Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Chương 23

2024-10-30 15:56:47

Thịnh Nam có điều kiện tự nhiên khá tương đồng với đồng bằng Bắc bộ trong kiếp trước của nàng. Đất đai màu mỡ, mỗi năm trồng được hai vụ lúa, mấy năm nay lại mưa thuận gió hòa, nên người dân cũng có của ăn của để. Tân Lạc lại là huyện có giao thương nhộn nhịp, thế nên năm đồng tuy không rẻ, nhưng cũng không đến nỗi là không ăn nổi.

Chi Giao cũng không ngờ là gánh cháo của mình lại đắt hàng như vậy. Toàn bộ cháo đã bán hết veo chỉ trong hơn nửa canh giờ. Hôm nay nàng áng chừng nấu tầm hơn chục bát tô. Sáng nay nàng và Thu Lan ăn hai bát con, tương đương một bát tô, bán được thêm chín bát đã hết sạch cháo. Nhiều người tới lượt nhưng không được ăn còn thầm tiếc trong lòng, hẹn nàng nhất định phải quay lại để họ tới ăn. Chi Giao mừng rơi nước mắt, hứa hẹn nhất định ngày mai sẽ tiếp tục bán.

Chín tô cháo bán được tất cả bốn mươi lăm đồng. Dọn hàng xong, Chi Giao cầm tiền đi tới hàng gạo. Bốn bát gạo hết hai mươi đồng. Còn hai mươi lăm đồng, nàng tới hàng sành sứ mua thêm một cái nồi đất to. Ước chừng cái nồi này có thể đựng được khoảng hơn hai mươi tô cháo.

Như vậy là toàn bộ tiền bán cháo lươn đều đã hết sạch. Tuy nhiên trong lòng Chi Giao lúc này lại rất phấn khích, chỉ mong thật mau tới ngày mai.

Về tới nhà, nàng rửa sạch nồi và bát đũa, sau đó mang theo một bát gạo đi sang nhà Thị Thúy. Nàng nói bát gạo là để trả công cho Thu Lan vì đã phụ giúp nàng, tiện thể mượn tiếp đồ dùng cho ngày mai.

Thị Thúy thấy Chi Giao mang tới một bát gạo, vội giãy nảy lên không chịu nhận.

“Nó chỉ làm được mấy việc vặt, làm sao lại đáng những năm đồng cơ chứ!” Hai mẹ con Thị Thúy mò cua bắt ốc hai ngày mới bán được ba đồng, nay một mình Thu Lan đi theo Chi Giao có một buổi sáng đã kiếm được một bát gạo, tương đương với năm đồng, chuyện này quả thực là khó tin!

“Cô đừng ngại, thời gian qua Thu Lan đã giúp cháu rất nhiều. Cháu còn muốn trả cho em nhiều hơn năm đồng này cơ!” Chi Giao quyết tâm đẩy bát gạo về phía Thị Thúy. “Vả lại, cháu còn muốn dùng hành tăm trong vườn của cô.”

“Hành tăm thì có đáng bao nhiêu đâu!” Thị Thúy vẫn tiếp tục từ chối.

“Cô cứ nhận lấy đi. Nếu cô không nhận thì cháu cũng không dám mượn đồ nhà cô nữa.”

Thị Thúy nghe Chi Giao nói thế thì mới yên tâm nhận lấy bát gạo, còn bảo nàng nếu cần bà phụ giúp gì thì cứ nói.

Sáng hôm sau, trong lúc Thị Thúy giúp Chi Giao nhóm lửa thì nàng cùng Thu Lan đi thu trúm. Lần này bắt được tất cả năm mươi bảy con to. Những con nhỏ thì Chi Giao thả ra ngoài. Một con lươn nấu được một bát cháo. Năm mươi bảy con là quá nhiều rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chi Giao nấu cháo hai mươi con, còn ba mươi bảy con còn lại thì nàng bảo Thu Lan cho vào cái chậu để dành cho sáng hôm sau, như vậy ngày mai mọi người có thể dậy muộn hơn một chút. Ba người làm việc nên hôm nay mọi thứ xong nhanh hơn hẳn, chưa qua giờ Dần thì mọi thứ đã sẵn sàng.

Vì đã có hôm qua làm tiền đề nên mọi việc hôm nay đều thuận lợi hơn hẳn. Chi Giao vừa đặt gánh xuống đã có người tới hỏi. Thậm chí có mấy người hôm qua chưa được ăn nên nay tới sớm vì sợ hết. Lại có những người hôm qua ăn rồi, hôm nay lại tới ăn tiếp, chưa kể còn rủ thêm cả bạn tới ăn, ví dụ như người tên Từ Bá kia. Chi Giao thở phào nhẹ nhõm vì Kiến Văn hôm nay không tới. Dù vẫn muốn mượn uy của hắn, nhưng nàng thật sự không muốn gặp lại hắn chút nào.

Hàng quán thời này cũng không nhiều như ở thời hiện đại, việc ăn hàng rong ở dọc đường vẫn phổ biến hơn ăn uống trong tửu lâu đắt đỏ nhiều. Đàn ông ăn hàng ở chợ cũng không phải là hiếm, nếu không muốn nói là chiếm đa số. Có lẽ thời này thì phụ nữ có tiền ít khi ra khỏi nhà.

Dù đã nấu gấp đôi lượng cháo hôm qua, nhưng trong vòng hơn nửa canh giờ Chi Giao cũng đã bán hết sạch. Nàng bận tới nỗi không thở nổi. Thu Lan thì vẫn chạy đi chạy lại sang bên nhà Từ Bá để rửa nhờ bát.

Hôm nay bán được tất cả hai mươi tư bát, tổng là một trăm hai mươi đồng.

Thu dọn xong gánh cháo, Chi Giao đi vào chợ hỏi mua năm bộ bát tô và thìa, một con dao, năm bát gạo, một hũ muối. Lúc ngang qua hàng thịt nàng sực nhớ ra số mỡ hôm trước rán lên cũng đã gần hết, vì vậy lại mua thêm mười lăm đồng thịt mỡ. Năm bộ bát tô cùng thìa hết hai lăm đồng, con dao hai mươi đồng, sáu bát gạo là ba mươi đồng, cả hũ và muối giá mười đồng. Chưa gì đã lại tiêu hết chín mươi đồng. Vậy là chỉ còn ba mươi đồng.

Chi Giao tính toán thấy mình vẫn còn phải mua thêm rất nhiều thứ. Từ quang gánh hay ghế đòn hiện tại cũng đều là đang mượn của Thị Thúy. Thực sự những đồ mà nàng phải mua quá nhiều. Đã tiêu gần hết số tiền bán cháo rồi nhưng vẫn chưa đủ.

Cũng không thể trách bản thân nàng được, ai bảo nàng vừa xuyên qua đã là một kẻ nghèo kiết xác, đến con dao cũng không có. May mà còn có một ít gạo và một mái nhà che mưa che nắng, nếu không thì chẳng khác gì ăn mày.

Nàng đi qua hàng mây tre hỏi mua một bộ quang gánh và thúng. Bộ rẻ nhất giá chỉ mười đồng, bộ tốt nhất năm mươi đồng. Nàng muốn mua bộ tốt nhưng lại không đủ tiền, vì vậy đành hẹn hôm sau sẽ tới. Dù sao gánh cháo của hàng cũng không nhẹ, phải mua cái tốt nhất mới được. Nếu mua cái rẻ tiền rồi đứt gánh giữa đường thì hỏng bét hết cả.

Còn ba mươi đồng, nàng quyết định mua sáu bát gạo để đem tới cho Thị Nhu. Hôm trước lúc nàng ở đó thì hũ gạo trong nhà đã sắp cạn đáy, không biết từ đó tới nay một nhà sáu người đang sống thế nào.

Chi Giao bảo Thu Lan đứng chờ ở bến sông, không cần đi cùng mình, thế nhưng nó nghe nói Chi Giao đi về nhà mẹ đẻ nên nhất quyết đòi đi cùng. Nó rất tò mò muốn xem nhà của người ở trên huyện thì có khác gì nhà của người ở trong thôn nó ở không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Số ký tự: 0