CÔ ẤY LÀ VỢ SẮP...
2024-12-01 12:24:55
Sáng hôm sau...
Sau khi Tần Tử Sâm rời khỏi nhà, Nhã Trúc mới thức dậy. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của cô từ trước đến nay. Ở trong Mộ gia, cô chưa từng có được giấc ngủ trọn vẹn, bây giờ rời khỏi rồi, trong lòng cũng không còn nặng nề nữa.
Tắm gội thay đồ sạch sẽ, cô mở cửa đi xuống tầng. Nhìn chiếc đồng hồ trên tường đã điểm hơn chín giờ, cô mím chặt môi nghe dạ dày của mình biểu tình. Thật là, sao lại có thể ngủ quên cả thời gian thế này chứ.
Đi vào bếp pha một gói cafe mà cô đã mua tối qua, hương vị đậm đà khiến cô thêm tỉnh táo. Đêm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao cũng không thể để bản thân phụ thuộc vào anh quá nhiều. Thứ nhất là hai người không có quan hệ, không thân thiết. Thứ hai là bản hợp đồng hôn nhân chỉ có hiệu lực trong vòng một năm. Vậy nên trong một năm đó, cô nhất định phải có công việc ổn định, tự làm chủ tài chính để sau này không có thể tự gánh vác cuộc sống của mình.
Cô cũng có bằng tốt nghiệp loại giỏi chuyện nghành y khoa, chỉ là không có cơ hội để trải nghiệm thực tế. Bây giờ cô được tự do rồi, cô cũng muốn được tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng để có thể làm được những việc đó thì trước hết vẫn nên lấp đầy cái bụng đói trước đã.
Mở tủ lạnh ra, coi quan sát một lượt, cuối cùng vẫn là mì gói và trứng mới là chân ái cuộc đời.
Sau khi ăn hết bát mì vừa náu, cô cảm thấy ổn hơn rồi. Bây giờ thì có thể đi ra ngoài để tìm việc. Nhưng chỉ vừa mới xoay lưng đi lên tầng. tiếng chuông cửa đã vang lên inh ỏi.
"Ai vậy chứ, sao lại đến vào lúc này? Chàng phải anh ấy nói, ngoài anh ấy ra thì sẽ không có ai ở đây sao, tại sao... "
Chần chừ một lúc, cô vẫn là đi ra mở cửa. Khi cánh cổng mở ra, trước mặt cô là một ông cụ với mái tóc bạc đang nhìn cô mỉm cười. Trước tình huống bất ngờ này, cô cũng bị đứng hình mất mấy giây.
"Ông... Ông muốn tìm ai ạ?"
Cụ ông nhìn cô cười hiền từ.
"Đừng sợ, ta là ông nội của Tử Sâm!"
"Sao ạ, ông... Ông là ông nội của anh ấy?"
Nhã Trúc bị dọa cho sợ rồi. Cô chỉ mới đến đây đêm qua, cũng chưa có làm gì cả, tại sao ông ấy lại tìm đến tận đây rồi. Hay... Hay là ông ấy đã biết gì đó nên tới đây tìm cô để đuổi cô đi ... Không được không được, bây giờ cô không thể rời khỏi đây được.
"Không mời ta vào nhà sao?"
"A... Con... Con xin lỗi, ông vào nhà đi ạ."
Tần Thanh - Tần lão gia đi vào trong, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Nhã Trúc đóng cổng, ánh mắt lo lắng nhìn theo bóng lưng ông. Cô... Sợ!
Vội đi lên phía trước đỡ lấy ông cụ, cô cố nén nỗi sợ hãi của mình rồi hỏi.
"Ông à, sao ông lại đến đây?"
"Đã lâu không gặp Tử Sâm rồi, hôm nay đến thăm nó một chút. "
"Vậy... Để con gọi cho anh ấy!"
"Không cần đâu! Ta sẽ ở đây đợi nó về."
"Dạ vâng!"
Làm sao đây, cô phải làm sao đây....
Dìu ông cụ ngồi xuống ghế, cô dịu giọng nói.
"Ông à, ông ngồi một lát, con đi rót nước cho ông."
"Được! "
Nhã Trúc vội vã đi vào bếp, cô lo lắng nhìn ra ngoài. Chuyện đột ngột của thế cô cũng không biết làm sao. Nhỡ đâu ông ấy hỏi mấy câu hỏi khó, cô biết phải trả lời thế nào. Cô có nên gọi cho anh hay không, nhỡ đâu cô gọi anh về lại làm ông ấy không vui thì sao... Aizz thật là...
Sau một lúc đấu tranh tâm lý, cô vẫn là không dám gọi cho anh. Dù sao cũng là một ông lão, cô không tin là mình không đối phó được.
Mang theo một cốc trà ấm đến trước mặt ông, cô cẩn thận đặt xuống trước mặt ông.
"Mời ông uống nước ạ!"
"Ừm! Con ngồi xuống đó đi."
"Dạ!"
Nhã Trúc lo lắng ngồi xuống đối diện ông. Tần lão gia uống lấy một ngụm nước, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Con tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi? "
"Dạ con tên Mộ Nhã Trúc, năm nay hai mươi sáu tuổi."
"Con và Tử Sâm là có quan hệ gì?"
Xong rồi, hỏi đúng câu như thế thì phải trả lời kiểu gì đây. Ôi... tại sao ông trời lại cứ thích làm khó cô vậy chứ.
"Nhã Trúc, ta đang hỏi con."
"Dạ con..."
"Cô ấy là vợ sắp cưới của con!"
Giọng nói trầm trầm vang lên, cả hai người cùng nhìn về phía cửa. Tần Tử Sâm đi vào, ánh mắt khó chịu nhìn về phía hai người bên trong.
Nhìn thấy anh xuất hiện, cô như gặp được thần thánh trên trời. May là anh về rồi, nếu không chắc cô sẽ bị dọa đến ngất đi mất. Đứng bật dậy chạy về phía anh, cô vui mừng lên tiếng.
"Anh về rồi!"
Tần Tử Sâm kéo cô về phía mình, ánh mắt nhìn cô một lượt.
"Không sao chứ? Ông ấy có làm khó em không?"
"Không có!"
"Hazzz, nhóc con, còn chưa kết hôn mà đã bảo vệ người ta như thế. "
Tần Tử Sâm không trả lời, anh nắm tay cô đi đến trước mặt ông.
"Ông nội, ông đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là đến nhìn cháu dâu của ta một chút."
"Cô ấy là người con chọn, ông đừng nghĩ đến chuyện làm khó cô ấy."
Tần Thanh không nói gì, chỉ gật gù cười mỉm. Đôi mắt già nua đặt lên người Nhã Trúc, ông hài lòng khi thấy anh đứng ra bảo vệ cô. Lần này ông đúng là có cháu dâu rồi.
Sau khi Tần Tử Sâm rời khỏi nhà, Nhã Trúc mới thức dậy. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của cô từ trước đến nay. Ở trong Mộ gia, cô chưa từng có được giấc ngủ trọn vẹn, bây giờ rời khỏi rồi, trong lòng cũng không còn nặng nề nữa.
Tắm gội thay đồ sạch sẽ, cô mở cửa đi xuống tầng. Nhìn chiếc đồng hồ trên tường đã điểm hơn chín giờ, cô mím chặt môi nghe dạ dày của mình biểu tình. Thật là, sao lại có thể ngủ quên cả thời gian thế này chứ.
Đi vào bếp pha một gói cafe mà cô đã mua tối qua, hương vị đậm đà khiến cô thêm tỉnh táo. Đêm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao cũng không thể để bản thân phụ thuộc vào anh quá nhiều. Thứ nhất là hai người không có quan hệ, không thân thiết. Thứ hai là bản hợp đồng hôn nhân chỉ có hiệu lực trong vòng một năm. Vậy nên trong một năm đó, cô nhất định phải có công việc ổn định, tự làm chủ tài chính để sau này không có thể tự gánh vác cuộc sống của mình.
Cô cũng có bằng tốt nghiệp loại giỏi chuyện nghành y khoa, chỉ là không có cơ hội để trải nghiệm thực tế. Bây giờ cô được tự do rồi, cô cũng muốn được tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng để có thể làm được những việc đó thì trước hết vẫn nên lấp đầy cái bụng đói trước đã.
Mở tủ lạnh ra, coi quan sát một lượt, cuối cùng vẫn là mì gói và trứng mới là chân ái cuộc đời.
Sau khi ăn hết bát mì vừa náu, cô cảm thấy ổn hơn rồi. Bây giờ thì có thể đi ra ngoài để tìm việc. Nhưng chỉ vừa mới xoay lưng đi lên tầng. tiếng chuông cửa đã vang lên inh ỏi.
"Ai vậy chứ, sao lại đến vào lúc này? Chàng phải anh ấy nói, ngoài anh ấy ra thì sẽ không có ai ở đây sao, tại sao... "
Chần chừ một lúc, cô vẫn là đi ra mở cửa. Khi cánh cổng mở ra, trước mặt cô là một ông cụ với mái tóc bạc đang nhìn cô mỉm cười. Trước tình huống bất ngờ này, cô cũng bị đứng hình mất mấy giây.
"Ông... Ông muốn tìm ai ạ?"
Cụ ông nhìn cô cười hiền từ.
"Đừng sợ, ta là ông nội của Tử Sâm!"
"Sao ạ, ông... Ông là ông nội của anh ấy?"
Nhã Trúc bị dọa cho sợ rồi. Cô chỉ mới đến đây đêm qua, cũng chưa có làm gì cả, tại sao ông ấy lại tìm đến tận đây rồi. Hay... Hay là ông ấy đã biết gì đó nên tới đây tìm cô để đuổi cô đi ... Không được không được, bây giờ cô không thể rời khỏi đây được.
"Không mời ta vào nhà sao?"
"A... Con... Con xin lỗi, ông vào nhà đi ạ."
Tần Thanh - Tần lão gia đi vào trong, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Nhã Trúc đóng cổng, ánh mắt lo lắng nhìn theo bóng lưng ông. Cô... Sợ!
Vội đi lên phía trước đỡ lấy ông cụ, cô cố nén nỗi sợ hãi của mình rồi hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông à, sao ông lại đến đây?"
"Đã lâu không gặp Tử Sâm rồi, hôm nay đến thăm nó một chút. "
"Vậy... Để con gọi cho anh ấy!"
"Không cần đâu! Ta sẽ ở đây đợi nó về."
"Dạ vâng!"
Làm sao đây, cô phải làm sao đây....
Dìu ông cụ ngồi xuống ghế, cô dịu giọng nói.
"Ông à, ông ngồi một lát, con đi rót nước cho ông."
"Được! "
Nhã Trúc vội vã đi vào bếp, cô lo lắng nhìn ra ngoài. Chuyện đột ngột của thế cô cũng không biết làm sao. Nhỡ đâu ông ấy hỏi mấy câu hỏi khó, cô biết phải trả lời thế nào. Cô có nên gọi cho anh hay không, nhỡ đâu cô gọi anh về lại làm ông ấy không vui thì sao... Aizz thật là...
Sau một lúc đấu tranh tâm lý, cô vẫn là không dám gọi cho anh. Dù sao cũng là một ông lão, cô không tin là mình không đối phó được.
Mang theo một cốc trà ấm đến trước mặt ông, cô cẩn thận đặt xuống trước mặt ông.
"Mời ông uống nước ạ!"
"Ừm! Con ngồi xuống đó đi."
"Dạ!"
Nhã Trúc lo lắng ngồi xuống đối diện ông. Tần lão gia uống lấy một ngụm nước, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Con tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ con tên Mộ Nhã Trúc, năm nay hai mươi sáu tuổi."
"Con và Tử Sâm là có quan hệ gì?"
Xong rồi, hỏi đúng câu như thế thì phải trả lời kiểu gì đây. Ôi... tại sao ông trời lại cứ thích làm khó cô vậy chứ.
"Nhã Trúc, ta đang hỏi con."
"Dạ con..."
"Cô ấy là vợ sắp cưới của con!"
Giọng nói trầm trầm vang lên, cả hai người cùng nhìn về phía cửa. Tần Tử Sâm đi vào, ánh mắt khó chịu nhìn về phía hai người bên trong.
Nhìn thấy anh xuất hiện, cô như gặp được thần thánh trên trời. May là anh về rồi, nếu không chắc cô sẽ bị dọa đến ngất đi mất. Đứng bật dậy chạy về phía anh, cô vui mừng lên tiếng.
"Anh về rồi!"
Tần Tử Sâm kéo cô về phía mình, ánh mắt nhìn cô một lượt.
"Không sao chứ? Ông ấy có làm khó em không?"
"Không có!"
"Hazzz, nhóc con, còn chưa kết hôn mà đã bảo vệ người ta như thế. "
Tần Tử Sâm không trả lời, anh nắm tay cô đi đến trước mặt ông.
"Ông nội, ông đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là đến nhìn cháu dâu của ta một chút."
"Cô ấy là người con chọn, ông đừng nghĩ đến chuyện làm khó cô ấy."
Tần Thanh không nói gì, chỉ gật gù cười mỉm. Đôi mắt già nua đặt lên người Nhã Trúc, ông hài lòng khi thấy anh đứng ra bảo vệ cô. Lần này ông đúng là có cháu dâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro