Chương 30
2024-08-22 18:48:51
Phó Gia Du rời khỏi Ngân hàng Thân Thông cũng không lập tức về nhà, vòng thêm mấy vòng xác định không có ai đi theo, cô mới chuyển hướng đi đến tiệm thuốc, vừa vào tiệm thuốc đã hỏi:
- Lão bản, tôi muốn đến mua vài thang thuốc đau đầu, ba lạng gừng và ba lạng cúc hoa.
- Chào cô, cúc hoa vẫn còn nhưng gừng tôi phải đến kho lấy, cô có thể vào phòng đợi một chút không? – Lão bản hỏi.
Phó Gia Du gật đầu đồng ý cùng ông đi vào căn phòng phía sau, hai người vừa đi vào trong phòng, lão bản cũng chính là Trương Hà cẩn thận đóng lại cửa mới nhỏ giọng hỏi:
- Đồng chí Thù Gia, sao giờ này cô lại đến đây?
- Lão Trương, tôi mới nhận một nhiệm vụ, tối nay sẽ xuất phát đi Thiên Tân – Phó Gia Du nhanh chóng nói, cô tạm thời phải rời khỏi Thượng Hải, cũng cần phải nói một tiếng với tổ chức.
Trương Hà gật đầu một cái đáp lại:
- Được, tôi sẽ báo tin lại cho tổ chức, lại giúp cô liên lạc bên Thiên Tân, nếu có chuyện gì cô cũng tiện làm việc.
Phó Gia Du chỉ đến đây một chuyến để báo lại, không thể ở lại lâu, nói thêm vài câu liền lập tức rời khỏi. Cầm theo mấy bao thuốc, cô nhanh chóng đi về nhà, nói vài câu dặn dò Hà thị, sắp xếp đồ đạc rồi mới cùng Hàn Tịnh vẫn đang đợi cô đến bến xe lửa.
Khi hai người bọn họ đến, mấy người Lý Thừa Nghiệp, Kha Vũ, còn có Lý Khiêm đã đợi ở bến xe lửa. Lý Thừa Nghiệp rất tự nhiên đưa tay giúp cho Phó Gia Du xách hành lý, cô có chút kinh ngạc nhìn hắn nhưng cũng không giật lại hành lý. Lý Khiêm cũng đưa tay giúp Hàn Tịnh xách hành lý.
- Coi như anh còn có lương tâm – Hàn Tịnh không hề khách khí nói.
Lý Khiêm cũng không chấp nhặt tính tình trẻ con của Hàn Tịnh. Bọn họ nhanh chóng lần lượt lên xe lửa đi Thiên Tân, Phó Gia Du cùng Hàn Tịnh ngồi cùng một chỗ, Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ ngồi đối diện, còn Lý Khiêm và ba người nữa ngồi ở băng ghế kế bên. Phó Gia Du và Lý Thừa Nghiệp đều ít nói nên nhất thời không ai lên tiếng, Hàn Tịnh vốn nói nhiều thấy bọn họ trầm mặc như vậy cũng không dám mở miệng. Phó Gia Du chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy tính những bước đi tiếp theo của bọn họ khi đến Thiên Tân.
Sáng hôm sau, bọn họ rốt cuộc tới bến xe Thiên Tân, đi đến một căn cứ của Quân thống, phái ra vài người thám thính tin tức. Sắp xếp xong đồ đạc, Phó Gia Du mở miệng hỏi Lý Thừa Nghiệp:
- Ra ngoài một chuyến không?
- Được – Lý Thừa Nghiệp ngừng một chút nhìn Phó Gia Du rốt cuộc gật đầu đồng ý, đứng dậy sửa sang quần áo muốn cùng Phó Gia Du ra ngoài.
Bọn họ nói chuyện không đầu không đuôi Kha Vũ nghe một hồi không hiểu gì cả nghi vấn:
- Đi đâu chứ? – Nhưng không ai để ý đến hắn cứ thế mà đi thẳng khiến cho hắn ai oán một hồi.
Hai người Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du tay khoác tay giống như một đôi tình nhân giàu có sang chảnh bước vào ngân hàng Nhật Bản. Đi thẳng đến quầy, nghe nhân viên hỏi:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?
Đặt cặp lên quầy, Lý Thừa Nghiệp tỏ vẻ kiêu ngạo trả lời:
- Tôi muốn gửi ít đồ ở ngân hàng các anh.
- Ngài muốn gửi đồ vào tủ bảo hiểm à? Mời ngài điền vào đơn bên kia – Nhân viên ngân hàng hướng dẫn tận tình.
Nhưng Lý Thừa Nghiệp lại không đồng ý:
- Tôi thấy không cần thiết, thứ tôi muốn gửi không muốn người khác biết – Nhân viên có chút khó hiểu, Phó Gia Du thay hắn giải thích:
- Thứ đồ trong này không hề tầm thường.
Nhân viên nhìn bọn họ dè dặt hỏi:
- Không biết tiên sinh họ gì?
- Tôi họ Lý, còn vị này là vợ của tôi – Lý Thừa Nghiệp trả lời.
- Lý tiên sinh, Lý phu nhân, tủ bảo hiểm của chúng tôi là an toàn nhất Thiên Tân, xin ngài hãy yên tâm – Nhân viên mở miệng cam đoan.
Phó Gia Du mỉm cười nhìn Lý Thừa Nghiệp mỉm cười nói:
- Khẩu khí không nhỏ, anh yêu à, hai người nói chuyện trước đi – Cô phải đi một vòng ngân hàng Thượng Hải xem thử có điểm nào để đột phá.
Lý Thừa Nghiệp tất nhiên hiểu ý của Phó Gia Du gật đầu đồng ý. Còn nhân viên lại đứng đó tường tận giải thích về sự an toàn của tủ bảo hiểm cho Lý Thừa Nghiệp nghe. Phó Gia Du nhìn bản đồ tòa nhà trên tường đi đến đường dẫn xuống tầng hầm nhưng lại bị đặc vụ ngăn cản, Lý Thừa Nghiệp giả vờ khó hiểu hỏi:
- Sao thế?
- Đó là cửa ngoài của hầm dưới đất, gần đây phía quân đội ở dưới đó có chút việc, cho nên canh phòng nghiêm ngặt – Nhân viên giải thích.
Lý Thừa Nghiệp suy đoán đồ hắn cần có thể ở trong đó, mở miệng yêu cầu:
- Rương của tôi phải cất vào trong đó.
- Tiên sinh, thiết kế phòng bảo hiểm tầng ba và dưới đất hoàn toàn giống nhau, xin ngài cứ yên tâm, chúng ta chính là ngân hàng tốt nhất ở Thiên Tân – Nhân viên tất nhiên không thể đồng ý với Lý Thừa Nghiệp.
- Nói thì nói vậy, cậu làm sao chứng minh? – Lý Thừa Nghiệp hỏi khó nhân viên.
Nhân viên tận lực giải thích:
- Ngài có lẽ không biết về chúng tôi, bất cứ ai muốn vào phòng bảo hiểm của ngân hàng chúng tôi đều phải thông qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hơn nữa tủ bảo hiểm của chúng tôi là tủ bảo hiểm tiên tiến nhất Nhật Bản – Tự dẫn Lý Thừa Nghiệp đến tận tủ bảo hiểm giải thích cụ thể mọi thứ - Cửa sắt mật mã này có tám vị trí, ấn sai ba lần sẽ tự động báo động. Ngài nhìn kĩ tường xem, bên trong có miếng sắt dài 1cm, một con chuột cũng không lọt vào được. Ngài nói xem, có tên phi tặc nào lại có bản lĩnh xuyên tường chứ.
Lý Thừa Nghiệp gật gật đầu cảm thán:
- Tốt, tốt, xem ra ngân hàng của các cậu thật sự vô cùng an toàn.
- Điều đó là đương nhiên, hơn nữa gần đây chúng tôi còn tăng thêm thủ vệ của quân đội – Nhân viên ra sức đảm bảo tính an toàn của tủ bảo hiểm.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du liếc nhìn nhau, Lý Thừa Nghiệp rốt cuộc đồng ý:
- Được, tôi sẽ cất đồ ở chỗ cậu.
- Được, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài ngay – Nhân viên lập tức giúp cho Lý Thừa Nghiệp chuẩn bị hồ sơ mở tủ bảo hiểm.
Đi một chuyến đến ngân hàng Nhật Bản, Phó Gia Du đã đi tham quan một vòng và vẽ ra sơ đồ của những nơi mà cô có thể nhìn đến, đưa cho Lý Thừa Nghiệp nói:
- Đây chính là bản đồ thoát hiểm phòng hỏa hoạn của ngân hàng, tôi đại khái vẽ ra rồi. Nhưng chúng ta bây giờ không biết gì về hầm đất dưới này, xem ra đây không hề là nhiệm vụ đơn giản.
- Dù khó hay không chỉ cần tìm được chỗ đột phá thì đơn giản hơn nhiều ngay – Lý Thừa Nghiệp bình tĩnh nói, rồi lại nhìn sơ đồ giải thích – Lúc ra ngoài tôi đã quan sát, kiến trúc tòa nhà so với tòa bên cạnh giống y hệt nhau, kiến trúc tòa bên cạnh này có phải cũng có hầm dưới đất không?
Kha Vũ cũng ở bên cạnh nghe lại không lạc quan như vậy:
- Hi vọng là vậy đi – Thứ hắn cảm thấy hứng thú lại là cái khác – Ngược lại tôi muốn nhìn thử cái rương đó trông như thế nào.
Phó Gia Du lại nhìn Lý Khiêm và Hàn Tịnh hỏi:
- Chị bảo hai người tìm hiểu tình hình bên ngoài ngân hàng như thế nào rồi?
- Lão bản, tôi muốn đến mua vài thang thuốc đau đầu, ba lạng gừng và ba lạng cúc hoa.
- Chào cô, cúc hoa vẫn còn nhưng gừng tôi phải đến kho lấy, cô có thể vào phòng đợi một chút không? – Lão bản hỏi.
Phó Gia Du gật đầu đồng ý cùng ông đi vào căn phòng phía sau, hai người vừa đi vào trong phòng, lão bản cũng chính là Trương Hà cẩn thận đóng lại cửa mới nhỏ giọng hỏi:
- Đồng chí Thù Gia, sao giờ này cô lại đến đây?
- Lão Trương, tôi mới nhận một nhiệm vụ, tối nay sẽ xuất phát đi Thiên Tân – Phó Gia Du nhanh chóng nói, cô tạm thời phải rời khỏi Thượng Hải, cũng cần phải nói một tiếng với tổ chức.
Trương Hà gật đầu một cái đáp lại:
- Được, tôi sẽ báo tin lại cho tổ chức, lại giúp cô liên lạc bên Thiên Tân, nếu có chuyện gì cô cũng tiện làm việc.
Phó Gia Du chỉ đến đây một chuyến để báo lại, không thể ở lại lâu, nói thêm vài câu liền lập tức rời khỏi. Cầm theo mấy bao thuốc, cô nhanh chóng đi về nhà, nói vài câu dặn dò Hà thị, sắp xếp đồ đạc rồi mới cùng Hàn Tịnh vẫn đang đợi cô đến bến xe lửa.
Khi hai người bọn họ đến, mấy người Lý Thừa Nghiệp, Kha Vũ, còn có Lý Khiêm đã đợi ở bến xe lửa. Lý Thừa Nghiệp rất tự nhiên đưa tay giúp cho Phó Gia Du xách hành lý, cô có chút kinh ngạc nhìn hắn nhưng cũng không giật lại hành lý. Lý Khiêm cũng đưa tay giúp Hàn Tịnh xách hành lý.
- Coi như anh còn có lương tâm – Hàn Tịnh không hề khách khí nói.
Lý Khiêm cũng không chấp nhặt tính tình trẻ con của Hàn Tịnh. Bọn họ nhanh chóng lần lượt lên xe lửa đi Thiên Tân, Phó Gia Du cùng Hàn Tịnh ngồi cùng một chỗ, Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ ngồi đối diện, còn Lý Khiêm và ba người nữa ngồi ở băng ghế kế bên. Phó Gia Du và Lý Thừa Nghiệp đều ít nói nên nhất thời không ai lên tiếng, Hàn Tịnh vốn nói nhiều thấy bọn họ trầm mặc như vậy cũng không dám mở miệng. Phó Gia Du chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy tính những bước đi tiếp theo của bọn họ khi đến Thiên Tân.
Sáng hôm sau, bọn họ rốt cuộc tới bến xe Thiên Tân, đi đến một căn cứ của Quân thống, phái ra vài người thám thính tin tức. Sắp xếp xong đồ đạc, Phó Gia Du mở miệng hỏi Lý Thừa Nghiệp:
- Ra ngoài một chuyến không?
- Được – Lý Thừa Nghiệp ngừng một chút nhìn Phó Gia Du rốt cuộc gật đầu đồng ý, đứng dậy sửa sang quần áo muốn cùng Phó Gia Du ra ngoài.
Bọn họ nói chuyện không đầu không đuôi Kha Vũ nghe một hồi không hiểu gì cả nghi vấn:
- Đi đâu chứ? – Nhưng không ai để ý đến hắn cứ thế mà đi thẳng khiến cho hắn ai oán một hồi.
Hai người Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du tay khoác tay giống như một đôi tình nhân giàu có sang chảnh bước vào ngân hàng Nhật Bản. Đi thẳng đến quầy, nghe nhân viên hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiên sinh, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?
Đặt cặp lên quầy, Lý Thừa Nghiệp tỏ vẻ kiêu ngạo trả lời:
- Tôi muốn gửi ít đồ ở ngân hàng các anh.
- Ngài muốn gửi đồ vào tủ bảo hiểm à? Mời ngài điền vào đơn bên kia – Nhân viên ngân hàng hướng dẫn tận tình.
Nhưng Lý Thừa Nghiệp lại không đồng ý:
- Tôi thấy không cần thiết, thứ tôi muốn gửi không muốn người khác biết – Nhân viên có chút khó hiểu, Phó Gia Du thay hắn giải thích:
- Thứ đồ trong này không hề tầm thường.
Nhân viên nhìn bọn họ dè dặt hỏi:
- Không biết tiên sinh họ gì?
- Tôi họ Lý, còn vị này là vợ của tôi – Lý Thừa Nghiệp trả lời.
- Lý tiên sinh, Lý phu nhân, tủ bảo hiểm của chúng tôi là an toàn nhất Thiên Tân, xin ngài hãy yên tâm – Nhân viên mở miệng cam đoan.
Phó Gia Du mỉm cười nhìn Lý Thừa Nghiệp mỉm cười nói:
- Khẩu khí không nhỏ, anh yêu à, hai người nói chuyện trước đi – Cô phải đi một vòng ngân hàng Thượng Hải xem thử có điểm nào để đột phá.
Lý Thừa Nghiệp tất nhiên hiểu ý của Phó Gia Du gật đầu đồng ý. Còn nhân viên lại đứng đó tường tận giải thích về sự an toàn của tủ bảo hiểm cho Lý Thừa Nghiệp nghe. Phó Gia Du nhìn bản đồ tòa nhà trên tường đi đến đường dẫn xuống tầng hầm nhưng lại bị đặc vụ ngăn cản, Lý Thừa Nghiệp giả vờ khó hiểu hỏi:
- Sao thế?
- Đó là cửa ngoài của hầm dưới đất, gần đây phía quân đội ở dưới đó có chút việc, cho nên canh phòng nghiêm ngặt – Nhân viên giải thích.
Lý Thừa Nghiệp suy đoán đồ hắn cần có thể ở trong đó, mở miệng yêu cầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rương của tôi phải cất vào trong đó.
- Tiên sinh, thiết kế phòng bảo hiểm tầng ba và dưới đất hoàn toàn giống nhau, xin ngài cứ yên tâm, chúng ta chính là ngân hàng tốt nhất ở Thiên Tân – Nhân viên tất nhiên không thể đồng ý với Lý Thừa Nghiệp.
- Nói thì nói vậy, cậu làm sao chứng minh? – Lý Thừa Nghiệp hỏi khó nhân viên.
Nhân viên tận lực giải thích:
- Ngài có lẽ không biết về chúng tôi, bất cứ ai muốn vào phòng bảo hiểm của ngân hàng chúng tôi đều phải thông qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hơn nữa tủ bảo hiểm của chúng tôi là tủ bảo hiểm tiên tiến nhất Nhật Bản – Tự dẫn Lý Thừa Nghiệp đến tận tủ bảo hiểm giải thích cụ thể mọi thứ - Cửa sắt mật mã này có tám vị trí, ấn sai ba lần sẽ tự động báo động. Ngài nhìn kĩ tường xem, bên trong có miếng sắt dài 1cm, một con chuột cũng không lọt vào được. Ngài nói xem, có tên phi tặc nào lại có bản lĩnh xuyên tường chứ.
Lý Thừa Nghiệp gật gật đầu cảm thán:
- Tốt, tốt, xem ra ngân hàng của các cậu thật sự vô cùng an toàn.
- Điều đó là đương nhiên, hơn nữa gần đây chúng tôi còn tăng thêm thủ vệ của quân đội – Nhân viên ra sức đảm bảo tính an toàn của tủ bảo hiểm.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du liếc nhìn nhau, Lý Thừa Nghiệp rốt cuộc đồng ý:
- Được, tôi sẽ cất đồ ở chỗ cậu.
- Được, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài ngay – Nhân viên lập tức giúp cho Lý Thừa Nghiệp chuẩn bị hồ sơ mở tủ bảo hiểm.
Đi một chuyến đến ngân hàng Nhật Bản, Phó Gia Du đã đi tham quan một vòng và vẽ ra sơ đồ của những nơi mà cô có thể nhìn đến, đưa cho Lý Thừa Nghiệp nói:
- Đây chính là bản đồ thoát hiểm phòng hỏa hoạn của ngân hàng, tôi đại khái vẽ ra rồi. Nhưng chúng ta bây giờ không biết gì về hầm đất dưới này, xem ra đây không hề là nhiệm vụ đơn giản.
- Dù khó hay không chỉ cần tìm được chỗ đột phá thì đơn giản hơn nhiều ngay – Lý Thừa Nghiệp bình tĩnh nói, rồi lại nhìn sơ đồ giải thích – Lúc ra ngoài tôi đã quan sát, kiến trúc tòa nhà so với tòa bên cạnh giống y hệt nhau, kiến trúc tòa bên cạnh này có phải cũng có hầm dưới đất không?
Kha Vũ cũng ở bên cạnh nghe lại không lạc quan như vậy:
- Hi vọng là vậy đi – Thứ hắn cảm thấy hứng thú lại là cái khác – Ngược lại tôi muốn nhìn thử cái rương đó trông như thế nào.
Phó Gia Du lại nhìn Lý Khiêm và Hàn Tịnh hỏi:
- Chị bảo hai người tìm hiểu tình hình bên ngoài ngân hàng như thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro