Dịu Dàng Yêu Anh

MĨ VỊ NHÂN GIAN...

2024-12-01 12:24:55

Về đến nhà, Nhã Trúc bày hết những thứ vừa mua để ra bàn, sau đó lại lần lượt xếp chúng vào tủ lạnh. Tần Tử Sâm đứng nhìn cô, ánh mắt vụt lên một dòng cảm xúc khó tả. Có một khoảng thời gian Diệp Linh Chi cũng từng sống ở đây. Nhưng lúc ấy, giữa hai người vô cùng nhạt nhẽo, chưa từng cùng nhau đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, cũng chưa từng cùng nhau nấu bữa cơm. Lắm lúc anh cũng muốn trải qua những chuyện bình dị như thế...

"Đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của cô kéo anh ra khỏi những dòng cảm xúc, anh nhìn cô rồi nói.

"Không có gì! Tôi đói rồi!"

"Đợi một lát, tôi nấu cho anh ăn!"

Tần Tử Sâm kéo ghế ngồi xuống, thuận tay lấy điện thoại ra xem. Nhã Trúc nhìn anh, tự dưng lại thấy có gì đó không đúng. Người khác nếu nhìn vào, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ hai người là vợ chồng son. Vốn chỉ là hai người xa lạ, tại sao khi ở chung một chỗ lại hòa hợp đến không ngờ.

Thu lại tầm mắt cùng những suy nghĩ không nên có, cô xoay người bắt tay vào bếp. Loay hoay một lúc, cô cũng nấu xong món mình thích ăn. Bưng một bát đặt xuống trước mặt anh, cô mỉm cười với vẻ hào hứng.

"Đây, của anh này! Nếm thử xem."

Tần Tử Sâm nhìn bát mì nghi ngút khói trước mặt, anh chau mày hỏi cô.

"Đây là cái gì?"

"Mì tôm đúng nghĩa đó!"

"Mì tôm? Đây là mỹ vị nhân gian mà cô nói sao?"

"Đúng rồi! Đây là tuyệt mỹ món ngon đó!"

Trong đầu của anh hiện lên vô số dấu chấm hỏi. Cái này... chẳng phải là mì gói nấu lên, bỏ thêm rau và vài con tôm sao. Đây lại là món ngon mỹ vị mà cô nói đó sao?

"Nè, đừng nói là anh chưa từng ăn đó nha!"

"Cô đoán xem!"

"Hứm! Một người sống trong cái căn nhà sa hoa lộng lẫy như anh thì làm sao mà hiểu được chứ. Nó chính là món ngon nhất thời sinh viên đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi không quan tâm!"

"Bỏ đi! Dù sao cũng đã nấu rồi, coi như nghĩ tình tôi bỏ công sức ra nấu, anh ăn thử đi."

Nhã Trúc cười tủm tỉm nhìn anh, anh nhìn cô rồi lại nhìn bát mì nghi ngút khói. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, giờ mà không ăn thì chắc chắn là nhịn đói. Cô gái này thật sự rất biết cách chọc giận người khác mà.

Thở dài bất lực, anh không còn cách nào đành phải động đũa. Nhã Trúc ngồi đối diện, hai tay chống cằm mím môi nhìn anh.

"Sao, ngon lắm đúng không?"

"Ừm... Tạm chấp nhận được. "

"Đã bảo rồi mà!"

Cô cười rạng rỡ rồi đứng dậy, bước tới tủ lạnh lấy ra hai ly trà sữa đã mua lúc nãy rồi đặt xuống trước mặt anh. Cô cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cho anh những trải nghiệm mà trước đây anh chưa thử bao giờ. Hai người chỉ mới quen biết nhau vậy mà lại cứ có cảm giác đã gặp gỡ từ rất lâu rồi.

"Anh đã thử qua chưa? Trà sữa đó!"

"Chưa từng!"

"Thử đi, không ngon không lấy tiền."

Anh cũng hết cách với cô rồi, thôi thì là anh tự chọn nên đành cam chịu thế thôi.

"Anh đừng có cười như thế chứ! Là do anh chưa từng sống giống như tôi nên không hiểu được đâu."

"Cô sống thế nào?"

"Trước đây... "

Nhã Trúc im lặng một chút như để hồi tưởng lại những kí ức trước kia. Cô mím môi, hớp một ngụm trà sữa, đôi mắt buồn buồn nhìn ra cửa sổ.

"Năm tôi thi đậu đại học, họ không muốn cho tôi đi học. Họ muốn tôi phải kết hôn sớm nhưng tôi không đồng ý. Sau đó..."

Cô kể cho anh nghe, kể về việc bị đuổi ra khỏi Mộ gia. Một cô nhóc mười tám tuổi, chân ướt chân ráo một mình bước vào đời. Lúc đó cô chẳng có gì cả, đến cả tiền để mua một gói mì tôm cũng không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó cô bắt đầu đi tìm việc, cô xin được một chân phụ bán quán mì. Chủ quán là một người phụ nữ đứng tuổi, thấy cô đáng thương nên sắp xếp cho cô một chỗ ở trong quán. Cô sống và làm việc ở đó, tự tay dành dụm tiền để đóng học phí. Sau đó đến ngày nhập học, vì từ chỗ làm đến trường đại học khá xa nên cô phải xin nghỉ việc.

Tìm một phòng trọ nhỏ gần trường, đăng kí nhập học. Vì để có tiền, cô phải vừa học vừa làm. Thời gian rảnh, cô đi phát tờ rơi, dọn dẹp nhà cửa cho người khác, thậm chí là quét rác trên những con phố... Thôi đó, cả đời cô cũng không thể quên.

"Anh biết không, suốt mấy năm đại học, đều là mì gói ở cạnh tôi. Cho nên nó chính là món ngon nhất mà cả đời tôi không thể quên."

Tần Tử Sâm im lặng nghe cô nói, anh không nghĩ một cô gái nhỏ như cô lại phải tự mình trưởng thành sớm như thế. Nếu đổi lại là anh, anh cũng không biết được liệu bản thân có thể làm được giống cô hay không.

"Vậy tại sao cô lại trở về Mộ gia?"

"Ùm... Hai năm sau ba đến tìm tôi, ông ấy đón tôi về nhà và hứa sẽ cho tôi tiếp tục học đại học. Tôi cứ tưởng ong ấy đã thay đổi, không ngờ... "

Không ngờ là ông ấy đưa cô về lại chỉ để đợi đến hôm nay, bắt ép cô gả cho Hoắc Tư Vũ.

"Còn gã kia thì sao? Cái tên hôn phu của cô đấy."

"Ý anh là... Lâm Diệp Phàm?"

"Ừ! Làm sao cô quen được hắn?"

"Hắn... Là đàn anh khóa trên. Lúc tôi mới nhập học, vô tình gặp được hắn. Hắn cũng từng giúp đỡ và bảo vệ tôi. Sau một thời gian quen biết, chúng tôi hẹn hò. Lúc ấy hắn rất tốt, không giống bây giờ, thay đổi đến không thể nhận ra."

"Đau lòng sao?"

"Anh nghĩ xem, một người ở bên cạnh chăm sóc, giúp đỡ, bảo vệ anh mấy năm trời. Một ngày lại đột ngột biến thành một người khác thì anh sẽ cảm thấy thế nào?"

Anh không trả lời, chỉ là thấy có chút nghẹn. Đôi mắt thâm trầm nhìn cô, tự dưng vừa thấy thương lại vừa thấy giận.

"Đi ngủ đi, muộn rồi. "

Không đợi cô trả lời, anh xoay đi ra khỏi phòng bếp. Nhã Trúc nhìn theo bóng lưng anh, tự dưng lại thấy buồn cười. Tại sao cô lại kể cho anh nghe chứ nhỉ, vô vị thật.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn, Nhã Trúc cũng đi lên tầng trở về phòng của mình. Tần Tử Sâm đứng ở một góc khuất , ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Yêu Anh

Số ký tự: 0