quỳ rạp xuống hứng chịu những trận đòn roi thô bạo.
Lâm Duệ xuất hiện như một thiên sứ kéo cô khỏi vũng bùn nhơ nhớp ấy. Anh và những người bạn đi cùng mình dạy cho đám người bắt nạt cô một bài học.
Khuôn mặt anh hằm hằm tức giận, ánh mắt đỏ au nắm cổ áo một tên trong số đó nện xuống.
"Nếu lần sau còn để tao trông thấy mày bắt nạt người khác thì cẩn thận tao phế cả hai cánh tay mày!"
Đám người kia sợ sệt kéo nhau tháo chạy, anh đi đến chỗ cô trùm lên người cô một chiếc áo khoác: "Cô bé không sao chứ?"
Chờ mãi không thấy cô nói gì, người đi cùng anh bắt đầu sốt ruột: "Có phải là bị câm rồi không?"
"Em có sao không?" Anh vẫn rất kiên nhẫn chờ cô trả lời, nụ cười ấm áp khác hẳn với vẻ mặt hung tàn vừa nãy.
Lâm Duệ lúc này chính là dáng vẻ anh trai nhà bên ấm áp, dịu dàng. Là dáng vẻ mà Tri Vãn luôn khắc ghi suốt sáu năm nay.
Tri Vãn nhìn anh ngây ngô lắc đầu, cô hình như nghe thấy người đi cùng anh gọi anh là Lâm Duệ.
Lâm Duệ.
Là một cái tên rất hay!
Con người anh chắc cũng ấm áp như cái tên này.
Tri Vãn lẩm bẩm thật khẽ như muốn khắc ghi thật sâu cái tên này.
"Em vừa gọi tôi đấy à?" Lâm Duệ bật cười nhìn cô, anh vui vẻ nhéo mũi cô một cái.
Tri Vãn hơi xấu hổ cúi đầu xuống, anh chắc chắn đã phát hiện ra vẻ mặt sĩ ngốc của cô khi đó nên mới cười như vậy.
"Nhà em ở đâu vậy? Tôi đưa em về!" Lâm Duệ đứng dậy khoác cặp lên vai, anh cúi đầu xuống hỏi cô, đôi mắt hạnh nhân khẽ nheo lại.
Nhắc đến nhà, trong lòng Tri Vãn dâng lên một cảm giác sợ sệt. Cô không muốn quay lại căn nhà đó, hai người kia vốn không phải ba mẹ ruột của cô. Họ dùng cô đổi lấy một số tiền lớn nhưng vẫn luôn đánh đập, hành hạ, thậm chí đã bỏ đói cô mấy ngày liền.
Không tiếp tục chịu được nữa Tri Vãn mới lén bỏ trốn khỏi nhà, gặp bọn lưu manh và được Lâm Duệ ra tay ứng cứu.
Cô ngước đôi mắt sợ sệt lên nhìn anh, bàn tay bất giác bấu chặt góc áo anh níu lại. Nhìn thấy phản ứng của cô, Lâm Duệ cũng đoán ra được chút gì đó liên quan đến thân thế cô gái này.
Anh cảm thấy cô nhóc này rất đáng thương, Lâm Duệ cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, trong trẻo của cô. Không nỡ từ chối ánh nhìn khẩn thiết ấy, anh đưa tay lau nước mắt cho cô đoạn ôm cô vào lòng.
"Nhóc con! Đi cùng tôi, tôi sẽ cho em một ngôi nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro