Chương 20
2024-08-22 18:48:51
Phó Gia Du không muốn người khác nghi ngờ nên không thể để Hà thị lập tức xuất viện, định để bà nằm thêm hai ngày lại thường xuyên ghé thăm làm dáng. Giống như hôm nay vậy, Phó Gia Du cũng mua đồ ăn đến muốn cùng ăn với Hà thị. Ăn xong, nói chuyện xong, Phó Gia Du định ra về, mới đi đến cửa liền nhìn thấy Cẩn Gia Tú đang đứng cùng Lưu Nhân. Lưu Nhân mày nhíu chặt dường như đang rất lo lắng, Cẩn Gia Tú thì không ngừng nói gì đó. Trong đầu có thanh âm thúc giục cô tiến lại gần, cô quan tâm Cẩn Gia Tú càng quan tâm Lưu Nhân, hành động cũng như cô nghĩ, bước đến lên tiếng hỏi:
- Tú nhi, Lưu thiếu, sao hai người lại ở đây? – Trong giọng nói chẳng che giấu nồng đậm lo lắng.
Cẩn Gia Tú nghe thấy thanh âm của Phó Gia Du, quay người vui mừng kêu lên:
- Chị Gia Du, sao chị lại ở đây?
Lúc này, Phó Gia Du rốt cuộc phát hiện tay của Cẩn Gia Tú đang chảy máu, lo lắng nắm lấy tay của Cẩn Gia Tú nôn nóng hỏi:
- Tú nhi, sao lại thế này? Em bị thương sao?
- Chị Gia Du, em không sao, chỉ bị thương ở tay một chút thôi, không sao thật mà – Nãy giờ cô đã nói không biết bao nhiêu lần sắc mặt của Lưu Nhân cũng không khá hơn chút nào, bây giờ lại lần nữa lặp lại trấn an Phó Gia Du.
- Nhưng vì sao lại bị thương chứ? – Câu hỏi lần này là nhìn Lưu Nhân hỏi.
Nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy, đáy lòng của Lưu Nhân vẫn còn tức giận, mở miệng giọng điệu vẫn không tốt:
- Lúc nãy trên đường xảy ra xô xát.
Nghe giọng điệu lại nhìn sắc mặt không tốt của Lưu Nhân, Phó Gia Du không nghĩ chỉ là xô xát đơn giản, đáy lòng bất an lo lắng, lời bất chợt thốt lên hỏi:
- Vậy anh có bị thương không? – Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú, Phó Gia Du nhận ra bản thân thất thố, cố bình ổn tâm trạng nôn nóng của bản thân, bình tĩnh giả vờ bâng quơ trách cứ - Sao anh không bảo vệ Tú nhi lại để em ấy bị thương chứ? – Cô đang giả vờ bản thân chỉ đang quan tâm Cẩn Gia Tú mà thôi.
Cẩn Gia Tú đúng như Phó Gia Du nghĩ, nghĩ rằng cô đang trách cứ Lưu Nhân, vội vàng thay hắn giải thích:
- Chị Gia Du, Lưu đại ca rất bảo vệ em, chỉ là em bất cẩn thôi. Sao chị…? – Cẩn Gia Tú định hỏi sao Phó Gia Du lại xuất hiện ở đây thì phía xa nghe được tiếng gọi lo lắng:
- Tú nhi.
Quay người nhìn thấy Cẩn Gia Lạc đang chạy tới, sắc mặt không tốt, đáy lòng Cẩn Gia Tú run sợ, rụt người vội núp sau lưng Lưu Nhân, e sợ nhìn Cẩn Gia Lạc, nhỏ giọng thì thầm:
- Sao…sao anh hai lại tới đây chứ?
- Em bị thương, tôi phải báo với người nhà của em – Lưu Nhân mở miệng nhàn nhạt giải thích.
Cẩn Gia Lạc đã nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Cẩn Gia Tú, em tài giỏi quá đúng không, em thông minh quá đúng không, làm việc không cần suy nghĩ, thấy nguy hiểm không biết trốn đi sao? Bị thương ở đâu, anh lập tức sắp xếp cho em nhập viện kiểm tra toàn thân.
Cẩn Gia Tú nghe vậy, miệng méo xệch mếu máo nói:
- Không cần chứ, tay em chỉ bị trầy một chút thôi, sao phải kiểm tra toàn thân chứ? Chị Gia Du, chị nói giúp cho em đi – Vội vàng kéo Phó Gia Du tìm viện binh giúp đỡ.
Lời này đã nhắc nhở Cẩn Gia Lạc sự hiện diện của Phó Gia Du, quay sang cô khó hiểu hỏi:
- Tiểu Du, sao em lại ở đây?
- Không có, tôi có chút chuyện ở đây thôi – Phó Gia Du không định nói cho bọn họ chuyện Hà thị đang nằm bệnh viện, anh em Cẩn gia thì không sao nhưng Lưu Nhân rất có thể nhận ra Hà thị sẽ làm cho bí mật của cô bị bại lộ.
Nhưng mọi chuyện không thể chiều ý Phó Gia Du, một y tá chạy đến đưa cho cô tờ giấy nói:
- Cô Phó, đây là biên lai viện phí của bà Phó, lúc nãy cô quên cầm đi.
Phó Gia Du cầm lấy tờ biên lai, gật đầu một cái đáp:
- Được, cám ơn cô.
Xong việc, cô y tá nhanh chóng xoay người rời đi, Cẩn Gia Tú đã khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Chị Gia Du, bà Phó là ai thế?
Đến lúc này, Phó Gia Du không thể không trả lời:
- Là mẹ của chị.
- Mẹ của chị? Bác gái bị sao thế? Có nghiêm trọng không? – Nghe vậy, Cẩn Gia Tú lo lắng hỏi không ngừng.
Cẩn Gia Lạc cũng không chịu thua kém hỏi:
- Tiểu Du, mẹ bị bệnh gì thế? Đang nằm ở đâu, anh lập tức đi thăm mẹ.
Phó Gia Du trừng mắt nhìn hắn phản bác:
- Mẹ gì chứ? Ai là mẹ của anh?
- Mẹ vợ vẫn là mẹ mà, anh muốn làm con rể của bà, tất nhiên nhanh miệng gọi mẹ rồi, em nhanh chóng dẫn anh đi thăm mẹ đi – Cẩn Gia Lạc không sợ Phó Gia Du chút nào, mở miệng đề nghị còn đưa tay kéo Phó Gia Du muốn cô dẫn đường.
- Nhưng Tú nhi đang bị thương, anh không quan tâm em ấy sao? – Phó Gia Du viện cớ, cô có chút không muốn dẫn hắn đi thăm mẹ của cô.
Cẩn Gia Tú lại thức thời nói:
- Anh hai, anh mau đi cùng chị Gia Du thăm bác gái đi, em tự mình tìm bác sĩ xử lí vết thương là được rồi – Nghĩ tới Phó Gia Du có thể làm chị dâu của cô thật tốt biết bao, huống chi để Cẩn Gia Lạc đi theo cô hắn nhất định bắt cô đi kiểm tra hết cái này đến cái kia, rất phiền toái.
- Nhưng… - Cẩn Gia Lạc vẫn còn do dự, hay là hắn cùng em gái đi xử lí vết thương trước rồi mới đi thăm mẹ của Phó Gia Du.
- Để tôi cùng Gia Tú đi xử lí vết thương – Lưu Nhân kịp thời lên tiếng đề nghị.
Đối với Lưu Nhân, Cẩn Gia Lạc cũng có chút tin tưởng nhưng vẫn không yên tâm lắm dặn dò:
- Lưu Nhân, tôi giao em gái cho anh, tôi không muốn chuyện hôm nay xảy ra lần nữa – Trong lời nói hàm chứa ý tứ cảnh cáo.
Lưu Nhân chống lại đôi mắt của Cẩn Gia Lạc bao hàm tín nhiệm và cảnh cáo, gật đầu hứa với hắn, lời hứa của những người đàn ông. Cẩn Gia Tú ước gì có thể ở một mình bên cạnh Lưu Nhân, muốn nhanh chóng đẩy hai người Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du rời đi:
- Hai người mau đi thăm bác gái đi, em xử lí xong vết thương xong sẽ tìm hai người.
Phó Gia Du bất đắc dĩ đành dẫn Cẩn Gia Lạc đi thăm Hà thị, đây chính là lần đầu tiên cô dẫn một nam tử đến thăm bà, Hà thị kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi:
- Du nhi, đây là ai?
Không đợi Phó Gia Du trả lời, Cẩn Gia Lạc đã niềm nở mỉm cười chào hỏi:
- Bác gái, con là bạn trai của tiểu Du, con tên Cẩn Gia Lạc.
- Bạn trai gì? Ai nói anh là bạn trai của tôi? – Phó Gia Du hừ một tiếng phản bác.
Cẩn Gia Lạc không để ý Phó Gia Du phản đối, tiếp tục nói chuyện vui vẻ cùng với Hà thị, Phó Gia Du cũng mặc kệ hắn. Hà thị quá hiểu Phó Gia Du, nếu như cô thật không thích Cẩn Gia Lạc cô đã sớm thẳng tay đuổi hắn ra ngoài từ lâu. Cho nên bà dám chắc chắn cô đối với Cẩn Gia Lạc không hề vô tình như lời cô nói. Vì vậy Hà thị rất vui vẻ nói chuyện tìm hiểu cặn kẽ con người của Cẩn Gia Lạc. Nhìn hai người bọn họ vui vẻ, Phó Gia Du cũng không nhịn được nở nụ cười, đáy lòng bỗng ấm áp dị thường.
Ngồi được một lát, Phó Gia Du mở miệng thúc giục:
- Gia Lạc, anh mau đi xem Tú nhi làm sao, rồi đưa con bé về đi, đừng ngồi ì ở đây nữa, mẹ tôi còn phải đi nghỉ ngơi – Cô không muốn Cẩn Gia Tú hay đúng hơn là Lưu Nhân đến đây, tránh hắn nhận ra Hà thị, thì thân phận của cô không thể tiếp tục giữ kín được nữa.
Cẩn Gia Lạc thấy hôm nay đã muộn, bản thân lại không có sự chuẩn bị đến đây nên thuận theo Phó Gia Du, nói tiếng cáo biệt cùng với Hà thị rồi mới quay người đi, Phó Gia Du tiễn hắn ra ngoài.
- Tú nhi, Lưu thiếu, sao hai người lại ở đây? – Trong giọng nói chẳng che giấu nồng đậm lo lắng.
Cẩn Gia Tú nghe thấy thanh âm của Phó Gia Du, quay người vui mừng kêu lên:
- Chị Gia Du, sao chị lại ở đây?
Lúc này, Phó Gia Du rốt cuộc phát hiện tay của Cẩn Gia Tú đang chảy máu, lo lắng nắm lấy tay của Cẩn Gia Tú nôn nóng hỏi:
- Tú nhi, sao lại thế này? Em bị thương sao?
- Chị Gia Du, em không sao, chỉ bị thương ở tay một chút thôi, không sao thật mà – Nãy giờ cô đã nói không biết bao nhiêu lần sắc mặt của Lưu Nhân cũng không khá hơn chút nào, bây giờ lại lần nữa lặp lại trấn an Phó Gia Du.
- Nhưng vì sao lại bị thương chứ? – Câu hỏi lần này là nhìn Lưu Nhân hỏi.
Nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy, đáy lòng của Lưu Nhân vẫn còn tức giận, mở miệng giọng điệu vẫn không tốt:
- Lúc nãy trên đường xảy ra xô xát.
Nghe giọng điệu lại nhìn sắc mặt không tốt của Lưu Nhân, Phó Gia Du không nghĩ chỉ là xô xát đơn giản, đáy lòng bất an lo lắng, lời bất chợt thốt lên hỏi:
- Vậy anh có bị thương không? – Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú, Phó Gia Du nhận ra bản thân thất thố, cố bình ổn tâm trạng nôn nóng của bản thân, bình tĩnh giả vờ bâng quơ trách cứ - Sao anh không bảo vệ Tú nhi lại để em ấy bị thương chứ? – Cô đang giả vờ bản thân chỉ đang quan tâm Cẩn Gia Tú mà thôi.
Cẩn Gia Tú đúng như Phó Gia Du nghĩ, nghĩ rằng cô đang trách cứ Lưu Nhân, vội vàng thay hắn giải thích:
- Chị Gia Du, Lưu đại ca rất bảo vệ em, chỉ là em bất cẩn thôi. Sao chị…? – Cẩn Gia Tú định hỏi sao Phó Gia Du lại xuất hiện ở đây thì phía xa nghe được tiếng gọi lo lắng:
- Tú nhi.
Quay người nhìn thấy Cẩn Gia Lạc đang chạy tới, sắc mặt không tốt, đáy lòng Cẩn Gia Tú run sợ, rụt người vội núp sau lưng Lưu Nhân, e sợ nhìn Cẩn Gia Lạc, nhỏ giọng thì thầm:
- Sao…sao anh hai lại tới đây chứ?
- Em bị thương, tôi phải báo với người nhà của em – Lưu Nhân mở miệng nhàn nhạt giải thích.
Cẩn Gia Lạc đã nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cẩn Gia Tú, em tài giỏi quá đúng không, em thông minh quá đúng không, làm việc không cần suy nghĩ, thấy nguy hiểm không biết trốn đi sao? Bị thương ở đâu, anh lập tức sắp xếp cho em nhập viện kiểm tra toàn thân.
Cẩn Gia Tú nghe vậy, miệng méo xệch mếu máo nói:
- Không cần chứ, tay em chỉ bị trầy một chút thôi, sao phải kiểm tra toàn thân chứ? Chị Gia Du, chị nói giúp cho em đi – Vội vàng kéo Phó Gia Du tìm viện binh giúp đỡ.
Lời này đã nhắc nhở Cẩn Gia Lạc sự hiện diện của Phó Gia Du, quay sang cô khó hiểu hỏi:
- Tiểu Du, sao em lại ở đây?
- Không có, tôi có chút chuyện ở đây thôi – Phó Gia Du không định nói cho bọn họ chuyện Hà thị đang nằm bệnh viện, anh em Cẩn gia thì không sao nhưng Lưu Nhân rất có thể nhận ra Hà thị sẽ làm cho bí mật của cô bị bại lộ.
Nhưng mọi chuyện không thể chiều ý Phó Gia Du, một y tá chạy đến đưa cho cô tờ giấy nói:
- Cô Phó, đây là biên lai viện phí của bà Phó, lúc nãy cô quên cầm đi.
Phó Gia Du cầm lấy tờ biên lai, gật đầu một cái đáp:
- Được, cám ơn cô.
Xong việc, cô y tá nhanh chóng xoay người rời đi, Cẩn Gia Tú đã khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Chị Gia Du, bà Phó là ai thế?
Đến lúc này, Phó Gia Du không thể không trả lời:
- Là mẹ của chị.
- Mẹ của chị? Bác gái bị sao thế? Có nghiêm trọng không? – Nghe vậy, Cẩn Gia Tú lo lắng hỏi không ngừng.
Cẩn Gia Lạc cũng không chịu thua kém hỏi:
- Tiểu Du, mẹ bị bệnh gì thế? Đang nằm ở đâu, anh lập tức đi thăm mẹ.
Phó Gia Du trừng mắt nhìn hắn phản bác:
- Mẹ gì chứ? Ai là mẹ của anh?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẹ vợ vẫn là mẹ mà, anh muốn làm con rể của bà, tất nhiên nhanh miệng gọi mẹ rồi, em nhanh chóng dẫn anh đi thăm mẹ đi – Cẩn Gia Lạc không sợ Phó Gia Du chút nào, mở miệng đề nghị còn đưa tay kéo Phó Gia Du muốn cô dẫn đường.
- Nhưng Tú nhi đang bị thương, anh không quan tâm em ấy sao? – Phó Gia Du viện cớ, cô có chút không muốn dẫn hắn đi thăm mẹ của cô.
Cẩn Gia Tú lại thức thời nói:
- Anh hai, anh mau đi cùng chị Gia Du thăm bác gái đi, em tự mình tìm bác sĩ xử lí vết thương là được rồi – Nghĩ tới Phó Gia Du có thể làm chị dâu của cô thật tốt biết bao, huống chi để Cẩn Gia Lạc đi theo cô hắn nhất định bắt cô đi kiểm tra hết cái này đến cái kia, rất phiền toái.
- Nhưng… - Cẩn Gia Lạc vẫn còn do dự, hay là hắn cùng em gái đi xử lí vết thương trước rồi mới đi thăm mẹ của Phó Gia Du.
- Để tôi cùng Gia Tú đi xử lí vết thương – Lưu Nhân kịp thời lên tiếng đề nghị.
Đối với Lưu Nhân, Cẩn Gia Lạc cũng có chút tin tưởng nhưng vẫn không yên tâm lắm dặn dò:
- Lưu Nhân, tôi giao em gái cho anh, tôi không muốn chuyện hôm nay xảy ra lần nữa – Trong lời nói hàm chứa ý tứ cảnh cáo.
Lưu Nhân chống lại đôi mắt của Cẩn Gia Lạc bao hàm tín nhiệm và cảnh cáo, gật đầu hứa với hắn, lời hứa của những người đàn ông. Cẩn Gia Tú ước gì có thể ở một mình bên cạnh Lưu Nhân, muốn nhanh chóng đẩy hai người Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du rời đi:
- Hai người mau đi thăm bác gái đi, em xử lí xong vết thương xong sẽ tìm hai người.
Phó Gia Du bất đắc dĩ đành dẫn Cẩn Gia Lạc đi thăm Hà thị, đây chính là lần đầu tiên cô dẫn một nam tử đến thăm bà, Hà thị kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi:
- Du nhi, đây là ai?
Không đợi Phó Gia Du trả lời, Cẩn Gia Lạc đã niềm nở mỉm cười chào hỏi:
- Bác gái, con là bạn trai của tiểu Du, con tên Cẩn Gia Lạc.
- Bạn trai gì? Ai nói anh là bạn trai của tôi? – Phó Gia Du hừ một tiếng phản bác.
Cẩn Gia Lạc không để ý Phó Gia Du phản đối, tiếp tục nói chuyện vui vẻ cùng với Hà thị, Phó Gia Du cũng mặc kệ hắn. Hà thị quá hiểu Phó Gia Du, nếu như cô thật không thích Cẩn Gia Lạc cô đã sớm thẳng tay đuổi hắn ra ngoài từ lâu. Cho nên bà dám chắc chắn cô đối với Cẩn Gia Lạc không hề vô tình như lời cô nói. Vì vậy Hà thị rất vui vẻ nói chuyện tìm hiểu cặn kẽ con người của Cẩn Gia Lạc. Nhìn hai người bọn họ vui vẻ, Phó Gia Du cũng không nhịn được nở nụ cười, đáy lòng bỗng ấm áp dị thường.
Ngồi được một lát, Phó Gia Du mở miệng thúc giục:
- Gia Lạc, anh mau đi xem Tú nhi làm sao, rồi đưa con bé về đi, đừng ngồi ì ở đây nữa, mẹ tôi còn phải đi nghỉ ngơi – Cô không muốn Cẩn Gia Tú hay đúng hơn là Lưu Nhân đến đây, tránh hắn nhận ra Hà thị, thì thân phận của cô không thể tiếp tục giữ kín được nữa.
Cẩn Gia Lạc thấy hôm nay đã muộn, bản thân lại không có sự chuẩn bị đến đây nên thuận theo Phó Gia Du, nói tiếng cáo biệt cùng với Hà thị rồi mới quay người đi, Phó Gia Du tiễn hắn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro