Dịu Dàng Riêng Mình Em

Có lẽ nào tương lai sẽ trở thành bạn trai của cô ấy

Mai Linh Nhung

2024-07-03 13:54:45

Ăn tối xong Nhan Thiên Kiều lái xe đưa Mộc Uyển Đình về nhà họ Mạc. Trước khi tạm biệt cô ấy nhìn Mộc Uyển Đình nghiêm túc nói.

" Uyển Đình, thử hẹn hò đi, người khác cũng tốt lắm mà."

" Tin tưởng mình đi, sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Thật đấy."

Sau khi trở về Mộc Uyển Đình đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của Nhan Thiên Kiều. Những điều cô ấy nói cô đều biết nhưng trong khoảng thời gian yếu đuối nhất của mình cô đã gặp được anh. Anh chính là ngọn lửa đỏ rực vừa chiếu sáng dẫn lối, vừa sưởi ấm cho cô trong đêm đông giá rét, cho cô thêm niềm tin và sức mạnh để vượt qua sự tăm tối. Nếu không có ngọn lửa này cô không dám tưởng tượng ra bản thân của hiện tại sẽ trông như thế nào.

Cho dù cô có cố gắng quên đi thì sao chứ. Trí nhớ và cảm giác đâu có thể dễ dàng thay đổi như vậy được. Nhưng mà ngọn lửa có đỏ rực tới đâu thì cũng sẽ có lúc phải nhạt màu, sau cùng cũng chỉ còn lại nắm tro tàn mà thôi. Vậy thì cứ đợi thêm một chút nữa, lâu thêm một chút, tới khi ngọn lửa kia tàn hẳn, cô sẽ có thể không còn nhớ thương anh.

Ngày hôm sau, Nhan Thiên Kiều nhận được một cuộc điện thoại liền xách túi chạy vội ra ngoài, nhìn xung quanh một hồi cuối cùng cũng nhìn được chiếc xe hơi quen thuộc.

Cô ấy ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói.

" Xem như anh cũng biết xem giờ."

Trên ghế lái, từ Hướng Viên làm ra vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: " Đi đón Nhan đại tiểu thư là vinh hạnh của tôi, sao có thể không đúng giờ cho được."

Nhan Thiên Kiều liếc xéo anh ta một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt vô tình lướt qua gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện ra ghế sau còn có Mạc Thiên Vũ. Vốn đã quen nhau từ nhỏ nên Nhan Thiên Kiều cũng không hề khách sáo quay đầu lại chào hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Anh Thiên Vũ, đã lâu không gặp."

Mạc Thiên Vũ khẽ gật đầu: " Đã lâu không gặp."

Nhan Thiên Kiều bị cái vẻ mặt như tượng đá của Mạc thiên Vũ chọc cười: " Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn như vậy."

" Hai người tìm em có chuyện gì?"

Từ Hướng Viên nhếch miệng lên cười rồi nhìn Mạc Thiên Vũ: " Tụ tập một chút, xem như làm lễ tẩy trần cho cậu ta."

" Bây giờ qua đón Mộc Uyển Đình nữa."

Nhan Thiên Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ: " Giờ này chắc cậu ấy cũng sắp xong việc rồi, qua đó thôi."

Chiếc xe dừng lại trước sảnh tòa soạn, một lúc sau Từ Hướng Viên nhìn qua cửa sổ xe cao giọng: " Kia không phải nhiếp ảnh gia của chúng ta sao?"

Lúc này cả Mạc Thiên Vũ và Nhan Thiên Kiều cùng nhìn theo tầm mắt của Từ Hướng Viên. Người đang đi ra đúng là Mộc Uyển Đình.

Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khác. Họ vừa đi vừa nói chuyện, không rõ người đàn ông kia nói gì chỉ thấy một người không hay cười như Mộc Uyển Đình giờ này lại đang cười đến cong cả mắt.

Từ Hướng Viên quay đầu nhìn Mạc Thiên Vũ bằng ánh mắt thâm tình: " Mấy năm không gặp, cô vợ nhỏ của cậu ngày càng xinh đẹp hơn rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạc Thiên Vũ nhìn Từ Hướng Viên bằng ánh mắt “Cậu thật nhạt nhẽo” sau đó thu hồi tầm mắt.

Từ Hướng Viên cũng chẳng thèm bận tâm, quay sang nói với Nhan Thiên Kiều: " Em biết tên kia là ai không?"

Nhan Thiên Kiều trộm nhìn Mạc Thiên Vũ một cái, cố ý nói: " Anh ấy là Triệu Đan Kiều,vừa là đàn anh khóa trên, vừa là đồng nghiệp của Uyển Đình"

Thấy Mạc Thiên Vũ không có phản ứng gì, Nhan Thiên Kiều lại cao giọng: " Anh nói xem, Triệu Đan Kiều này đã theo đuổi Uyển Đình rất lâu rồi, có lẽ nào tương lai sẽ trở thành bạn trai của cô ấy."

Thật ra Nhan Thiên Kiều chỉ muốn thăm dò nội tâm của Mạc Thiên Vũ, nhưng cô đã nói tới nước này rồi vẫn chẳng thu được kết quả gì, giữa lúc cô ngầm chấp nhận sự thật thì lại nghe được âm thanh lãnh đạm của Mạc Thiên Vũ: “Không phải em ấy và Trần Tuấn mới là một đôi hay sao?”

Nhan Thiên Kiều nhíu mày, sửng sốt: “Ai nói với anh như vậy, bọn họ chưa bao giờ là một đôi. Trước giờ luôn là bạn tốt. Uyển Đình của chúng ta chính là chưa một mảnh tình vắt vai.”

Sau khi cô ấy nói xong thì ném cho Mạc Thiên Vũ một cái nhìn ghét bỏ rồi bước xuống xe, vẫy tay với Mộc Uyển Đình.

" Uyển Đình, mau qua đây."

Thời điểm nghe được lời này của Nhan Thiên Kiều, ánh mắt Mạc Thiên Vũ như sáng lên, trong lòng rộn ràng hơn cả pháo tết. Cảm giác nhánh hoa mình trồng trong nhà không những không bị đánh cắp mà còn đang sinh trưởng tốt thật khiến người ta hài lòng, vui vẻ, còn có chút kiêu ngạo.

Mộc Uyển Đình nói tạm biệt với người đàn ông đi bên cạnh rồi bước đến chỗ Nhan Thiên Kiều, ánh mắt nhìn thoáng qua Từ Hướng Viên trên ghế lái, sau đó lại nhìn được Mạc Thiên Vũ đang ngồi ghế sau, cơ thể liền trở lên cứng đờ, trong mắt toàn là kinh ngạc. Tuy nhiên không đợi cho cô ấy kịp phản ứng lại, Nhan Thiên Kiều đã nhanh chóng mở cửa ấn cô ấy vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Riêng Mình Em

Số ký tự: 0