TÌM PHU NHÂN CỦ...
2024-12-01 12:24:55
Ba ngày sau...
Nhã Trúc bước ra khỏi cục dân chính với tờ giấy đăng ký kết hôn. Vậy là anh và cô đã là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa. Người ta kết hôn có hoa có váy cưới, có lễ đường lãng mạn và được mọi người chúc phúc. Còn cô, chẳng có gì cả, chỉ có một tờ giấy xác nhận của pháp luật. Mà thôi, dù sao thì...
Ngồi vào trong xe, cô nhìn anh nhưng chẳng nói gì, đúng hơn là không biết phải nói gì. Cô cũng là con gái, cũng muốn có một hôn lễ ngọt ngào như bao người khác, chỉ tiếc rằng đời không như là mơ. Lần trước kết hôn, cô lấy người cô yêu, cũng có hoa có váy cưới nhưng hắn lại phản bội cô. Lần này kết hôn, không có hoa cũng chẳng có váy cưới, cô gả cho người không yêu cô, ngồi vào vị trí mà cô mượn của người khác. Cuộc đời này đúng thật là bi hài.
"Sao vậy? Cô chuyện gì sao?"
Tần Tử Sâm nhìn ra sự khác lạ của cô, anh nhíu mày lên tiếng. Từ lúc lên xe đến giờ, cô không nói năng gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ khiến anh có chút lo lắng. Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng anh cũng không thể không để ý đến cảm xúc của cô.
Nghe anh hỏi, Nhã Trúc lắc đầu bảo.
"Không sao, chỉ hơi mệt một chút."
"Có phải vết thương cũ lại đau không? Hay đến viện kiểm tra một chút?"
"Không cần đâu! Chắc tại đêm qua thức khuya quá nên hơi đau đầu. "
"Tối nay tôi sẽ đi công tác, chắc là tuần sau mới về. "
"Vậy à!"
"Em ở nhà nếu có chuyện gì không tự giải quyết được thì hãy tìm ông nội. Ông ấy sẽ giúp em."
Nếu là trước kia với Linh Chi, có lẽ anh sẽ không nói ra lời đó. Nhưng với Nhã Trúc, anh hoàn toàn yên tâm giao cô cho ông ấy. Bởi lẽ anh biết, ông ấy là thật tâm yêu quý cô gái này.
"Tôi tự lo được, anh cứ yên tâm. "
Anh nhìn cô rồi không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế cùng nhau trở về. Về đến nhà, ai về phòng nấy, chẳng ai nói với ai câu gì. Mãi đến khi trời tối, cô mới chạy sang phòng anh, nhưng khi vừa đến trước cửa phòng, cô lại nghe được những điều không nên nghe.
"Sâm, anh sẽ sang đây sao?"
"Ừm! Anh đang chuẩn bị đồ, sẽ bay trong tối nay. "
"Thật sao? Tốt quá!"
"Vui đến vậy sao?"
"Tất nhiên rồi! Sang đến nơi em sẽ đưa anh đi xem nơi này, có rất nhiều thứ hay ho."
"Được! Anh cũng có quà cho em đây!"
Nhã Trúc cúi mặt, ánh mắt bỗng cay cay. Hai người dù là kết hôn trên danh nghĩa nhưng dẫu sao đây cũng được tính là đêm tân hôn. Vậy mà... Anh lại... Thật tệ.
Tự cười chế giễu bản thân mình, cô xoay người rời đi. Cô cũng không biết, bản thân đến cùng là đang mong chờ điều gì trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này. Hay... ngay từ khi anh xuất hiện giúp đỡ cô, trái tim vốn mang đầy tổn thương của cô đã có chút gì đó rung động rồi...
Dáng người nhỏ nhắn cúi đầu đi lang thang trên vỉa hè vắng lặng. Ánh đèn đường hiu hắt soi bóng cô lẻ loi thật đáng thương. Có lẽ là số cô không tốt nên luôn gặp chuyện trắc trở, người cô yêu phản bội cô, người cô nương tựa lại không thuộc về cô. Vậy... cô phải làm sao đây.
Hôm nay cô muốn say, để bản thân được buông thả. Cô muốn say để khóc một trận cho thoải mái bởi cô đã phải gồng mình quá nhiều rồi. Cô muốn say... bởi hôm nay cô đau lòng quá.
Ghé vào một quán nhậu nhỏ quen đường, cô gọi một chai rượu đế. Cô không giỏi uống rượu, vài ly thôi đã đủ say mèm, vậy nhưng hôm nay, cô vẫn muốn uống. Ông chủ quán mang chai rượu ra cho cô, nhìn ánh mắt và thần thái, ông ấy chỉ lắc đầu rồi thở dài quay người đi.
"Lại một kẻ ngốc tự chôn mình xuống mồi."
Mấy từ lẩm nhẩm đó chỉ vừa đủ để mình ông nghe. Cái quán nhậu nhỏ này ông đã bán ở đây gần mười năm rồi, người sầu vì tình như cô ghé vào cũng không ít. Tình yêu luôn là một thứ gì đó khiến người ta quên mất cả bản thân mình là ai. Dẫu biết rằng tình là bể khổ, vậy mà người đời vẫn cố chấp đâm đầu vào yêu. Và ông cũng không ngoại lệ... Bởi mới nói "Say rượu say men say rồi tỉnh, chứ còn say vì tình rõ tỉnh mà lại say."
[...]
Tần Tử Sâm chuẩn bị xong mọi thứ thì liền nhớ đến cô. Đôi chân dài đi về phía căn phòng bên cạnh, anh gõ cửa mãi nhưng chẳng thấy cô trả lời. Cảm giác có gì đó không đúng lắm, anh liền mở cửa đi vào. Kết quả là không thấy ai bên trong.
Đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã gần tám giờ tối, anh nhíu mày, biểu cảm có chút không hài lòng. Nghĩ là cô đang ở nhà dưới, anh xoay người đi xuống tầng tìm cô. Cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng, chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đâu. Mấy ngày nay hai người sông chung dưới một mái nhà, anh dường như đã quen dần với sự hiện diện của cô. Bây giờ lại yên tĩnh như thế, anh cảm thấy có chút không quen.
"Đã giờ này rồi, còn đi đâu vậy chứ?"
Không hẳn là lo lắng nhưng anh lại có chút tức giận khi cô ra ngoài mà lại không nói cho anh. Trong khoảnh khắc đó, anh dường như quên mất, chính anh đã nói sẽ không can dự vào cuộc sống riêng tư của đối phương. Vậy nên cô muốn đi đâu hay làm gì thì cũng không cần thiết phải báo với anh.
Nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hơn một tiếng là đến giờ bay. Anh nhíu mày khó chịu, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Đến khi xem điện thoại thì mới biết, hóa ra anh không có số điện thoại của cô.
"Thật là biết cách khiến người ta lo lắng mà."
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, anh nhấn vào một dãy số quen thuộc rồi gọi đi. Đầu dây bên kia ngay lập tức có người trả lời.
"Sếp!"
"Đi tìm người cho tôi ngay lập tức. "
"Hả? Tìm người? Tìm ai?"
"Phu nhân của tôi, Mộ Nhã Trúc."
Nhã Trúc bước ra khỏi cục dân chính với tờ giấy đăng ký kết hôn. Vậy là anh và cô đã là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa. Người ta kết hôn có hoa có váy cưới, có lễ đường lãng mạn và được mọi người chúc phúc. Còn cô, chẳng có gì cả, chỉ có một tờ giấy xác nhận của pháp luật. Mà thôi, dù sao thì...
Ngồi vào trong xe, cô nhìn anh nhưng chẳng nói gì, đúng hơn là không biết phải nói gì. Cô cũng là con gái, cũng muốn có một hôn lễ ngọt ngào như bao người khác, chỉ tiếc rằng đời không như là mơ. Lần trước kết hôn, cô lấy người cô yêu, cũng có hoa có váy cưới nhưng hắn lại phản bội cô. Lần này kết hôn, không có hoa cũng chẳng có váy cưới, cô gả cho người không yêu cô, ngồi vào vị trí mà cô mượn của người khác. Cuộc đời này đúng thật là bi hài.
"Sao vậy? Cô chuyện gì sao?"
Tần Tử Sâm nhìn ra sự khác lạ của cô, anh nhíu mày lên tiếng. Từ lúc lên xe đến giờ, cô không nói năng gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ khiến anh có chút lo lắng. Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng anh cũng không thể không để ý đến cảm xúc của cô.
Nghe anh hỏi, Nhã Trúc lắc đầu bảo.
"Không sao, chỉ hơi mệt một chút."
"Có phải vết thương cũ lại đau không? Hay đến viện kiểm tra một chút?"
"Không cần đâu! Chắc tại đêm qua thức khuya quá nên hơi đau đầu. "
"Tối nay tôi sẽ đi công tác, chắc là tuần sau mới về. "
"Vậy à!"
"Em ở nhà nếu có chuyện gì không tự giải quyết được thì hãy tìm ông nội. Ông ấy sẽ giúp em."
Nếu là trước kia với Linh Chi, có lẽ anh sẽ không nói ra lời đó. Nhưng với Nhã Trúc, anh hoàn toàn yên tâm giao cô cho ông ấy. Bởi lẽ anh biết, ông ấy là thật tâm yêu quý cô gái này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi tự lo được, anh cứ yên tâm. "
Anh nhìn cô rồi không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế cùng nhau trở về. Về đến nhà, ai về phòng nấy, chẳng ai nói với ai câu gì. Mãi đến khi trời tối, cô mới chạy sang phòng anh, nhưng khi vừa đến trước cửa phòng, cô lại nghe được những điều không nên nghe.
"Sâm, anh sẽ sang đây sao?"
"Ừm! Anh đang chuẩn bị đồ, sẽ bay trong tối nay. "
"Thật sao? Tốt quá!"
"Vui đến vậy sao?"
"Tất nhiên rồi! Sang đến nơi em sẽ đưa anh đi xem nơi này, có rất nhiều thứ hay ho."
"Được! Anh cũng có quà cho em đây!"
Nhã Trúc cúi mặt, ánh mắt bỗng cay cay. Hai người dù là kết hôn trên danh nghĩa nhưng dẫu sao đây cũng được tính là đêm tân hôn. Vậy mà... Anh lại... Thật tệ.
Tự cười chế giễu bản thân mình, cô xoay người rời đi. Cô cũng không biết, bản thân đến cùng là đang mong chờ điều gì trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này. Hay... ngay từ khi anh xuất hiện giúp đỡ cô, trái tim vốn mang đầy tổn thương của cô đã có chút gì đó rung động rồi...
Dáng người nhỏ nhắn cúi đầu đi lang thang trên vỉa hè vắng lặng. Ánh đèn đường hiu hắt soi bóng cô lẻ loi thật đáng thương. Có lẽ là số cô không tốt nên luôn gặp chuyện trắc trở, người cô yêu phản bội cô, người cô nương tựa lại không thuộc về cô. Vậy... cô phải làm sao đây.
Hôm nay cô muốn say, để bản thân được buông thả. Cô muốn say để khóc một trận cho thoải mái bởi cô đã phải gồng mình quá nhiều rồi. Cô muốn say... bởi hôm nay cô đau lòng quá.
Ghé vào một quán nhậu nhỏ quen đường, cô gọi một chai rượu đế. Cô không giỏi uống rượu, vài ly thôi đã đủ say mèm, vậy nhưng hôm nay, cô vẫn muốn uống. Ông chủ quán mang chai rượu ra cho cô, nhìn ánh mắt và thần thái, ông ấy chỉ lắc đầu rồi thở dài quay người đi.
"Lại một kẻ ngốc tự chôn mình xuống mồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy từ lẩm nhẩm đó chỉ vừa đủ để mình ông nghe. Cái quán nhậu nhỏ này ông đã bán ở đây gần mười năm rồi, người sầu vì tình như cô ghé vào cũng không ít. Tình yêu luôn là một thứ gì đó khiến người ta quên mất cả bản thân mình là ai. Dẫu biết rằng tình là bể khổ, vậy mà người đời vẫn cố chấp đâm đầu vào yêu. Và ông cũng không ngoại lệ... Bởi mới nói "Say rượu say men say rồi tỉnh, chứ còn say vì tình rõ tỉnh mà lại say."
[...]
Tần Tử Sâm chuẩn bị xong mọi thứ thì liền nhớ đến cô. Đôi chân dài đi về phía căn phòng bên cạnh, anh gõ cửa mãi nhưng chẳng thấy cô trả lời. Cảm giác có gì đó không đúng lắm, anh liền mở cửa đi vào. Kết quả là không thấy ai bên trong.
Đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã gần tám giờ tối, anh nhíu mày, biểu cảm có chút không hài lòng. Nghĩ là cô đang ở nhà dưới, anh xoay người đi xuống tầng tìm cô. Cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng, chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đâu. Mấy ngày nay hai người sông chung dưới một mái nhà, anh dường như đã quen dần với sự hiện diện của cô. Bây giờ lại yên tĩnh như thế, anh cảm thấy có chút không quen.
"Đã giờ này rồi, còn đi đâu vậy chứ?"
Không hẳn là lo lắng nhưng anh lại có chút tức giận khi cô ra ngoài mà lại không nói cho anh. Trong khoảnh khắc đó, anh dường như quên mất, chính anh đã nói sẽ không can dự vào cuộc sống riêng tư của đối phương. Vậy nên cô muốn đi đâu hay làm gì thì cũng không cần thiết phải báo với anh.
Nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hơn một tiếng là đến giờ bay. Anh nhíu mày khó chịu, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Đến khi xem điện thoại thì mới biết, hóa ra anh không có số điện thoại của cô.
"Thật là biết cách khiến người ta lo lắng mà."
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, anh nhấn vào một dãy số quen thuộc rồi gọi đi. Đầu dây bên kia ngay lập tức có người trả lời.
"Sếp!"
"Đi tìm người cho tôi ngay lập tức. "
"Hả? Tìm người? Tìm ai?"
"Phu nhân của tôi, Mộ Nhã Trúc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro