Chương 31
2024-08-22 18:48:51
Lý Khiêm và Hàn Tịnh nhìn nhau lấy ra một sơ đồ, Hàn Tịnh chỉ tay trả lời:
- Mọi người nhìn xem, hướng nam bên này trước kháng chiến toàn bộ chỗ này là trung tâm của tô giới Nhật. Tô giới Nhật nhiều cái gì nhất, chính là nhà bán thuốc phiện, chuyện này ai cũng biết. Đây là ngân hàng, phía trước là đường lớn, bên trái ngân hàng là cửa hàng Tây Nhật Bản, bên phải là tiệm vải.
- Cô nói một hồi cũng không có ích gì, mấy cửa hàng này không có cái gì liên quan đến ngân hàng kia – Kha Vũ than phiền.
Lý Thừa Nghiệp lại không nghĩ như vậy, hắn lập tức nghĩ ra được gì đó hỏi:
- Cửa hàng Tây và ngân hàng có phải được xây dựng cùng một lúc.
Hàn Tịnh gật đầu một cái đáp lại:
- Chuyện này tôi tìm hiểu rồi, cửa hàng Tây và ngân hàng được xây dưới thời Kiyomisu, căn nhà này nghe nói vốn là một phòng khám có tiếng, sau này đổi thành cửa hàng Tây.
- Ngân hàng này có hầm dưới đất, vậy thì cửa hàng Tây chắc chắn cũng có – Phó Gia Du suy đoán.
- Hầm dưới đất? Không phải cô nghĩ có thể vào ngân hàng bằng cái đường dưới đất kia chứ. Tôi nói với cô, hai người về cũng đã nói, giữa bức tường còn đặt một tấm sắt dày 1cm, là tấm sắt dày 1cm đó, nếu dùng pháo phá nó thì chúng ta cũng bị chôn vùi luôn – Kha Vũ có chút khó chịu phản bác Phó Gia Du.
Lý Thừa Nghiệp nhìn hắn một cái, đối diện với Lý Thừa Nghiệp, Kha Vũ bất đắc dĩ ngậm miệng, lại nghe Lý Thừa Nghiệp nói:
- Việc này chúng ta phải giải quyết từng bước một, đừng vội.
- Tình hình bên trong cửa hàng Tây em đã điều tra rõ ràng chưa? – Không để lời của Kha Vũ trong lòng, Phó Gia Du lại quay sang Hàn Tịnh hỏi.
- Em chưa từng bước vào cửa hàng Tây, nhưng đã tìm người điều tra qua, cửa hàng đó bán thuốc phiện – Hàn Tịnh trả lời.
- Thuốc phiện? Vậy chẳng phải hại người sao? Chúng ta dẹp nó luôn đi – Kha Vũ đối với mấy cửa hàng bán thuốc phiện có sự căm ghét tột cùng.
Lý Thừa Nghiệp lại không vội vàng như thế mở miệng:
- Vội cái gì, lát nữa chúng ta vào đó xem thử xem sao.
- Hàn Tịnh, em tìm cho chị một người mở khóa, một người có thể mở được rương chín tầng đó, hỏi thử những người bản xứ ở đây, chuyện này chị giao cho em và Lý Khiêm đi làm – Phó Gia Du dặn dò.
Lý Khiêm và Hàn Tịnh nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du lại đi một chuyến đến cửa hàng Tây bên cạnh ngân hàng Nhật Bản. Người phục vụ bên trong cửa hàng Tây đó là người Nhật Bản, nhìn thấy bọn họ vô cùng thắc mắc:
- Hai vị nhìn rất lạ mặt?
- Nói chuyện kiểu gì thế, chúng tôi mới đến Thiên Tân có thể không lạ sao – Phó Gia Du lạnh mặt đáp lại.
Người Nhật lập tức cúi người đáp vâng, cúi đầu xin lỗi bọn họ.
Lý Thừa Nghiệp nhìn một lượt quanh cửa hàng cảm thán:
- Mấy đồ ở chỗ các cậu khá phổ biến.
- Hai vị muốn mua đồ gì? – Người phục vụ hỏi.
Từ trên người lấy ra một thanh vàng đặt lên bàn, Lý Thừa Nghiệp ngạo nghễ nói:
- Thứ gì đáng tiền đó.
Nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp ra tay hào phóng như vậy, ánh mắt của người phục vụ sáng lên, lại nghe Lý Thừa Nghiệp hỏi:
- Tôi nghe nói cửa hàng Misomoto các cậu có hàng – Từ hàng này rõ ràng ám chỉ thứ không thể để người khác biết, mấy người Nhật phục vụ khác nghe lời này cũng ngoảnh mặt nhìn sang, người đang nói chuyện với bọn họ cũng có chút do dự.
Một người nhìn khá ra dáng ông chủ bước tới, vẫy lui người phục vụ lên tiếng hỏi:
- Không biết xưng hô với hai vị thế nào?
- Tôi họ Lý, vị này là vợ tôi – Lý Thừa Nghiệp bình thản đáp lại.
Ông chủ mỉm cười niềm nở nói:
- Chào Lý tiên sinh, Lý phu nhân, tôi là quản lý cửa hàng tây Misomoto này, Hamayatosio, đây là danh thiếp của tôi – Đưa tay lấy ra danh thiếp đưa cho Lý Thừa Nghiệp.
Lý Thừa Nghiệp cũng đưa tay nhận lấy rồi lại nói:
- Hamaya tiên sinh, xin lỗi, người làm nghề này như tôi không có danh thiếp – Đúng kiểu người làm ăn phi pháp luôn luôn che giấu điều gì đó.
- Không biết Lý tiên sinh buôn bán gì vậy? – Ông chủ lại hỏi.
Mang theo ngạo nghễ của người có tiền, Lý Thừa Nghiệp trả lời:
- Làm gì nhiều tiền thì tôi làm cái đó – Lại đi xung quanh quan sát một hồi.
Ông chủ nhìn Lý Thừa Nghiệp suy tư một hồi rồi mở miệng đề nghị:
- Vậy thì Lý tiên sinh, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
- Được – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên đồng ý, rồi trao đổi ánh mắt với Phó Gia Du nói – Phu nhân, cầm vàng ra ngoài đi dạo một vòng đi nhưng mà đừng có đi xa.
Trong lúc Lý Thừa Nghiệp nói chuyện với ông chủ bên trong phòng làm việc, Phó Gia Du ra vẻ thảnh thơi đi một vòng, ánh mắt lại nhìn xung quanh và nhìn sơ đồ kết cấu treo trên tường, âm thầm nghiên cứu kết cấu của cửa hàng Tây.
Nói chuyện được một hồi, Lý Thừa Nghiệp cũng thỏa thuận hợp tác làm ăn với ông chủ, yêu cầu được xem hàng, ông ta đã dẫn hắn xuống tầng hầm để hàng, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lại âm thầm nhìn một lượt kết cấu của tầng hầm dưới đất này, về tới lập tức vẽ được sơ đồ căn hầm dưới lòng đất, giải thích với mọi người:
- Từ cửa hàng Misomoto này dưới lầu sau đó rẽ phải xuống dưới đi sáu bước, là đến cửa vào của căn hầm này, cửa của căn hầm hướng tây sau khi vào có tường ngăn, tường ngăn này hướng đông, vừa hay là hướng vào ngân hàng. Cả căn hầm là mười sáu bước, tính một mét là hai bước thì là khoảng tám mét.
- Thừa Nghiệp, sao anh có thể chắc chắn hai căn hầm này chỉ cách nhau một bức tường? – Kha Vũ khó hiểu hỏi.
- Dù cách mấy bức tường thì chúng ta cũng phải mở nó ra – Lý Thừa Nghiệp kiên quyết nói, đây có thể là bước quyết định cho nhiệm vụ lần này của bọn họ - Thời gian không nhiều, nếu chúng ta xuống đó lần nữa sẽ khiến Hamaya nghi ngờ.
Phó Gia Du bất ngờ lên tiếng hỏi:
- Hàn Tịnh, chuyện người sửa khóa em giải quyết thế nào rồi?
- Em đã nghe ngóng được ở đây có một thợ sửa khóa nổi tiếng tên Trần Xuân Khánh – Hàn Tịnh trả lời.
- Hai người đã nói chuyện với hắn chưa? – Phó Gia Du lại hỏi.
Lần này là Lý Khiêm trả lời:
- Chúng tôi đã tiếp xúc với hắn, hơn nữa hắn cùng Trịnh Hoàng, người đang giúp cho người Nhật mở rương ngàn tầng đó cũng có quen biết.
- Tốt, tối nay gọi thêm Trần Xuân Khánh, chúng ta đi gặp Trịnh Hoàng này – Phó Gia Du quyết định.
Tối đêm đó, khi mấy người Lý Thừa Nghiệp tìm tới chỗ của Trịnh Hoàng, ánh sáng lấp lóe nhìn thấy nhiều người như vậy xông vào, Trịnh Hoàng có chút hoảng sợ, nếu không phải nhìn thấy Trần Xuân Khánh thì hắn đã kinh hô, liếc nhìn Trần Xuân Khánh một cái.
Trần Xuân Khánh vội vàng giải thích:
- Chú Trịnh, đừng lo, bọn họ đều là người tốt.
- Xuân Khánh, bọn họ là ai vậy? – Trịnh Hoàng hỏi.
Phó Gia Du mỉm cười ôn hòa trả lời thay cho Trần Xuân Khánh:
- Ông yên tâm, chúng tôi thực sự không phải là người xấu, chúng tôi cũng không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn nhờ ông giúp một việc.
Trịnh Hoàng nghi ngờ nhìn bọn họ rồi lại nhìn Trần Xuân Khánh, sau đó có chút kinh hoàng che che giấu giấu cái gì đó, Trần Xuân Khánh nhìn thấy có chút khó hiểu đi tới hỏi:
- Đây là… - Mở lên chiếc khăn, một chiếc hộp xuất hiện, trợn to mắt kinh ngạc hỏi – Chú Trịnh, chú vẫn nghiên cứu rương chín tầng khóa à? Cái này so với rương chín tầng khóa kém nhiều lắm, đây chẳng là cái gì cả.
- Mọi người nhìn xem, hướng nam bên này trước kháng chiến toàn bộ chỗ này là trung tâm của tô giới Nhật. Tô giới Nhật nhiều cái gì nhất, chính là nhà bán thuốc phiện, chuyện này ai cũng biết. Đây là ngân hàng, phía trước là đường lớn, bên trái ngân hàng là cửa hàng Tây Nhật Bản, bên phải là tiệm vải.
- Cô nói một hồi cũng không có ích gì, mấy cửa hàng này không có cái gì liên quan đến ngân hàng kia – Kha Vũ than phiền.
Lý Thừa Nghiệp lại không nghĩ như vậy, hắn lập tức nghĩ ra được gì đó hỏi:
- Cửa hàng Tây và ngân hàng có phải được xây dựng cùng một lúc.
Hàn Tịnh gật đầu một cái đáp lại:
- Chuyện này tôi tìm hiểu rồi, cửa hàng Tây và ngân hàng được xây dưới thời Kiyomisu, căn nhà này nghe nói vốn là một phòng khám có tiếng, sau này đổi thành cửa hàng Tây.
- Ngân hàng này có hầm dưới đất, vậy thì cửa hàng Tây chắc chắn cũng có – Phó Gia Du suy đoán.
- Hầm dưới đất? Không phải cô nghĩ có thể vào ngân hàng bằng cái đường dưới đất kia chứ. Tôi nói với cô, hai người về cũng đã nói, giữa bức tường còn đặt một tấm sắt dày 1cm, là tấm sắt dày 1cm đó, nếu dùng pháo phá nó thì chúng ta cũng bị chôn vùi luôn – Kha Vũ có chút khó chịu phản bác Phó Gia Du.
Lý Thừa Nghiệp nhìn hắn một cái, đối diện với Lý Thừa Nghiệp, Kha Vũ bất đắc dĩ ngậm miệng, lại nghe Lý Thừa Nghiệp nói:
- Việc này chúng ta phải giải quyết từng bước một, đừng vội.
- Tình hình bên trong cửa hàng Tây em đã điều tra rõ ràng chưa? – Không để lời của Kha Vũ trong lòng, Phó Gia Du lại quay sang Hàn Tịnh hỏi.
- Em chưa từng bước vào cửa hàng Tây, nhưng đã tìm người điều tra qua, cửa hàng đó bán thuốc phiện – Hàn Tịnh trả lời.
- Thuốc phiện? Vậy chẳng phải hại người sao? Chúng ta dẹp nó luôn đi – Kha Vũ đối với mấy cửa hàng bán thuốc phiện có sự căm ghét tột cùng.
Lý Thừa Nghiệp lại không vội vàng như thế mở miệng:
- Vội cái gì, lát nữa chúng ta vào đó xem thử xem sao.
- Hàn Tịnh, em tìm cho chị một người mở khóa, một người có thể mở được rương chín tầng đó, hỏi thử những người bản xứ ở đây, chuyện này chị giao cho em và Lý Khiêm đi làm – Phó Gia Du dặn dò.
Lý Khiêm và Hàn Tịnh nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du lại đi một chuyến đến cửa hàng Tây bên cạnh ngân hàng Nhật Bản. Người phục vụ bên trong cửa hàng Tây đó là người Nhật Bản, nhìn thấy bọn họ vô cùng thắc mắc:
- Hai vị nhìn rất lạ mặt?
- Nói chuyện kiểu gì thế, chúng tôi mới đến Thiên Tân có thể không lạ sao – Phó Gia Du lạnh mặt đáp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người Nhật lập tức cúi người đáp vâng, cúi đầu xin lỗi bọn họ.
Lý Thừa Nghiệp nhìn một lượt quanh cửa hàng cảm thán:
- Mấy đồ ở chỗ các cậu khá phổ biến.
- Hai vị muốn mua đồ gì? – Người phục vụ hỏi.
Từ trên người lấy ra một thanh vàng đặt lên bàn, Lý Thừa Nghiệp ngạo nghễ nói:
- Thứ gì đáng tiền đó.
Nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp ra tay hào phóng như vậy, ánh mắt của người phục vụ sáng lên, lại nghe Lý Thừa Nghiệp hỏi:
- Tôi nghe nói cửa hàng Misomoto các cậu có hàng – Từ hàng này rõ ràng ám chỉ thứ không thể để người khác biết, mấy người Nhật phục vụ khác nghe lời này cũng ngoảnh mặt nhìn sang, người đang nói chuyện với bọn họ cũng có chút do dự.
Một người nhìn khá ra dáng ông chủ bước tới, vẫy lui người phục vụ lên tiếng hỏi:
- Không biết xưng hô với hai vị thế nào?
- Tôi họ Lý, vị này là vợ tôi – Lý Thừa Nghiệp bình thản đáp lại.
Ông chủ mỉm cười niềm nở nói:
- Chào Lý tiên sinh, Lý phu nhân, tôi là quản lý cửa hàng tây Misomoto này, Hamayatosio, đây là danh thiếp của tôi – Đưa tay lấy ra danh thiếp đưa cho Lý Thừa Nghiệp.
Lý Thừa Nghiệp cũng đưa tay nhận lấy rồi lại nói:
- Hamaya tiên sinh, xin lỗi, người làm nghề này như tôi không có danh thiếp – Đúng kiểu người làm ăn phi pháp luôn luôn che giấu điều gì đó.
- Không biết Lý tiên sinh buôn bán gì vậy? – Ông chủ lại hỏi.
Mang theo ngạo nghễ của người có tiền, Lý Thừa Nghiệp trả lời:
- Làm gì nhiều tiền thì tôi làm cái đó – Lại đi xung quanh quan sát một hồi.
Ông chủ nhìn Lý Thừa Nghiệp suy tư một hồi rồi mở miệng đề nghị:
- Vậy thì Lý tiên sinh, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên đồng ý, rồi trao đổi ánh mắt với Phó Gia Du nói – Phu nhân, cầm vàng ra ngoài đi dạo một vòng đi nhưng mà đừng có đi xa.
Trong lúc Lý Thừa Nghiệp nói chuyện với ông chủ bên trong phòng làm việc, Phó Gia Du ra vẻ thảnh thơi đi một vòng, ánh mắt lại nhìn xung quanh và nhìn sơ đồ kết cấu treo trên tường, âm thầm nghiên cứu kết cấu của cửa hàng Tây.
Nói chuyện được một hồi, Lý Thừa Nghiệp cũng thỏa thuận hợp tác làm ăn với ông chủ, yêu cầu được xem hàng, ông ta đã dẫn hắn xuống tầng hầm để hàng, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lại âm thầm nhìn một lượt kết cấu của tầng hầm dưới đất này, về tới lập tức vẽ được sơ đồ căn hầm dưới lòng đất, giải thích với mọi người:
- Từ cửa hàng Misomoto này dưới lầu sau đó rẽ phải xuống dưới đi sáu bước, là đến cửa vào của căn hầm này, cửa của căn hầm hướng tây sau khi vào có tường ngăn, tường ngăn này hướng đông, vừa hay là hướng vào ngân hàng. Cả căn hầm là mười sáu bước, tính một mét là hai bước thì là khoảng tám mét.
- Thừa Nghiệp, sao anh có thể chắc chắn hai căn hầm này chỉ cách nhau một bức tường? – Kha Vũ khó hiểu hỏi.
- Dù cách mấy bức tường thì chúng ta cũng phải mở nó ra – Lý Thừa Nghiệp kiên quyết nói, đây có thể là bước quyết định cho nhiệm vụ lần này của bọn họ - Thời gian không nhiều, nếu chúng ta xuống đó lần nữa sẽ khiến Hamaya nghi ngờ.
Phó Gia Du bất ngờ lên tiếng hỏi:
- Hàn Tịnh, chuyện người sửa khóa em giải quyết thế nào rồi?
- Em đã nghe ngóng được ở đây có một thợ sửa khóa nổi tiếng tên Trần Xuân Khánh – Hàn Tịnh trả lời.
- Hai người đã nói chuyện với hắn chưa? – Phó Gia Du lại hỏi.
Lần này là Lý Khiêm trả lời:
- Chúng tôi đã tiếp xúc với hắn, hơn nữa hắn cùng Trịnh Hoàng, người đang giúp cho người Nhật mở rương ngàn tầng đó cũng có quen biết.
- Tốt, tối nay gọi thêm Trần Xuân Khánh, chúng ta đi gặp Trịnh Hoàng này – Phó Gia Du quyết định.
Tối đêm đó, khi mấy người Lý Thừa Nghiệp tìm tới chỗ của Trịnh Hoàng, ánh sáng lấp lóe nhìn thấy nhiều người như vậy xông vào, Trịnh Hoàng có chút hoảng sợ, nếu không phải nhìn thấy Trần Xuân Khánh thì hắn đã kinh hô, liếc nhìn Trần Xuân Khánh một cái.
Trần Xuân Khánh vội vàng giải thích:
- Chú Trịnh, đừng lo, bọn họ đều là người tốt.
- Xuân Khánh, bọn họ là ai vậy? – Trịnh Hoàng hỏi.
Phó Gia Du mỉm cười ôn hòa trả lời thay cho Trần Xuân Khánh:
- Ông yên tâm, chúng tôi thực sự không phải là người xấu, chúng tôi cũng không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn nhờ ông giúp một việc.
Trịnh Hoàng nghi ngờ nhìn bọn họ rồi lại nhìn Trần Xuân Khánh, sau đó có chút kinh hoàng che che giấu giấu cái gì đó, Trần Xuân Khánh nhìn thấy có chút khó hiểu đi tới hỏi:
- Đây là… - Mở lên chiếc khăn, một chiếc hộp xuất hiện, trợn to mắt kinh ngạc hỏi – Chú Trịnh, chú vẫn nghiên cứu rương chín tầng khóa à? Cái này so với rương chín tầng khóa kém nhiều lắm, đây chẳng là cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro