Chương 10
2024-10-30 15:56:47
Kiếp trước khi bắt đầu học du lịch lữ hành, Chi Giao gặp rất nhiều khó khăn vì vốn dĩ bản thân cũng rất yếu. Tuy hồi bé hay chạy nhảy và phụ giúp ông bà làm đồng, thế nhưng vì dinh dưỡng không được quan tâm đầy đủ nên nàng gầy như một que củi. Nàng còn có danh hiệu “người làm giàu cho các nhà thuốc” vì cứ dăm bữa nửa tháng là lại lăn ra ốm. Ai cũng khuyên nàng chọn một ngành học khác nhẹ nhàng hơn, thế nhưng Chi Giao rất cứng đầu. Nàng quyết tâm đăng ký gói tập ở phòng gym, thậm chí còn gom hết tiền đi làm thêm để thuê huấn luyện viên cá nhân. Kết quả là sau ba tháng nàng đã tăng được tới tận năm cân rưỡi, sức bền cũng như sức mạnh được cải thiện rõ rệt.
Tuy hiện tại không có huấn luyện viên cá nhân, nhưng những kiến thức về dinh dưỡng và tập luyện kia nàng đều đã nắm vững rồi.
Nhờ chăm chỉ thực hành theo những bài tập nhẹ nhàng còn nhớ được từ kiếp trước, chỉ sau ba ngày Chi Giao đã thấy cơ thể này khá hơn nhiều. Cả tâm trạng cũng thoải mái hơn. Dần dần nàng còn nghĩ rằng thật may mắn khi bị Quý Bắc và nhà họ Đinh bỏ lại đây không quan tâm như vậy. Lúc này nàng thực sự cảm thấy rất tự do.
Chi Giao thậm chí còn nghĩ tới việc sẽ ở lại ngôi nhà này mà không về nhà họ Đinh nữa.
Mấy hôm nay con bé Thu Lan hay qua chơi. Nàng đã hỏi qua nó thì biết được vì chủ nhân của ngôi nhà hoang này đã mất nhiều năm trước mà không có con cái hay họ hàng nên ngôi nhà trở thành tài sản của thôn. Nó nằm ở vị trí khá xa so với những nhà còn lại, ngoài nhà của mẹ con Thu Lan ở ngay cạnh thì không có hàng xóm nào khác nên cũng không có nhiều người hỏi mua. Tạm thời nếu nàng cứ ở trong ngôi nhà này thì chắc cũng không đến nỗi bị người ta đuổi đi.
Nỗi lo duy nhất chỉ là nhà họ Đinh cho người tới bắt nàng về. Hy vọng từ giờ đến lúc đó nàng sẽ nghĩ ra kế sách để chống đối. Còn trước mắt cứ tạm coi đây là nhà mình cái đã. Sau này kiếm được tiền nhất định nàng sẽ mua lại ngôi nhà này và đường hoàng ở lại đây.
Chi Giao bắt đầu công cuộc kiểm kê “tài sản” của mình, xem để đáp ứng được nhu cầu sống cơ bản thì nàng còn thiếu những thứ gì.
Đầu tiên là cái ăn. Ngoài nửa hũ gạo và vài vật dụng trong bếp, ngôi nhà hoang xập xệ này thực ra có một khu vườn khá lớn. Chắc diện tích đất cũng rơi vào cỡ hai sào. Tuy nàng không có ruộng nhưng nếu ở đây thì cũng có thể trồng rau dưa khoai sắn hoặc nuôi ít gà qué gì đó để đổi lấy gạo được. Dù sao nàng cũng không phải là người quá cầu kỳ trong ăn uống nên nếu chỉ để sống qua ngày thì chắc cũng không có vấn đề.
Thứ hai là cái mặc. Hiện tại nàng chỉ có ba bộ y phục, ngoài một bộ mặc trên người thì cũng chỉ có thêm hai bộ nữa để thay. Bây giờ đang là đầu mùa Thu thì không sao, nhưng tới mùa Đông thì chắc chắn nàng sẽ phải có thêm áo bông để mặc. Còn chăn bông và gối nữa. Hôm trước khi tống vợ chồng Quý Bắc tới đây, nhà họ Đinh chỉ cho mang đi một manh chiếu, một cái chăn mỏng, hai cái gối bông lau và một cái màn. Tất cả đều rất cũ. Cái chăn và chiếu thì rách ngang rách dọc, hai cái gối thì thủng lỗ chỗ, nhiều chỗ bông lau còn phòi hết cả ra ngoài.
Đó là toàn bộ những gì mà nàng có. Chi Giao nghĩ tới số tài sản ít đến thảm thương của mình, không khỏi khóc than trong lòng.
Kiếp trước nàng luôn nghĩ rằng mình thuộc nhóm người nghèo. Hiện tại nàng mới biết nghèo chân chính là thế nào.
Nàng đi vào căn bếp lụp xụp, lấy bát đong gạo xem mình còn có thể dựa vào nó sống được bao nhiêu ngày. Còn tất cả là năm bát gạo tất cả. Nếu mỗi ngày nấu nửa bát thì cũng còn sống được mười ngày nữa. Trong mười ngày này, nàng nhất định phải nghĩ ra một sinh kế nào đó, nếu không thì chỉ còn nước chết đói.
Hoặc nếu không thì phải quay lại nhà họ Đinh. Mà nàng thì không muốn quay lại đó chút nào. Tuy chủ nhân cũ của thân thể này không phải là một người vợ hay nàng dâu hiền thảo, nhưng gia đình đó cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì.
Về vấn đề sinh kế trước mắt, nàng có ba lựa chọn. Một là đi vào rừng. Ở thời này người dân sống dựa rất nhiều vào thiên nhiên, trong đó rừng chiếm một phần quan trọng. Người ta có thể vào rừng kiếm củi, hái các loại cây thuốc hoặc bẫy thú để mang đi bán. Cây thuốc thì nàng không biết phân biệt. Bẫy thú cũng là việc ngoài khả năng. Chỉ còn việc kiếm củi là dễ nhất. Nhưng với cái thân thể này, kiếm được củi để bản thân mình dùng đã là một việc khó rồi chứ đừng nói là đủ để mang đi bán. Xem ra việc dựa vào rừng là không thể.
Lựa chọn thứ hai là đi lên huyện, xem xem có việc gì để làm thuê không. Dựa theo trí nhớ của Thị Giao trước đây thì có lẽ cơ hội tìm được việc làm là rất khó. Xã hội phong kiến thường là xã hội dựa vào nông nghiệp, phần lớn dân chúng đều làm nông, dân số sống ở thành thị chiếm phần rất nhỏ trong xã hội. Tửu lâu quán xá ở đây không nhiều, lại chỉ toàn tuyển tiểu nhị là nam. Ngay cả mấy nhà giàu chọn người hầu cũng thì chỉ chọn mua mấy đứa nhóc dưới mười tuổi cho dễ uốn nắn. Về cơ bản, nàng gần như không có cơ hội việc làm ở thị trường lao động trong xã hội này.
Lựa chọn thứ ba là dựa vào con sông cạnh làng. Nàng có thể học theo những người phụ nữ và trẻ con ở đây, đi mò cua bắt ốc bán lấy chút tiền. Có lẽ lúc này đây là phương án khả thi nhất đối với Chi Giao. Nhưng trước tiên nàng vẫn phải lên rừng đã. Củi mục trong vườn cũng đã hết tới nơi rồi, chắc chỉ còn đun đủ nốt hôm nay.
Nghĩ tới đây, Chi Giao mới phát hiện ra tính toán ban nãy của mình vẫn còn rất lạc quan. Nàng quên mất việc mình không hề có công cụ lao động. Đến cả một cái dao cũng không có chứ đừng nói là cuốc xẻng để làm đất. Cách nhanh nhất chắc vẫn là đi mượn. Nghĩ vậy, nàng vội men theo lối tắt đi sang nhà Thu Lan.
Tuy hiện tại không có huấn luyện viên cá nhân, nhưng những kiến thức về dinh dưỡng và tập luyện kia nàng đều đã nắm vững rồi.
Nhờ chăm chỉ thực hành theo những bài tập nhẹ nhàng còn nhớ được từ kiếp trước, chỉ sau ba ngày Chi Giao đã thấy cơ thể này khá hơn nhiều. Cả tâm trạng cũng thoải mái hơn. Dần dần nàng còn nghĩ rằng thật may mắn khi bị Quý Bắc và nhà họ Đinh bỏ lại đây không quan tâm như vậy. Lúc này nàng thực sự cảm thấy rất tự do.
Chi Giao thậm chí còn nghĩ tới việc sẽ ở lại ngôi nhà này mà không về nhà họ Đinh nữa.
Mấy hôm nay con bé Thu Lan hay qua chơi. Nàng đã hỏi qua nó thì biết được vì chủ nhân của ngôi nhà hoang này đã mất nhiều năm trước mà không có con cái hay họ hàng nên ngôi nhà trở thành tài sản của thôn. Nó nằm ở vị trí khá xa so với những nhà còn lại, ngoài nhà của mẹ con Thu Lan ở ngay cạnh thì không có hàng xóm nào khác nên cũng không có nhiều người hỏi mua. Tạm thời nếu nàng cứ ở trong ngôi nhà này thì chắc cũng không đến nỗi bị người ta đuổi đi.
Nỗi lo duy nhất chỉ là nhà họ Đinh cho người tới bắt nàng về. Hy vọng từ giờ đến lúc đó nàng sẽ nghĩ ra kế sách để chống đối. Còn trước mắt cứ tạm coi đây là nhà mình cái đã. Sau này kiếm được tiền nhất định nàng sẽ mua lại ngôi nhà này và đường hoàng ở lại đây.
Chi Giao bắt đầu công cuộc kiểm kê “tài sản” của mình, xem để đáp ứng được nhu cầu sống cơ bản thì nàng còn thiếu những thứ gì.
Đầu tiên là cái ăn. Ngoài nửa hũ gạo và vài vật dụng trong bếp, ngôi nhà hoang xập xệ này thực ra có một khu vườn khá lớn. Chắc diện tích đất cũng rơi vào cỡ hai sào. Tuy nàng không có ruộng nhưng nếu ở đây thì cũng có thể trồng rau dưa khoai sắn hoặc nuôi ít gà qué gì đó để đổi lấy gạo được. Dù sao nàng cũng không phải là người quá cầu kỳ trong ăn uống nên nếu chỉ để sống qua ngày thì chắc cũng không có vấn đề.
Thứ hai là cái mặc. Hiện tại nàng chỉ có ba bộ y phục, ngoài một bộ mặc trên người thì cũng chỉ có thêm hai bộ nữa để thay. Bây giờ đang là đầu mùa Thu thì không sao, nhưng tới mùa Đông thì chắc chắn nàng sẽ phải có thêm áo bông để mặc. Còn chăn bông và gối nữa. Hôm trước khi tống vợ chồng Quý Bắc tới đây, nhà họ Đinh chỉ cho mang đi một manh chiếu, một cái chăn mỏng, hai cái gối bông lau và một cái màn. Tất cả đều rất cũ. Cái chăn và chiếu thì rách ngang rách dọc, hai cái gối thì thủng lỗ chỗ, nhiều chỗ bông lau còn phòi hết cả ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là toàn bộ những gì mà nàng có. Chi Giao nghĩ tới số tài sản ít đến thảm thương của mình, không khỏi khóc than trong lòng.
Kiếp trước nàng luôn nghĩ rằng mình thuộc nhóm người nghèo. Hiện tại nàng mới biết nghèo chân chính là thế nào.
Nàng đi vào căn bếp lụp xụp, lấy bát đong gạo xem mình còn có thể dựa vào nó sống được bao nhiêu ngày. Còn tất cả là năm bát gạo tất cả. Nếu mỗi ngày nấu nửa bát thì cũng còn sống được mười ngày nữa. Trong mười ngày này, nàng nhất định phải nghĩ ra một sinh kế nào đó, nếu không thì chỉ còn nước chết đói.
Hoặc nếu không thì phải quay lại nhà họ Đinh. Mà nàng thì không muốn quay lại đó chút nào. Tuy chủ nhân cũ của thân thể này không phải là một người vợ hay nàng dâu hiền thảo, nhưng gia đình đó cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì.
Về vấn đề sinh kế trước mắt, nàng có ba lựa chọn. Một là đi vào rừng. Ở thời này người dân sống dựa rất nhiều vào thiên nhiên, trong đó rừng chiếm một phần quan trọng. Người ta có thể vào rừng kiếm củi, hái các loại cây thuốc hoặc bẫy thú để mang đi bán. Cây thuốc thì nàng không biết phân biệt. Bẫy thú cũng là việc ngoài khả năng. Chỉ còn việc kiếm củi là dễ nhất. Nhưng với cái thân thể này, kiếm được củi để bản thân mình dùng đã là một việc khó rồi chứ đừng nói là đủ để mang đi bán. Xem ra việc dựa vào rừng là không thể.
Lựa chọn thứ hai là đi lên huyện, xem xem có việc gì để làm thuê không. Dựa theo trí nhớ của Thị Giao trước đây thì có lẽ cơ hội tìm được việc làm là rất khó. Xã hội phong kiến thường là xã hội dựa vào nông nghiệp, phần lớn dân chúng đều làm nông, dân số sống ở thành thị chiếm phần rất nhỏ trong xã hội. Tửu lâu quán xá ở đây không nhiều, lại chỉ toàn tuyển tiểu nhị là nam. Ngay cả mấy nhà giàu chọn người hầu cũng thì chỉ chọn mua mấy đứa nhóc dưới mười tuổi cho dễ uốn nắn. Về cơ bản, nàng gần như không có cơ hội việc làm ở thị trường lao động trong xã hội này.
Lựa chọn thứ ba là dựa vào con sông cạnh làng. Nàng có thể học theo những người phụ nữ và trẻ con ở đây, đi mò cua bắt ốc bán lấy chút tiền. Có lẽ lúc này đây là phương án khả thi nhất đối với Chi Giao. Nhưng trước tiên nàng vẫn phải lên rừng đã. Củi mục trong vườn cũng đã hết tới nơi rồi, chắc chỉ còn đun đủ nốt hôm nay.
Nghĩ tới đây, Chi Giao mới phát hiện ra tính toán ban nãy của mình vẫn còn rất lạc quan. Nàng quên mất việc mình không hề có công cụ lao động. Đến cả một cái dao cũng không có chứ đừng nói là cuốc xẻng để làm đất. Cách nhanh nhất chắc vẫn là đi mượn. Nghĩ vậy, nàng vội men theo lối tắt đi sang nhà Thu Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro