Dịu Dàng Yêu Anh

HY VỌNG CẬU KHÔ...

2024-12-01 12:24:55

Bầu trời đêm lộng gió...

Tần Tử Sâm đứng ngoài ban công, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía xa xăm. Những lời ông nội anh đã nói vẫn còn vang bên tai, nó thôi thúc anh không thể không suy nghĩ. Đây đã là lần thứ bao nhiêu anh tự hỏi lòng, liệu bản thân có đang làm đúng hay không.

Ngước nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn, ánh trăng vàng dịu dàng ôm lấy nhân gian. Anh nhớ cô gái ấy, nhớ cô gái nhỏ có nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng mang theo nét cô đơn. Cô ấy là người anh dốc hết tâm can để yêu, là bạch nguyệt quang, là ánh trăng sáng trong lòng. Là người mà dù cả trong mơ anh cũng muốn ôm lấy dù chỉ một lần, là người anh muốn dùng cả đời để chở che. Anh yêu cô gái ấy, yêu đến quên cả bản thân mình nhưng... cô ấy không yêu anh.

Đưa ly rượu lên hớp lấy một ngụm, anh cố gắng nén lại dòng cảm xúc nơi đáy tim. Nỗi nhớ cô da diết khiến anh bất lực đến nhường nào. Đôi lúc anh chỉ ước, bản thân có thể một lần say khướt, say để quên đi...

Chiếc điện thoại trong tay rung chuông, anh nhìn dãy số đang gọi đến rồi nhíu mày. Không cần nghĩ ngợi, liền nhấn nút nghe.

"Tôi nghe!"

"Tần Tử Sâm, cậu chơi xấu lắm nha, giấu kĩ thật đó."

Phó Bắc Thần ở đầu dây bên kia vừa nói vừa cười, có thể nhìn ra bộ dạng đang vô cùng phấn khích. Tần Tử Sâm nhếch môi cười, anh cũng không biết ông bạn trời ơi của mình đang nói gì nữa.

"Cậu muốn nói chuyện gì, giấu là giấu cái gì?"

"Còn giả vờ gì nữa hả! Sắp kết hôn mà cũng không nói với tôi. "

"Ha... Tin tức của cậu cũng nhanh lắm đó"

"Nè nè, đừng có xem thường tôi vậy chứ. Tôi dù gì cũng là người thừa kế tập đoàn Phó thị đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Bắc Thần là con trai cả, cháu đích tôn của Phó gia. Hai người quen biết nhau từ năm cấp hai trong một lần hỗn chiến. Còn nhớ năm đó, Tần Tử Sâm là một cậu bé lạnh lùng kiêu ngạo, lại cực kì ngang bướng. Trong một lần vì để bảo vệ "bạch nguyệt quang" của mình mà đã đánh nhau với những nam sinh khác. Khi đó, Phó Bắc Thần cũng không biết tại sao bản thân lại nhảy vào để giúp anh. Kết quả là cả hai đánh cho đám nam sinh kia một trận tơi tả, hai người cũng tả tơi. Cũng từ đó, Phó Bắc Thần và Tần Tử Sâm trở thành đôi bạn tri ki.

Quay lại hiện tại, Phó Bắc Thần thu lại ý cười, giọng nói có chút nghi hoặc hỏi.

"Cậu thật sự sẽ cưới cô bé đó sao?"

"Ừm! Tôi sẽ cưới!"

"Vậy còn Linh Chi thì sao?"

Tần Tử Sâm không trả lời, ánh mắt có chút đau lòng nhìn ra khoảng không mông mênh. Làm gì có ai lại muốn đi cưới người mình không yêu kia chứ, chỉ là người anh yêu cũng không yêu anh vậy thì còn quan trọng gì nữa đâu.

"Dù sao cô ấy cũng không muốn lấy tôi.

"Cô ấy không muốn lấy cậu thì cậu liền cưới người khác sao?"

"Nếu đã không phải là cô ấy thì cưới ai cũng như nhau cả thôi. "

Anh cúi mặt xuống, giấu nhẹm đi ánh mắt đau lòng. Chỉ là lúc đó có lẽ anh không biết, đằng sau bức tường ấy, có một người lặng lẽ cúi mặt trong trầm tư.

Nhã Trúc vừa muốn tìm anh để hỏi anh thêm vài câu, nào ngờ vừa bước đến cửa đã nghe được những lời đó. Không phải là cô ấy thì cưới ai cũng như nhau thôi... Vậy ra, cô cũng chỉ là đang mượn vị trí của người khác. Một ngày nào đó khi cô ấy trở về, cô nhất định sẽ rời đi, trả lại vị trí vốn không thuộc về mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngẩng mặt lên trần nhà cất nỗi buồn vào trong đáy mắt, cô mỉm cười tự an ủi bản thân. Bèo nước gặp nhau như hoa trong gương như trăng trong nước, tựa cá nhỏ dưới đáy biển và tinh tú trên dải ngân hà, đã thế thì cần gì phải nặng lòng làm chi. Thôi thì... tùy duyên.

Rõ ràng đã biết cuộc hôn nhân này chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng khi nghe được những lời đó, trong lòng vẫn là có chút đau. Rồi mai này khi kết hôn, cô sẽ sống dưới danh nghĩa vợ anh, đứng ở vị trí cô mượn của người khác. Rồi khi chính chủ trở về, kẻ giả mạo như cô sẽ phải rời đi. Ừ... chắc chắn phải rời đi.

Thở dài bất lực, cô nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi nơi khiến cô thấy ngột ngạt. Cô cũng đang tự hỏi, liệu bản thân mình có đang đi đúng hướng hay không. Liệu sau ngần ấy thời gian chung sống, cô có thể kiềm lòng giữ khoảng cách để không rung động với anh hay không. Lỡ như đến lúc đó, bản thân cô lại không nỡ buông tay thì sao...

"Lão Tần à, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Phó Bắc Thần trầm mặc hỏi lại lần nữa. Tần Tử Sâm uống hết ly rượu trên tay, ánh mắt mơ hồ trả lời.

"Có gì phải suy nghĩ chứ! Chuyện cũng đã vậy rồi. "

"Tử Sâm à, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cậu có chắc bản thân mình sẽ không động lòng hay không?"

"Yêu một người đâu phải nói quên là quên được. Cũng đâu phải nói yêu liền có thể yêu."

"Tôi không biết đâu a! Tôi chỉ nhắc nhở cậu vậy thôi. "

"Tôi biết!"

"Tôi cũng hy vọng sau này cậu sẽ không hối hận!"

Anh không trả lời, ánh mắt mơ màng chẳng biết đang nghĩ gì. Hối hận hay không anh không biết, nhưng hiện tại đã quyết định thì nhất định không quay đầu. Nếu đã không lấy được người anh yêu vậy thì lấy ai cũng được. Cô giúp anh diễn một vở kịch, anh dang tay che chở cô nửa đời còn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Yêu Anh

Số ký tự: 0