Chương 50
2024-08-22 18:48:51
Sau đó hai người Cẩn Gia Lạc và Lý Thừa Nghiệp cứ nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt đôi bên trầm lặng dường như ẩn chứa điều gì đó, không khí có chút căng thẳng. Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Lạc rồi lại nhìn Lý Thừa Nghiệp cũng cảm nhận được điều đó, hơi dè dặt hắng giọng một cái nói:
- Ngồi, ngồi đi.
Cẩn Gia Lạc nhanh chân giành vị trí ngồi bên giường của Phó Gia Du, Lý Thừa Nghiệp đành cùng Kha Vũ ngồi xuống ghế salon trong phòng.
Lý Thừa Nghiệp nhìn thấy Lưu Nhân trong lòng hơi kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, lên tiếng chào hỏi:
- Lưu thiếu, Cẩn tiểu thư.
- Phó giám đốc Lý – Lưu Nhân cũng lạnh lùng lên tiếng đáp lại, anh ta biết đây là đồng nghiệp của em gái, sau này bọn họ còn nhiều cơ hội gặp gỡ nên vẫn giữ mối quan hệ khách khí đi thì hơn.
Sau đó không khí trong phòng có chút gượng gạo, ai cũng im lặng không nói, Phó Gia Du đành phải lên tiếng:
- Phó giám đốc Lý, hôm nay tôi xin nghỉ, không biết Tổng giám đốc Lý có nói gì không?
- Yên tâm đi, ba tôi nghe tin cô bị thương rất lo lắng, bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, có chuyện gì gấp tôi sẽ giúp cô xử lý – Lý Thừa Nghiệp trả lời.
Phó Gia Du nói:
- Cảm ơn anh, dù không có tôi mọi việc vẫn vận hành bình thường, anh có chuyện gì thì cứ hỏi Hàn Tịnh và Lý Khiêm.
- Được – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên đồng ý.
Mới nhắc đến Lý Khiêm thì Lý Khiêm đã lập tức xuất hiện, bước vào trong phòng bệnh, Phó Gia Du khó hiểu hỏi:
- Lý Khiêm, sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì sao?
Lý Khiêm đi nhanh đến bên giường ghé người gần vào Phó Gia Du thì thầm nói gì đó, chỉ có hai người bọn họ nghe được, sắc mặt của Phó Gia Du ngưng trọng dường như đã xảy ra chuyện gì đó, cô nghe xong gật đầu một cái đã biết, Lý Khiêm mới lui ra một bên.
Phó Gia Du quay sang nhìn mọi người nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với Phó giám đốc Lý, mọi người đi trước đi được không?
Mọi người nghi hoặc quay sang nhìn nhau, nhưng rốt cuộc cũng đứng lên rời khỏi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Phó Gia Du và Lý Thừa Nghiệp. Lý Thừa Nghiệp đi đến gần giường lần nữa hỏi:
- Phó Gia Du, có chuyện gì thế?
Phó Gia Du không chần chừ đáp lại:
- Người của tôi nhận được tin bang Hắc Long sắp vận chuyển một lô vũ khí cho người Nhật, tạm thời vẫn chưa điều tra được tuyến đường và bang Hắc Long sẽ đặt chúng ở đâu nhưng anh quay về để người của anh chuẩn bị trước, nhận được tin tức lập tức hành động.
- Được, tôi biết rồi, cô yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên gật đầu đồng ý.
Đã tìm hiểu qua năng lực của Lý Thừa Nghiệp, Phó Gia Du rất yên tâm giao việc này cho anh ta đi làm nhưng nhớ đến mối quan hệ rắc rối giữa Lý Kế Xương, Lý Kế Minh và bang Hắc Long, cô lại có chút lo lắng, mở miệng đề nghị:
- Hay là tôi đi cùng anh?
Lý Thừa Nghiệp nhíu mày nhìn cô nói:
- Cô tự nhìn cô đi, vẫn còn bị thương đó, tôi tự xử lý được, cô yên tâm đi.
- Được, anh cứ nhìn mà làm đi, không thì tôi nói Hàn Tịnh và Lý Khiêm đi giúp cho anh – Phó Gia Du nói.
Lý Thừa Nghiệp không có lý do từ chối, nói xong chuyện Lý Thừa Nghiệp cũng nhanh chóng rời khỏi làm chuyện của mình, mấy người khác đều rời khỏi, chỉ có Cẩn Gia Lạc đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp rời khỏi mới quay trở về phòng.
Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du do dự đôi chút lại hỏi:
- Tiểu Du, em nói chuyện gì với Lý Thừa Nghiệp thế?
- Nói chút chuyện công việc thôi – Không biết tại sao, Phó Gia Du không định giải thích với Cẩn Gia Lạc, ánh mắt còn hơi né tránh ánh mắt của anh ta.
- Hai người có vẻ khá thân thiết? – Cẩn Gia Lạc lại hỏi.
Phó Gia Du gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, con người Lý Thừa Nghiệp khá tốt, trong công việc bọn em cũng phối hơp khá tốt.
Khó nghe được Phó Gia Du khen một người như vậy, trong lòng Cẩn Gia Lạc hơi khó chịu, nhất thời im lặng không lên tiếng nữa, vì một số suy nghĩ gì đó Phó Gia Du không định giải thích với Cẩn Gia Lạc lại chuyển chủ đề hỏi:
- Mọi người đi đâu hết rồi?
- Tú nhi vẫn còn bị thương, Lưu Nhân đưa em ấy về phòng trước, anh ấy nói lát nữa sẽ đến nói chuyện với em, Hàn Tịnh phải quay về xử lý công việc, má Hà nói muốn nấu cháo cho em cũng quay về rồi – Cẩn Gia Lạc trả lời.
Phó Gia Du gật đầu một cái xem như đã biết, Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du cân nhắc một hồi mở miệng hỏi:
- Quan hệ của em và Lưu Nhân… là thế nào?
- Bọn em là anh em, là kiểu anh em có chung quan hệ huyết thống – Không thể tiếp tục giấu giếm, Phó Gia Du thẳng thắn.
Dù đã tận mắt chứng kiến, Cẩn Gia Lạc vẫn kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì? Sao chưa từng em nói đến? Ngay cả Lưu Nhân cũng… không đúng, Lưu Nhân dường như cũng mới biết mà thôi.
Trong lòng Phó Gia Du thở dài thườn thượt, không ngờ bí mật cô cố gắng che giấu cứ như thế lộ ra ngoài ánh sáng, cô nhất thời không biết làm sao giải thích với mọi người, còn có Lưu Nhân, cô không thể nói hết sự thật với Lưu Nhân được.
- Bọn em từ nhỏ thất lạc nhau, gần đây em mới nhận ra anh ấy nhưng chưa kịp nhận anh ấy thì đã xảy ra chuyện này – Phó Gia Du chỉ có thể bâng quơ nói với Cẩn Gia Lạc như vậy.
- Vậy em là tiểu thư của Lưu gia sao? – Cẩn Gia Lạc lại hỏi.
Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Lạc chần chừ một lát rồi lại gật đầu đáp:
- Xem như là vậy đi.
Cẩn Gia Lạc vốn định hỏi rõ ràng khi nào và tại sao Phó Gia Du lại nhận ra Lưu Nhân nhưng Lưu Nhân vẻ mặt không được tốt lắm đã quay trở lại, Cẩn Gia Lạc hiểu ý xoay người rời khỏi, còn giúp bọn họ đóng kín cửa.
Phó Gia Du nhìn Lưu Nhân từ khi bước vào vẫn không nói chuyện, cả người tỏa ra sát khí người lạ đừng đến gần, thì biết xem ra hắn vô cùng tức giận, chần chừ lên tiếng gọi:
- Anh hai, anh…
Lưu Nhân rốt cuộc không nhịn được, Phó Gia Du vừa lên tiếng chưa nói hết câu, hắn đã cắt ngang chất vấn:
- Em biết từ khi nào? Người hôm đó đột nhập Lưu Nhân chính là em đúng không? Sợi dây chuyền này là của em đúng không? – Từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền quen thuộc hắn luôn đem theo bên người, Phó Gia Du lập tức nhận ra đây chính là sợi dây chuyền khắc chữ Du của cô, cô đưa tay lấy lại nó, khẽ vuốt ve rồi lại gật đầu đáp:
- Đúng vậy, hôm đó mẹ nuôi tình cờ nhìn thấy cha nuôi, em biết đó là Lưu quản gia bên cạnh anh. Mang theo nghi ngờ, em đột nhập Lưu gia, khi nhìn thấy sợi dây chuyền khắc chữ Nhân em lập tức biết được anh là ai – Ánh mắt Phó Gia Du dừng trên cổ của Lưu Nhân lộ ra một sợi dây, cô đoán hắn hẳn đang đeo sợi dây chuyền đó.
Cảm nhận được ánh mắt của Phó Gia Du, Lưu Nhân cũng đưa tay khẽ sờ sợi dây chuyền trên cổ, kỉ vật của mẹ cha mang theo quá khứ cũng mang theo huyết hận gia đình.
- Ngồi, ngồi đi.
Cẩn Gia Lạc nhanh chân giành vị trí ngồi bên giường của Phó Gia Du, Lý Thừa Nghiệp đành cùng Kha Vũ ngồi xuống ghế salon trong phòng.
Lý Thừa Nghiệp nhìn thấy Lưu Nhân trong lòng hơi kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, lên tiếng chào hỏi:
- Lưu thiếu, Cẩn tiểu thư.
- Phó giám đốc Lý – Lưu Nhân cũng lạnh lùng lên tiếng đáp lại, anh ta biết đây là đồng nghiệp của em gái, sau này bọn họ còn nhiều cơ hội gặp gỡ nên vẫn giữ mối quan hệ khách khí đi thì hơn.
Sau đó không khí trong phòng có chút gượng gạo, ai cũng im lặng không nói, Phó Gia Du đành phải lên tiếng:
- Phó giám đốc Lý, hôm nay tôi xin nghỉ, không biết Tổng giám đốc Lý có nói gì không?
- Yên tâm đi, ba tôi nghe tin cô bị thương rất lo lắng, bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, có chuyện gì gấp tôi sẽ giúp cô xử lý – Lý Thừa Nghiệp trả lời.
Phó Gia Du nói:
- Cảm ơn anh, dù không có tôi mọi việc vẫn vận hành bình thường, anh có chuyện gì thì cứ hỏi Hàn Tịnh và Lý Khiêm.
- Được – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên đồng ý.
Mới nhắc đến Lý Khiêm thì Lý Khiêm đã lập tức xuất hiện, bước vào trong phòng bệnh, Phó Gia Du khó hiểu hỏi:
- Lý Khiêm, sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì sao?
Lý Khiêm đi nhanh đến bên giường ghé người gần vào Phó Gia Du thì thầm nói gì đó, chỉ có hai người bọn họ nghe được, sắc mặt của Phó Gia Du ngưng trọng dường như đã xảy ra chuyện gì đó, cô nghe xong gật đầu một cái đã biết, Lý Khiêm mới lui ra một bên.
Phó Gia Du quay sang nhìn mọi người nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với Phó giám đốc Lý, mọi người đi trước đi được không?
Mọi người nghi hoặc quay sang nhìn nhau, nhưng rốt cuộc cũng đứng lên rời khỏi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Phó Gia Du và Lý Thừa Nghiệp. Lý Thừa Nghiệp đi đến gần giường lần nữa hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Phó Gia Du, có chuyện gì thế?
Phó Gia Du không chần chừ đáp lại:
- Người của tôi nhận được tin bang Hắc Long sắp vận chuyển một lô vũ khí cho người Nhật, tạm thời vẫn chưa điều tra được tuyến đường và bang Hắc Long sẽ đặt chúng ở đâu nhưng anh quay về để người của anh chuẩn bị trước, nhận được tin tức lập tức hành động.
- Được, tôi biết rồi, cô yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi – Lý Thừa Nghiệp tất nhiên gật đầu đồng ý.
Đã tìm hiểu qua năng lực của Lý Thừa Nghiệp, Phó Gia Du rất yên tâm giao việc này cho anh ta đi làm nhưng nhớ đến mối quan hệ rắc rối giữa Lý Kế Xương, Lý Kế Minh và bang Hắc Long, cô lại có chút lo lắng, mở miệng đề nghị:
- Hay là tôi đi cùng anh?
Lý Thừa Nghiệp nhíu mày nhìn cô nói:
- Cô tự nhìn cô đi, vẫn còn bị thương đó, tôi tự xử lý được, cô yên tâm đi.
- Được, anh cứ nhìn mà làm đi, không thì tôi nói Hàn Tịnh và Lý Khiêm đi giúp cho anh – Phó Gia Du nói.
Lý Thừa Nghiệp không có lý do từ chối, nói xong chuyện Lý Thừa Nghiệp cũng nhanh chóng rời khỏi làm chuyện của mình, mấy người khác đều rời khỏi, chỉ có Cẩn Gia Lạc đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp rời khỏi mới quay trở về phòng.
Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du do dự đôi chút lại hỏi:
- Tiểu Du, em nói chuyện gì với Lý Thừa Nghiệp thế?
- Nói chút chuyện công việc thôi – Không biết tại sao, Phó Gia Du không định giải thích với Cẩn Gia Lạc, ánh mắt còn hơi né tránh ánh mắt của anh ta.
- Hai người có vẻ khá thân thiết? – Cẩn Gia Lạc lại hỏi.
Phó Gia Du gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, con người Lý Thừa Nghiệp khá tốt, trong công việc bọn em cũng phối hơp khá tốt.
Khó nghe được Phó Gia Du khen một người như vậy, trong lòng Cẩn Gia Lạc hơi khó chịu, nhất thời im lặng không lên tiếng nữa, vì một số suy nghĩ gì đó Phó Gia Du không định giải thích với Cẩn Gia Lạc lại chuyển chủ đề hỏi:
- Mọi người đi đâu hết rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tú nhi vẫn còn bị thương, Lưu Nhân đưa em ấy về phòng trước, anh ấy nói lát nữa sẽ đến nói chuyện với em, Hàn Tịnh phải quay về xử lý công việc, má Hà nói muốn nấu cháo cho em cũng quay về rồi – Cẩn Gia Lạc trả lời.
Phó Gia Du gật đầu một cái xem như đã biết, Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du cân nhắc một hồi mở miệng hỏi:
- Quan hệ của em và Lưu Nhân… là thế nào?
- Bọn em là anh em, là kiểu anh em có chung quan hệ huyết thống – Không thể tiếp tục giấu giếm, Phó Gia Du thẳng thắn.
Dù đã tận mắt chứng kiến, Cẩn Gia Lạc vẫn kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì? Sao chưa từng em nói đến? Ngay cả Lưu Nhân cũng… không đúng, Lưu Nhân dường như cũng mới biết mà thôi.
Trong lòng Phó Gia Du thở dài thườn thượt, không ngờ bí mật cô cố gắng che giấu cứ như thế lộ ra ngoài ánh sáng, cô nhất thời không biết làm sao giải thích với mọi người, còn có Lưu Nhân, cô không thể nói hết sự thật với Lưu Nhân được.
- Bọn em từ nhỏ thất lạc nhau, gần đây em mới nhận ra anh ấy nhưng chưa kịp nhận anh ấy thì đã xảy ra chuyện này – Phó Gia Du chỉ có thể bâng quơ nói với Cẩn Gia Lạc như vậy.
- Vậy em là tiểu thư của Lưu gia sao? – Cẩn Gia Lạc lại hỏi.
Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Lạc chần chừ một lát rồi lại gật đầu đáp:
- Xem như là vậy đi.
Cẩn Gia Lạc vốn định hỏi rõ ràng khi nào và tại sao Phó Gia Du lại nhận ra Lưu Nhân nhưng Lưu Nhân vẻ mặt không được tốt lắm đã quay trở lại, Cẩn Gia Lạc hiểu ý xoay người rời khỏi, còn giúp bọn họ đóng kín cửa.
Phó Gia Du nhìn Lưu Nhân từ khi bước vào vẫn không nói chuyện, cả người tỏa ra sát khí người lạ đừng đến gần, thì biết xem ra hắn vô cùng tức giận, chần chừ lên tiếng gọi:
- Anh hai, anh…
Lưu Nhân rốt cuộc không nhịn được, Phó Gia Du vừa lên tiếng chưa nói hết câu, hắn đã cắt ngang chất vấn:
- Em biết từ khi nào? Người hôm đó đột nhập Lưu Nhân chính là em đúng không? Sợi dây chuyền này là của em đúng không? – Từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền quen thuộc hắn luôn đem theo bên người, Phó Gia Du lập tức nhận ra đây chính là sợi dây chuyền khắc chữ Du của cô, cô đưa tay lấy lại nó, khẽ vuốt ve rồi lại gật đầu đáp:
- Đúng vậy, hôm đó mẹ nuôi tình cờ nhìn thấy cha nuôi, em biết đó là Lưu quản gia bên cạnh anh. Mang theo nghi ngờ, em đột nhập Lưu gia, khi nhìn thấy sợi dây chuyền khắc chữ Nhân em lập tức biết được anh là ai – Ánh mắt Phó Gia Du dừng trên cổ của Lưu Nhân lộ ra một sợi dây, cô đoán hắn hẳn đang đeo sợi dây chuyền đó.
Cảm nhận được ánh mắt của Phó Gia Du, Lưu Nhân cũng đưa tay khẽ sờ sợi dây chuyền trên cổ, kỉ vật của mẹ cha mang theo quá khứ cũng mang theo huyết hận gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro