Chương 22
2024-10-30 15:56:47
Ở đời trước Chi Giao rất ghét câu “nhất quan hệ, nhì tiền tệ.” Nàng làm hướng dẫn viên du lịch, sống một đời phóng khoáng vui vẻ, chưa bao giờ biết luồn cúi hay dựa vào quan hệ là gì. Thế nhưng hiện tại không còn là thế kỷ hai mốt nữa.
Dù khinh thường Kiến Văn nhưng sau này nàng còn muốn nhờ uy của hắn để bảo kê cho gánh cháo này, tốt nhất là vẫn không nên nhận tiền, vì vậy chỉ lắc đầu đáp.
“Cháo hôm nay là tôi trả ơn vị khách này.” Nàng hướng về phía Từ Bá. “Ngài không cần trả tiền đâu.”
“Cô cứ cầm lấy đi. Ta và Từ Bá không quen thân cô, nếu ăn không cháo của cô thì chẳng khác gì ăn hối lộ cả. Về sau làm gì còn mặt mũi mà nhìn người khác.”
Chi Giao khẽ nhíu mày. Hừ, có mỗi mười lăm đồng mà hắn còn nói tới chuyện hối lộ với cả mặt mũi, rõ ràng là đang muốn vạch rõ quan hệ với nàng, ngụ ý sau này đừng hòng xơ múi được gì từ hắn.
“Cô cứ nhận đi, hôm nay vốn dĩ là hắn mời ta đi ăn sáng!” Từ Bá cầm lấy mười lăm đồng trong tay Kiến Văn đem cho Chi Giao. “Ta cũng không làm được gì để dám nhận chiêu đãi của cô cả. Đã nghèo tới mức phải đi ăn lươn rồi, cô đừng khách sáo làm gì.”
Gánh cháo lúc này còn đông khách, không tiện cò cưa nói chuyện ơn huệ, Chi Giao đành phải miễn cưỡng đưa tay nhận lấy mười lăm đồng của Kiến Văn.
Lúc này, nàng phát hiện có một vấn đề lớn.
Nàng chỉ mang đi bảy cái bát, hai cái bát con và năm bát tô. Đây là toàn bộ số bát tô mà nhà Thị Thúy và nàng có được. Ban nãy nàng và Thu Lan dùng bát con để ăn cháo nhưng Từ Bá, Kiến Văn và ba vị khách kia đều ăn bằng bát tô, vì vậy lúc này cơ bản nàng đã hết bát để bán. Nếu bây giờ có khách tới thì nàng cũng không biết lấy gì đựng cho người ta ăn.
Chi Giao bèn nói với Thu Lan: “Em cầm mấy cái bát và thìa này, ra ngoài bến sông xem có chỗ nào rửa được thì rửa sạch giúp chị.”
Thu Lan vâng dạ định chạy đi thì bị Từ Bá ngăn lại.
“Chỗ bến sông gần đây thuyền bè đậu hết rồi, không có chỗ để rửa bát đâu. Nếu muốn rửa, có thể đi theo về nhà ta mà rửa.”
Chi Giao ngần ngại chưa muốn cho Thu Lan đi vội. Dù sao nó cũng chỉ là một con bé mười tuổi, còn Từ Bá kia trông có vẻ cũng đã ngoài hai mươi, nhỡ có chuyện gì xảy ra…
Chừng như biết Chi Giao nghi ngại trong lòng, Từ Bá vội cười nói.
“Ta là chỗ bằng hữu của quan huyện thừa nên cô đừng lo. Nhà ta cũng ở ngay bên kia đường, đi mấy bước là đến nơi, nếu có chuyện gì nó chỉ cần hét một tiếng là mọi người ở đây đều nghe thấy. Ta có thể làm được gì nó chứ? Hơn nữa, lần sau ta còn muốn tới đây ăn cháo của cô!” Từ Bá cười, chỉ vào ngôi nhà đầu tiên trong ngõ đối diện bên kia đường. “Nhà ta ở đó, trong nhà còn có mẹ ta.”
Chi Giao xấu hổ vì bị người khác đọc được tâm tư. Nàng thấy Từ Bá nói có lý, lại nhìn thấy mặt mũi hắn toát lên vẻ cương nghị chất phác, vội gật đầu đồng ý cho Thu Lan đi theo. Mắt nàng vẫn không rời khỏi bóng Thu Lan. Dù đã tin tưởng tới chín phần mười, nhưng khi bóng con bé khuất sau cánh cửa kia, tim nàng vẫn không kìm được mà hẫng mất một nhịp, cả người cứng đờ cả ra. Mãi tới một lát sau, khi thấy nó ôm theo mấy cái bát xuất hiện sau cánh cửa thì nàng mới thả lỏng mà thở hắt ra một hơi.
Lần này coi như là nàng may mắn gặp người tốt rồi!
Bát và thìa không những được rửa sạch, còn được lau khô.
“Là mẹ của vị kia lau giúp em. Mẹ con ngài ấy thật là tốt.” Thu Lan cười ngoác tới tận mang tai. “Bà ấy còn nói lát nữa lại có thể qua rửa tiếp.”
Thu Lan vừa mang bát tô về, đã lại có thêm hai vị khách vào ăn cháo. Chi Giao biết cho dù có thể nhờ cậy nhà Từ Bá, nhưng cũng không thể cứ hai, ba cái bát lại chạy đi rửa được, vì vậy nàng bảo Thu Lan chạy ra chỗ hàng bán bát đĩa, hỏi cho nàng giá tiền bát tô và thìa bán thế nào. Thu Lan vâng dạ chạy đi ngay, chỉ một lúc sau đã quay lại.
“Một bát tô giá năm đồng, một cái thìa giá một đồng. Em hỏi người ta mua nhiều có bớt không, người ta nói nếu mua năm bộ thì chỉ lấy năm đồng cả bát và thìa.”
Đắt quá. Chi Giao thầm than. Nàng mới chỉ bán được sáu bát cháo, được ba mươi đồng, nàng còn muốn để dành tiền mua gạo và một cái nồi lớn. Trước mắt cứ bảo Thu Lan chịu khó chạy đi chạy lại để rửa bát tô vậy.
Gánh cháo của Chi Giao sáng nay gây ra một trận ồn ào, cũng coi như là có một chút tiếng tăm. Lại thêm mấy người khách ăn xong khen không ngớt, bởi vậy lúc này đã có một hàng người đứng đợi để ăn cháo.
Dù khinh thường Kiến Văn nhưng sau này nàng còn muốn nhờ uy của hắn để bảo kê cho gánh cháo này, tốt nhất là vẫn không nên nhận tiền, vì vậy chỉ lắc đầu đáp.
“Cháo hôm nay là tôi trả ơn vị khách này.” Nàng hướng về phía Từ Bá. “Ngài không cần trả tiền đâu.”
“Cô cứ cầm lấy đi. Ta và Từ Bá không quen thân cô, nếu ăn không cháo của cô thì chẳng khác gì ăn hối lộ cả. Về sau làm gì còn mặt mũi mà nhìn người khác.”
Chi Giao khẽ nhíu mày. Hừ, có mỗi mười lăm đồng mà hắn còn nói tới chuyện hối lộ với cả mặt mũi, rõ ràng là đang muốn vạch rõ quan hệ với nàng, ngụ ý sau này đừng hòng xơ múi được gì từ hắn.
“Cô cứ nhận đi, hôm nay vốn dĩ là hắn mời ta đi ăn sáng!” Từ Bá cầm lấy mười lăm đồng trong tay Kiến Văn đem cho Chi Giao. “Ta cũng không làm được gì để dám nhận chiêu đãi của cô cả. Đã nghèo tới mức phải đi ăn lươn rồi, cô đừng khách sáo làm gì.”
Gánh cháo lúc này còn đông khách, không tiện cò cưa nói chuyện ơn huệ, Chi Giao đành phải miễn cưỡng đưa tay nhận lấy mười lăm đồng của Kiến Văn.
Lúc này, nàng phát hiện có một vấn đề lớn.
Nàng chỉ mang đi bảy cái bát, hai cái bát con và năm bát tô. Đây là toàn bộ số bát tô mà nhà Thị Thúy và nàng có được. Ban nãy nàng và Thu Lan dùng bát con để ăn cháo nhưng Từ Bá, Kiến Văn và ba vị khách kia đều ăn bằng bát tô, vì vậy lúc này cơ bản nàng đã hết bát để bán. Nếu bây giờ có khách tới thì nàng cũng không biết lấy gì đựng cho người ta ăn.
Chi Giao bèn nói với Thu Lan: “Em cầm mấy cái bát và thìa này, ra ngoài bến sông xem có chỗ nào rửa được thì rửa sạch giúp chị.”
Thu Lan vâng dạ định chạy đi thì bị Từ Bá ngăn lại.
“Chỗ bến sông gần đây thuyền bè đậu hết rồi, không có chỗ để rửa bát đâu. Nếu muốn rửa, có thể đi theo về nhà ta mà rửa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi Giao ngần ngại chưa muốn cho Thu Lan đi vội. Dù sao nó cũng chỉ là một con bé mười tuổi, còn Từ Bá kia trông có vẻ cũng đã ngoài hai mươi, nhỡ có chuyện gì xảy ra…
Chừng như biết Chi Giao nghi ngại trong lòng, Từ Bá vội cười nói.
“Ta là chỗ bằng hữu của quan huyện thừa nên cô đừng lo. Nhà ta cũng ở ngay bên kia đường, đi mấy bước là đến nơi, nếu có chuyện gì nó chỉ cần hét một tiếng là mọi người ở đây đều nghe thấy. Ta có thể làm được gì nó chứ? Hơn nữa, lần sau ta còn muốn tới đây ăn cháo của cô!” Từ Bá cười, chỉ vào ngôi nhà đầu tiên trong ngõ đối diện bên kia đường. “Nhà ta ở đó, trong nhà còn có mẹ ta.”
Chi Giao xấu hổ vì bị người khác đọc được tâm tư. Nàng thấy Từ Bá nói có lý, lại nhìn thấy mặt mũi hắn toát lên vẻ cương nghị chất phác, vội gật đầu đồng ý cho Thu Lan đi theo. Mắt nàng vẫn không rời khỏi bóng Thu Lan. Dù đã tin tưởng tới chín phần mười, nhưng khi bóng con bé khuất sau cánh cửa kia, tim nàng vẫn không kìm được mà hẫng mất một nhịp, cả người cứng đờ cả ra. Mãi tới một lát sau, khi thấy nó ôm theo mấy cái bát xuất hiện sau cánh cửa thì nàng mới thả lỏng mà thở hắt ra một hơi.
Lần này coi như là nàng may mắn gặp người tốt rồi!
Bát và thìa không những được rửa sạch, còn được lau khô.
“Là mẹ của vị kia lau giúp em. Mẹ con ngài ấy thật là tốt.” Thu Lan cười ngoác tới tận mang tai. “Bà ấy còn nói lát nữa lại có thể qua rửa tiếp.”
Thu Lan vừa mang bát tô về, đã lại có thêm hai vị khách vào ăn cháo. Chi Giao biết cho dù có thể nhờ cậy nhà Từ Bá, nhưng cũng không thể cứ hai, ba cái bát lại chạy đi rửa được, vì vậy nàng bảo Thu Lan chạy ra chỗ hàng bán bát đĩa, hỏi cho nàng giá tiền bát tô và thìa bán thế nào. Thu Lan vâng dạ chạy đi ngay, chỉ một lúc sau đã quay lại.
“Một bát tô giá năm đồng, một cái thìa giá một đồng. Em hỏi người ta mua nhiều có bớt không, người ta nói nếu mua năm bộ thì chỉ lấy năm đồng cả bát và thìa.”
Đắt quá. Chi Giao thầm than. Nàng mới chỉ bán được sáu bát cháo, được ba mươi đồng, nàng còn muốn để dành tiền mua gạo và một cái nồi lớn. Trước mắt cứ bảo Thu Lan chịu khó chạy đi chạy lại để rửa bát tô vậy.
Gánh cháo của Chi Giao sáng nay gây ra một trận ồn ào, cũng coi như là có một chút tiếng tăm. Lại thêm mấy người khách ăn xong khen không ngớt, bởi vậy lúc này đã có một hàng người đứng đợi để ăn cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro