Chương 49
2024-08-22 18:48:51
Có lẽ không gian ồn ào, cũng có lẽ Hà thị đang nôn nóng vốn không nghe được tiếng gọi, gọi được một tiếng ra Lưu Nhân không còn ngại ngần gọi thêm tiếng thứ hai:
- Vú nuôi.
Lưu Nhân không chần chừ bước nhanh tới kéo tay của Hà thị, lại gọi lần nữa:
- Vú nuôi.
Lần này Hà thị rốt cuộc nghe rõ, quay người nhìn sang, mở to mắt kinh ngạc lắp bắp:
- Đại… đại thiếu gia…. – Bà gần như không tìm thấy tiếng nói của mình, sao… sao đại thiếu gia lại xuất hiện ở đây.
Lưu Nhân nôn nóng mở miệng hỏi:
- Vú nuôi, sao người lại ở đây? Vậy…? – Em gái của cháu đang ở đâu? Đây mới là điều Lưu Nhân muốn hỏi nhất, nhưng hắn sợ phải hỏi ra miệng, hắn sợ nghe được tin tức bản thân không muốn nghe nhất.
- Tôi… tôi… - Hà thị hốt hoảng ngập ngừng, bà hiểu rõ đại thiếu gia đang muốn hỏi ai nhưng bà thật sự không biết nên nói như thế nào.
Lời đã đến bên môi nuốt ngược trở lại mấy lần, Lưu Nhân rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Người đó đang ở đâu? Người đó không sao chứ?
- Tôi… tôi… - Hà thị né tránh ánh mắt của Lưu Nhân, vẫn không biết làm sao trả lời.
Ở bên cạnh, Cẩn Gia Tú nhìn thái độ kích động của Lưu Nhân, đúng là kích động, một thái độ từ lúc quen biết hắn, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nói thật Cẩn Gia Tú vô cùng kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với Hàn Tịnh nhưng Hàn Tịnh cũng kinh ngạc không kém, đối diện ánh mắt thắc mắc của Cẩn Gia Tú khẽ lắc đầu tỏ ý không biết.
Khi bọn họ đang giằng co, một thanh âm vang lên phá vỡ không khí căng thẳng này:
- Anh đừng làm khó mẹ nuôi nữa, anh muốn biết gì em sẽ nói cho anh biết, anh hai.
Hai chữ “anh hai” đánh thật mạnh vào lòng của Lưu Nhân, đây là tiếng gọi hắn chờ đợi rất nhiều năm, nhưng khi thật sự nghe được lại không dám tin vào tai mình, quay phắt người lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Phó Gia Du. Lưu Nhân mới bất chợt nhận ra, đôi mắt của Phó Gia Du thật sự rất giống, rất giống với đôi mắt của mẹ ruột hắn. Sao trước giờ hắn chưa từng để ý chứ?
Đối diện với vẻ mặt dường như hiểu rõ tất cả, khó xử băn khoăn của Phó Gia Du, lời của Lưu Nhân bỗng nhiên nghẹn lại, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Không nói đến hai người trong cuộc có cảm giác gì, mấy người bên cạnh ngoại trừ Hà thị đều kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời, liếc mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cớ sao Phó Gia Du lại đột nhiên gọi “anh hai” chứ, có vẻ như cô đang gọi Lưu Nhân, hai người rốt cuộc có quan hệ gì.
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện – Phó Gia Du lần nữa lên tiếng.
Lưu Nhân phục hồi tinh thần, trầm mặc gật đầu một cái, đi vào trong phòng, chỉ cần không nhìn việc hắn quên mất Cẩn Gia Tú đang đứng bên cạnh thì cứ ngỡ hắn vô cùng bình tĩnh.
Để ý ánh mắt dò hỏi của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du thở dài một tiếng nói:
- Sau này em sẽ giải thích với anh – Rồi quay người cũng đi vào trong phòng.
Mấy người Cẩn Gia Lạc nghi hoặc nhìn nhau một cái rồi cũng đi theo vào trong, liền nhìn thấy Cẩn Gia Lạc ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, Phó Gia Du thì lại ngồi ở trên giường, hai người đều trầm mặc không nói, nhìn sắc mặt ngưng trọng của hai người, bọn họ cũng không dám lên tiếng.
- Em biết từ khi nào? – Lưu Nhân rốt cuộc mở miệng.
- Khi em nhìn thấy sợi dây chuyền của anh thì em đã biết – Phó Gia Du thở dài một tiếng không nhìn Lưu Nhân trả lời.
Nghe được, Lưu Nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Vậy người tối đó đột nhập Lưu gia chính là em đúng không?
Phó Gia Du gật đầu một cái xem như thừa nhận, khiến cho Lưu Nhân tức đến nỗi đỏ mặt, đứng bật dậy lớn tiếng hỏi:
- Phó Gia Du, em có ý gì, em biết chuyện lâu như vậy không định nói với anh, rõ ràng em biết anh là ai, em vốn không định nhận anh đúng không? -Tâm trạng hắn vô cùng kích động, hắn nghĩ không ra tại sao hắn ngày mong đêm nhớ cũng muốn tìm lại được em gái nhưng em gái của hắn rõ ràng đã biết hắn là ai lại không muốn nhận hắn.
Sao Phó Gia Du lại không hiểu Lưu Nhân đang nghĩ gì, trời mới biết đã biết bao lần cô muốn nói với hắn cô là ai, nhưng cô không thể, thật sự không thể, một khi mối quan hệ của họ lộ ra ngoài thì mọi việc cô làm nhất định sẽ liên lụy đến anh trai của cô. Phó Gia Du mấp máy miệng muốn giải thích gì đó với Lưu Nhân nhưng lời đã đến bên miệng lại không thể phát ra tiếng, khi cô rốt cuộc mở miệng định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa cắt ngang. Phó Gia Du nhíu mày hỏi vọng ra:
- Ai thế?
- Phó Gia Du, là tôi, Kha Vũ và Thừa Nghiệp đến thăm cô – Người đứng ngoài cửa trả lời.
Phó Gia Du ngưng trầm quay sang nhìn Lưu Nhân nói:
- Anh hai, em nhất định sẽ giải thích với anh mọi chuyện nhưng không phải bây giờ, không thể cho bọn họ biết chuyện.
Đối diện với vẻ mặt cầu xin của Phó Gia Du, Lưu Nhân đành bất đắc dĩ gật đầu một cái xem như đồng ý, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cẩn Gia Tú, chỉ là vẻ mặt vẫn còn có chút khó coi. Phó Gia Du cũng nhìn những người khác, nhận được cái gật đầu đồng ý nhất định không nói lộ chuyện, Cẩn Gia Lạc đứng lên đi mở cửa.
Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ thấy Cẩn Gia Lạc mở cửa cũng không quá ngạc nhiên, Kha Vũ lo lắng hỏi:
- Phó Gia Du sao rồi? Bị thương như thế nào?
- Cô ấy không sao, hai người mau vào đi – Cẩn Gia Lạc nhàn nhạt trả lời.
Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ bước vào liền nhìn thấy Phó Gia Du nằm trên giường bệnh, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng tinh thần đúng là vẫn tỉnh táo, xem ra đúng thật là không sao, hai người bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Lý Thừa Nghiệp, chẳng biết tại sao từ hôm qua tâm trạng của hắn luôn nôn nóng bất an, bây giờ thấy Phó Gia Du thật sự không sao, trái tim mới cảm thấy yên ổn.
- Phó Gia Du, sao cô lại bị thương nữa thế? Cô suốt ngày cứ bị thương… - Kha Vũ thuận miệng nói.
- Kha Vũ – Phó Gia Du quát lên cắt ngang.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phó Gia Du, Kha Vũ mới nhận ra hình như bản thân vừa nói sai, lập tức ngậm miệng. Nhưng lúc này Phó Gia Du không hơi sức đâu để ý đến anh ta, bởi sắc mặt của Hà thị và mấy người khác nghe mấy lời này của Kha Vũ bỗng trở nên vô cùng khó coi.
- Du nhi, lại bị thương nghĩa là sao, trước đó con từng bị thương à? – Hà thị lo lắng hỏi.
Phó Gia Du trừng mắt nhìn Kha Vũ một cái, quay sang mỉm cười trấn an Hà thị đáp lại:
- Mẹ, không có, mẹ đừng nghe Kha Vũ nói bậy, con bị thương lúc nào chứ?
Hà thị cũng nghĩ đến gần đây dù trễ chút Phó Gia Du vẫn về nhà thì cũng tin cô một chút, lại nhìn chằm chằm Phó Gia Du còn trừng liếc Hàn Tịnh một cái hỏi:
- Có thật không?
- Tất nhiên – Phó Gia Du biểu hiện vô cùng bình tĩnh đáp lời, Hàn Tịnh cũng vội gật đầu xác nhận.
Kha Vũ biết mình nói sai, khẽ sờ mũi bất đắc dĩ.
Lý Thừa Nghiệp tiến lên lo lắng hỏi Phó Gia Du:
- Gia Du, vết thương thế nào? Bác sĩ nói thế nào?
Phó Gia Du khoát tay đáp lại:
- Không sao, chút vết thương nhỏ thôi.
Để ý ánh mắt Lý Thừa Nghiệp nhìn Phó Gia Du đong đầy tình cảm, trong lòng Cẩn Gia Lạc có chút khó chịu, tiến lên nói vài câu:
- Phó giám đốc Lý, trợ lý Kha, cảm ơn hai người đã đến thăm Tiểu Du – Chỉ xưng hô đã thấy ai thân ai sơ.
- Vú nuôi.
Lưu Nhân không chần chừ bước nhanh tới kéo tay của Hà thị, lại gọi lần nữa:
- Vú nuôi.
Lần này Hà thị rốt cuộc nghe rõ, quay người nhìn sang, mở to mắt kinh ngạc lắp bắp:
- Đại… đại thiếu gia…. – Bà gần như không tìm thấy tiếng nói của mình, sao… sao đại thiếu gia lại xuất hiện ở đây.
Lưu Nhân nôn nóng mở miệng hỏi:
- Vú nuôi, sao người lại ở đây? Vậy…? – Em gái của cháu đang ở đâu? Đây mới là điều Lưu Nhân muốn hỏi nhất, nhưng hắn sợ phải hỏi ra miệng, hắn sợ nghe được tin tức bản thân không muốn nghe nhất.
- Tôi… tôi… - Hà thị hốt hoảng ngập ngừng, bà hiểu rõ đại thiếu gia đang muốn hỏi ai nhưng bà thật sự không biết nên nói như thế nào.
Lời đã đến bên môi nuốt ngược trở lại mấy lần, Lưu Nhân rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Người đó đang ở đâu? Người đó không sao chứ?
- Tôi… tôi… - Hà thị né tránh ánh mắt của Lưu Nhân, vẫn không biết làm sao trả lời.
Ở bên cạnh, Cẩn Gia Tú nhìn thái độ kích động của Lưu Nhân, đúng là kích động, một thái độ từ lúc quen biết hắn, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nói thật Cẩn Gia Tú vô cùng kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với Hàn Tịnh nhưng Hàn Tịnh cũng kinh ngạc không kém, đối diện ánh mắt thắc mắc của Cẩn Gia Tú khẽ lắc đầu tỏ ý không biết.
Khi bọn họ đang giằng co, một thanh âm vang lên phá vỡ không khí căng thẳng này:
- Anh đừng làm khó mẹ nuôi nữa, anh muốn biết gì em sẽ nói cho anh biết, anh hai.
Hai chữ “anh hai” đánh thật mạnh vào lòng của Lưu Nhân, đây là tiếng gọi hắn chờ đợi rất nhiều năm, nhưng khi thật sự nghe được lại không dám tin vào tai mình, quay phắt người lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Phó Gia Du. Lưu Nhân mới bất chợt nhận ra, đôi mắt của Phó Gia Du thật sự rất giống, rất giống với đôi mắt của mẹ ruột hắn. Sao trước giờ hắn chưa từng để ý chứ?
Đối diện với vẻ mặt dường như hiểu rõ tất cả, khó xử băn khoăn của Phó Gia Du, lời của Lưu Nhân bỗng nhiên nghẹn lại, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Không nói đến hai người trong cuộc có cảm giác gì, mấy người bên cạnh ngoại trừ Hà thị đều kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời, liếc mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cớ sao Phó Gia Du lại đột nhiên gọi “anh hai” chứ, có vẻ như cô đang gọi Lưu Nhân, hai người rốt cuộc có quan hệ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện – Phó Gia Du lần nữa lên tiếng.
Lưu Nhân phục hồi tinh thần, trầm mặc gật đầu một cái, đi vào trong phòng, chỉ cần không nhìn việc hắn quên mất Cẩn Gia Tú đang đứng bên cạnh thì cứ ngỡ hắn vô cùng bình tĩnh.
Để ý ánh mắt dò hỏi của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du thở dài một tiếng nói:
- Sau này em sẽ giải thích với anh – Rồi quay người cũng đi vào trong phòng.
Mấy người Cẩn Gia Lạc nghi hoặc nhìn nhau một cái rồi cũng đi theo vào trong, liền nhìn thấy Cẩn Gia Lạc ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, Phó Gia Du thì lại ngồi ở trên giường, hai người đều trầm mặc không nói, nhìn sắc mặt ngưng trọng của hai người, bọn họ cũng không dám lên tiếng.
- Em biết từ khi nào? – Lưu Nhân rốt cuộc mở miệng.
- Khi em nhìn thấy sợi dây chuyền của anh thì em đã biết – Phó Gia Du thở dài một tiếng không nhìn Lưu Nhân trả lời.
Nghe được, Lưu Nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Vậy người tối đó đột nhập Lưu gia chính là em đúng không?
Phó Gia Du gật đầu một cái xem như thừa nhận, khiến cho Lưu Nhân tức đến nỗi đỏ mặt, đứng bật dậy lớn tiếng hỏi:
- Phó Gia Du, em có ý gì, em biết chuyện lâu như vậy không định nói với anh, rõ ràng em biết anh là ai, em vốn không định nhận anh đúng không? -Tâm trạng hắn vô cùng kích động, hắn nghĩ không ra tại sao hắn ngày mong đêm nhớ cũng muốn tìm lại được em gái nhưng em gái của hắn rõ ràng đã biết hắn là ai lại không muốn nhận hắn.
Sao Phó Gia Du lại không hiểu Lưu Nhân đang nghĩ gì, trời mới biết đã biết bao lần cô muốn nói với hắn cô là ai, nhưng cô không thể, thật sự không thể, một khi mối quan hệ của họ lộ ra ngoài thì mọi việc cô làm nhất định sẽ liên lụy đến anh trai của cô. Phó Gia Du mấp máy miệng muốn giải thích gì đó với Lưu Nhân nhưng lời đã đến bên miệng lại không thể phát ra tiếng, khi cô rốt cuộc mở miệng định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa cắt ngang. Phó Gia Du nhíu mày hỏi vọng ra:
- Ai thế?
- Phó Gia Du, là tôi, Kha Vũ và Thừa Nghiệp đến thăm cô – Người đứng ngoài cửa trả lời.
Phó Gia Du ngưng trầm quay sang nhìn Lưu Nhân nói:
- Anh hai, em nhất định sẽ giải thích với anh mọi chuyện nhưng không phải bây giờ, không thể cho bọn họ biết chuyện.
Đối diện với vẻ mặt cầu xin của Phó Gia Du, Lưu Nhân đành bất đắc dĩ gật đầu một cái xem như đồng ý, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cẩn Gia Tú, chỉ là vẻ mặt vẫn còn có chút khó coi. Phó Gia Du cũng nhìn những người khác, nhận được cái gật đầu đồng ý nhất định không nói lộ chuyện, Cẩn Gia Lạc đứng lên đi mở cửa.
Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ thấy Cẩn Gia Lạc mở cửa cũng không quá ngạc nhiên, Kha Vũ lo lắng hỏi:
- Phó Gia Du sao rồi? Bị thương như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô ấy không sao, hai người mau vào đi – Cẩn Gia Lạc nhàn nhạt trả lời.
Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ bước vào liền nhìn thấy Phó Gia Du nằm trên giường bệnh, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng tinh thần đúng là vẫn tỉnh táo, xem ra đúng thật là không sao, hai người bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Lý Thừa Nghiệp, chẳng biết tại sao từ hôm qua tâm trạng của hắn luôn nôn nóng bất an, bây giờ thấy Phó Gia Du thật sự không sao, trái tim mới cảm thấy yên ổn.
- Phó Gia Du, sao cô lại bị thương nữa thế? Cô suốt ngày cứ bị thương… - Kha Vũ thuận miệng nói.
- Kha Vũ – Phó Gia Du quát lên cắt ngang.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phó Gia Du, Kha Vũ mới nhận ra hình như bản thân vừa nói sai, lập tức ngậm miệng. Nhưng lúc này Phó Gia Du không hơi sức đâu để ý đến anh ta, bởi sắc mặt của Hà thị và mấy người khác nghe mấy lời này của Kha Vũ bỗng trở nên vô cùng khó coi.
- Du nhi, lại bị thương nghĩa là sao, trước đó con từng bị thương à? – Hà thị lo lắng hỏi.
Phó Gia Du trừng mắt nhìn Kha Vũ một cái, quay sang mỉm cười trấn an Hà thị đáp lại:
- Mẹ, không có, mẹ đừng nghe Kha Vũ nói bậy, con bị thương lúc nào chứ?
Hà thị cũng nghĩ đến gần đây dù trễ chút Phó Gia Du vẫn về nhà thì cũng tin cô một chút, lại nhìn chằm chằm Phó Gia Du còn trừng liếc Hàn Tịnh một cái hỏi:
- Có thật không?
- Tất nhiên – Phó Gia Du biểu hiện vô cùng bình tĩnh đáp lời, Hàn Tịnh cũng vội gật đầu xác nhận.
Kha Vũ biết mình nói sai, khẽ sờ mũi bất đắc dĩ.
Lý Thừa Nghiệp tiến lên lo lắng hỏi Phó Gia Du:
- Gia Du, vết thương thế nào? Bác sĩ nói thế nào?
Phó Gia Du khoát tay đáp lại:
- Không sao, chút vết thương nhỏ thôi.
Để ý ánh mắt Lý Thừa Nghiệp nhìn Phó Gia Du đong đầy tình cảm, trong lòng Cẩn Gia Lạc có chút khó chịu, tiến lên nói vài câu:
- Phó giám đốc Lý, trợ lý Kha, cảm ơn hai người đã đến thăm Tiểu Du – Chỉ xưng hô đã thấy ai thân ai sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro