Điệp Chiến Gia Thù

Chương 48

2024-08-22 18:48:51

Cẩn Gia Tú biết anh trai muốn đi đâu vội vàng ngồi dậy muốn đuổi theo, cả người cô vẫn còn vô lực nên hơi khó khăn gọi với theo:

- Anh… em cũng muốn đi.

Lưu Nhân đỡ lấy cô, Cẩn Gia Văn nhìn thấy khó chịu nói:

- Tú nhi, em đừng lo lắng quá, chắc Phó Gia Du không sao đâu.

- Anh ba, chị Gia Du là vì cứu em mới bị thương, sao anh lại nói mấy lời đó chứ? – Cẩn Gia Tú nhăn mặt phản bác.

Cẩn Gia Văn bất đắc dĩ mở miệng giải thích:

- Anh không có ý đó mà – Hắn không phải có ý kiến gì với Phó Gia Du dù sao cô ta cũng đã cứu em gái anh ta, chỉ là hắn lo lắng sức khỏe của Cẩn Gia Tú mà thôi.

Lưu Nhân lại đoán được ý nghĩ của Cẩn Gia Văn nói đỡ giúp hắn:

- Anh ba em không có ý gì đâu – Lại quay sang Cẩn Gia Văn nói – Gia Văn, em yên tâm đi, Gia Tú bị trúng thuốc mê hơi choáng thôi, không có bị thương.

Cẩn Gia Văn gật đầu một cái rồi cùng Lưu Nhân đỡ Cẩn Gia Tú đi đến phòng phẫu thuật.

Lúc Cẩn Gia Lạc đuổi tới phòng phẫu thuật, Hàn Tịnh đã đi liên tục mấy vòng bên ngoài phòng phẫu thuật rồi lại ngồi xuống, sau đó lại tiếp tục đứng lên đi lại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, đôi mắt đỏ lên sắp khóc. Cẩn Gia Lạc chạy tới liên tiếp đặt câu hỏi:

- Hàn Tịnh, Tiểu Du thế nào rồi?

Hàn Tịnh lắc đầu nghẹn ngào nói:

- Không biết, tôi không biết, chị Gia Du vào đó rất lâu rồi cũng không có tin tức gì.

Nhìn ánh sáng đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật, tâm trạng của Cẩn Gia Lạc căng như dây đàn, tại sao người nằm trong đó không phải là anh chứ, tại sao anh đã hứa sẽ luôn bảo vệ cô nhưng cô hết lần này đến lần khác cô đều bị thương, tại sao anh ta lại vô dụng như vậy chứ. Mọi cảm xúc hối hận dày vò xen lẫn đau khổ đồng thời tràn đầy lòng của Cẩn Gia Lạc, làm cho anh ta cảm thấy nghẹt thở, trong lòng thầm cầu nguyện: “Tiểu Du, em phải không sao, nhất định phải không sao, anh vẫn chưa cho em một hạnh phúc trọn đời.”

Không bao lâu, Lưu Nhân và hai người Cẩn Gia Tú và Cẩn Gia Văn cũng đi đến phòng phẫu thuật, nhìn thấy Hàn Tịnh, Cẩn Gia Tú yếu ớt liên tiếp đặt câu hỏi:

- Chị Tịnh, chị Du… chị Du thế nào? Ra khỏi phòng phẫu thuật chưa? Bác sĩ nói thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cẩn Gia Tú mới tỉnh lại, hỏi liên tiếp như vậy bị hụt hơi, hơi thở không ổn định, sắc mặt càng thêm trắng nhợt, Cẩn Gia Văn lo lắng hô:

- Em gái, em bình tĩnh đi.

Lưu Nhân đỡ Cẩn Gia Tú ngồi xuống lên tiếng:

- Chúng ta ngồi xuống rồi nói.

Hàn Tịnh lúc này tâm trạng rối bời không trả lời câu hỏi của Cẩn Gia Tú, mọi người cùng nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.

Bỗng y tá hốt hoảng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, mọi người nôn nóng đứng dậy lo lắng hỏi:

- Y tá, người có sao không? Phẫu thuật thế nào?

- Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu gấp, trong các vị ai nhóm máu AB - Y tá hỏi.

- Tôi nhóm máu AB – Lưu Nhân và Cẩn Gia Văn đồng thời lên tiếng, phát hiện đối phương lên tiếng quay mặt nhìn nhau.

Không có thời gian cho bọn họ chờ đợi, y tá hối thúc:

- Đừng chần chờ nữa, ai hiến máu đi theo tôi.

- Để tôi đi, dù sao Phó Gia Du là vì tôi nên mới bị thương – Lưu Nhân giành trước một bước mở miệng, Cẩn Gia Văn thấy Lưu Nhân nói có lý cũng không định tranh giành với Lưu Nhân.

- Chăm sóc Tú nhi – Lưu Nhân giao Cẩn Gia Tú cho Cẩn Gia Văn dặn dò, Cẩn Gia Văn gật đầu đồng ý.

Lưu Nhân đi theo y tá lấy máu trong một phòng bệnh khác, những người khác tiếp tục chờ đợi.

Trải qua thêm 5 giờ, Phó Gia Du rốt cuộc vượt qua nguy hiểm, ra khỏi phòng phẫu thuật, được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, Cẩn Gia Lạc và Hàn Tịnh túc trục bên giường bệnh, Cẩn Gia Tú không còn chống đỡ nổi nữa đã được Cẩn Gia Văn và Lưu Nhân bắt ép về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Tịnh nhìn Phó Gia Du rồi lại nhìn Cẩn Gia Lạc rốt cuộc mở miệng:

- Cẩn đại thiếu, tôi phải về nhà lấy chút đồ cho chị Gia Du và nói một tiếng với má Hà, anh chăm sóc cho chị Gia Du nhé.

- Cô định nói sao với má Hà? – Cẩn Gia Lạc hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Tịnh hơi nhíu mày thở dài một tiếng rồi trả lời:

- Tạm thời tôi định không nói gì, chuyện khác đợi chị Gia Du tỉnh lại rồi tính tiếp.

Cẩn Gia Lạc cũng gật đầu đồng ý, Hàn Tịnh quay người rời khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại Cẩn Gia Lạc và một người vẫn còn hôn mê.

Tay Cẩn Gia Lạc chầm chậm xoa nhẹ gương mặt của Phó Gia Du, chân mày nhíu mày nghiêm túc, đáy lòng tràn đầy cảm giác đau lòng xen lẫn bất lực, tại sao hắn không thể bảo vệ người con gái hắn yêu tránh khỏi mọi nguy hiểm chứ, tại sao luôn để cô bị thương ở ngay trước mắt của hắn chứ. Phải làm sao mới có thể bảo vệ được người con gái hắn yêu?

Sáng hôm sau, tia nắng mặt trời le lói xen vào trong cửa sổ phòng bệnh khẽ nhảy nhót trên giường bệnh. Bên giường bệnh, có một người đàn ông dựa vào giường thiếp đi, tuy đã thiếp đi nhưng có lẽ hắn vẫn còn bất an nhíu chặt mày, tay vẫn nắm chặt tay người nằm trên giường. Người con gái trên giường sắc mặt tái nhợt rốt cuộc chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt cảm giác có chút khó chịu muốn đưa tay lên xoa mắt, lại phát hiện có người đang nắm tay của mình. Phó Gia Du chớp mắt vài cái, rồi nhìn xuống, liền nhìn thấy Cẩn Gia Lạc. Có lẽ hắn ngủ không yên ổn lắm, Phó Gia Du vừa nhúc nhích thì hắn đã nhập nhèm tỉnh lại, mới đầu còn chưa rõ ràng lắm chợt nhớ tới mạnh mẽ mở mắt, quay sang nhìn Phó Gia Du, thấy cô đã tỉnh lại, lo lắng đứng thẳng dậy liên tục mở miệng hỏi:

- Tiểu Du, em tỉnh lại rồi sao? Em có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?

Đầu còn chút choáng nhưng không ảnh hưởng Phó Gia Du mỉm cười nói với Cẩn Gia Lạc:

- Em không sao, anh đừng lo lắng.

- Lần nào em cũng nói không sao nhưng lại liên tục bị thương, anh phải làm sao với em chứ - Cẩn Gia Lạc đau lòng nói, giọng điệu trách móc nhưng cũng tràn đầy yêu thương.

- Em… - Phó Gia Du định nói gì đó nhưng lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào khó hiểu, Cẩn Gia Lạc lẫn Phó Gia Du thắc mắc quay người nhìn ra.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Hàn Tịnh không có cách nào tiếp tục che giấu đành nói sự thật với Hà thị, Hà thị lo lắng gần chết, trời chưa sáng hẳn đã cùng Hàn Tịnh vội chạy tới đây.

- Tịnh nhi, con nói Du nhi bị thương nhưng bị thương như thế nào? Có nghiêm trọng không? – Hà thị nôn nóng hỏi không dừng được.

Hàn Tịnh cẩn thận đỡ Hà thị sợ bà té ngã mở miệng trấn an bà:

- Má Hà, người bình tĩnh đi, chị Gia Du không sao, thật mà.

Nhưng lời của Hàn Tịnh vẫn không thể khiến cho Hà thị bình tĩnh lại, bước đi càng ngày càng nhanh hơn, nhưng không ngờ lại đụng độ Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú mới sáng sớm đã muốn đi thăm Phó Gia Du.

Khi Hà thị còn đang nôn nóng không để ý xung quanh thì Lưu Nhân đã nhìn thấy và nhận ra Hà thị, phải nói gương mặt của Hà thị luôn in sâu trong tâm trí của Lưu Nhân, bởi khi tìm được Hà thị hắn mới có thể tìm được em gái ruột thịt của hắn, đã bao lần hi vọng của hắn le lói rồi lại mất đi, hơn hai mươi năm qua hắn gần như đã tuyệt vọng. Nay người đã xuất hiện trước mặt, hắn vẫn không dám tin đó là sự thật, đứng sững lại chốc lát lại ngập ngừng lên tiếng gọi:

- Má Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điệp Chiến Gia Thù

Số ký tự: 0