[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 18
Mặt trời ^_^
2024-07-28 00:42:11
Vì Dương Vũ quá quen thuộc với con đường hầm kia nên cả đi cả về rất nhanh, chắc chỉ mất khoảng hơn 10 phút.
Ngay sau khi trở lại biệt thự Dương Vũ liền lên lầu tìm Mặc Vân. Vừa mở cửa phòng ra thì bắt gặp cậu nhóc đang cần mẫn lựa đậu đen ra đậu đen, đậu đỏ ra đậu đỏ.
Dương Vũ đứng ở ngoài cửa nhìn vào thì không thể không nhịn được mà cười thành tiếng. Mặc Vân nghe thấy giọng cười quen thuộc thì liền ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếp đó Dương Vũ tiến tới kéo Mặc Vân đứng dậy rồi nói: "Nhóc mặc kệ đám đậu đó đi. Anh dẫn nhóc đến chỗ này."
"Nhưng mà.... nhưng mà em chưa lựa xong." Mặc Vân nhỏ giọng mà đáp lời.
"Anh đã nói nhóc mặc kệ chúng rồi mà. Còn bây giờ thì đi theo anh." Dứt lời, Dương Vũ nắm tay Mặc Vân dắt cậu nhóc ra khỏi phòng.
Mặc Vân cứ thế mà mặc cho Dương Vũ dắt đi. Tiếp đó cả hai nhanh chóng bước xuống đường hầm rồi quen đường quen nẻo mà tiến nhanh về khu rừng.
Sau vài phút đi bộ thì cuối cùng cả hai cũng đến được cái cầu thang dẫn lên khu rừng kia. Trước khi bước lên Dương Vũ vừa bịt mắt Mặc Vân vừa nói: "Đã nói là tạo bất ngờ mà, phải bịt mắt thì mới bất ngờ được chứ."
Nói rồi Dương Vũ vừa bịt mắt Mặc Vân vừa cẩn thận dẫn cậu nhóc đi lên hết các bậc thang. Sau khi đã lên đến nơi, cậu vẫn duy trì tư thế bịt mắt cậu nhóc.
Mặc Vân vì đã bị bịt mắt nên chẳng biết Dương Vũ muốn dẫn cậu nhóc đi đâu. Nhưng theo cảm nhận của nhóc thì cái hướng mà cả hai đang đi tới thường là nơi cậu nhóc cùng với Mặc Vân hay nằm ngủ trưa.
"Nhưng ở đây ngoài một cái cây với tán lá rộng và bãi cỏ xanh thì có gì bất ngờ cơ chứ?" Mặc Vân thắc mắc tự hỏi trong lòng.
Trong lúc Mặc Vân còn đang thắc mắc thì Dương Vũ đã đưa cậu nhóc đến nơi. Vừa buông tay ra khỏi mắt Mặc Vân thì Dương Vũ liền nói: "Chúc mừng sinh nhật nhóc con."
Mặc Vân theo động tác của Dương Vũ liền mở mắt ra. Lúc cậu nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo cùng một cái bánh siêu to thì đã rất bất ngờ. Nhưng khi cậu nhóc nghe thấy Dương Vũ nói chúc mừng sinh nhật với cậu nhóc; thì cậu nhóc không chỉ bất ngờ mà còn vô số cảm xúc khó tả khác.
Từ nhỏ đến lớn Mặc Vân chưa từng biết sinh nhật của bản thân là bao nhiêu.
Còn nhớ lúc nhỏ Mặc Vân vì nhìn thấy những đứa trẻ trong nhà mẫu giáo tổ chức sinh nhật. Nên cậu nhóc đã về nhà hỏi ba: "Ba ơi, sinh nhật con là ngày nào thế ạ?"
Nhưng đạp lại sự mong mỏi trong đôi mắt cậu nhóc là một ánh mắt chán ghét của ba nhóc. Ông ta nói với giọng điệu rất có chịu: "Mày không có ngày sinh nhật."
Mặc Vân nghe thế thì buồn bã đi vào phòng..Cũng từ đó cậu nhóc tin rằng bản thân không có sinh nhật.
Nên khi nghe Dương Vũ nói chúc mừng sinh nhật với cậu nhóc thì nhóc rất vui. Nhưng nhớ đến chuyện bản thân không có sinh nhật thì lập hụt hẫng, buồn bã.
Dương Vũ thấy cái biểu cảm không đúng này của Mặc Vân thì liền hỏi: "Sao thế? Nhóc không vui?"
Mặc Vân mím môi lắc đầu.
"Vậy thì tại sao? Nhóc làm anh buồn rồi đấy." Vừa nói Dương Vũ còn khoa trương thể hiện sự tổn thương, thất vọng.
Mặc Vân thấy vậy thì quấn quýt cả lên, cậu nhóc vội vàng giải thích: "Không phải.... Chỉ là ba nói em là đứa không có sinh nhật...."
Dương Vũ đau lòng mà nhìn Mặc Vân, lát sau liền nhẹ nhàng nói với cậu nhóc: "Nếu vậy thì từ bây giờ em chính thức có sinh nhật rồi đó nhóc con. Nếu em vẫn còn nghĩ bản thân không có sinh nhật nữa thì năm sau anh sẽ không tổ chức nữa~" Âm cuối còn đặc biệt ngân vang ngân xa.
"Vậy từ nay về sau anh sẽ cùng đón sinh nhật với em sao?" Mặc Vân vui vẻ hỏi, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Dương Vũ gật đầu cười: "Tất nhiên."
Dừng một lúc, Dương Vũ bắt đầu thay đổi biểu cảm vẻ thương tâm mà nói tiếp: "Nhưng nếu nhóc không thích....thì thôi vậy."
Mặc Vân lập tức đáp lời đầy quả quyết: "Em thích lắm." Cứ như sợ Dương Vũ không nghe thấy, cậu nhóc không những lặp lại nhiều lần mà còn cố tình tăng âm lượng to thêm.
Dương Vũ nhìn dáng vẻ hớt hải, luống cuống này thì bất giác cười thành tiếng.
Sau đó cậu mới tiếp lời: "Được rồi, được rồi anh nghe thấy rồi. Nếu nhóc thích thì năm nào chúng ta cũng sẽ đón sinh nhật cùng nhau."
Mặc Vân lập tức vui vẻ gật đầu lia lịa rồi đáp: "Vâng, anh hứa rồi đấy nhé. Anh....anh không được thất hứa."
Dương Vũ xoa xoa đầu Mặc Vân trả lời: "Anh hứa. Còn bây giờ thì nhập tiệc thôi. Nhóc muốn nhìn cái bánh kem vất vả làm chảy hết ra hả?"
"Không ạ. Nhưng mà....bây giờ em phải làm gì? Đây là sinh nhật đầu tiên của em....nên em thật sự không biết." Mặc Vân nhỏ giọng nói, giọng cậu cứ thế càng ngày nhỏ dần.
Dương Vũ đau lòng mà nhìn Mặc Vân: "Không biết thì để anh chỉ cho nhóc. Trước tiên nhóc ngồi xuống cái đã nào."
Mặc Vân đáp vâng một tiếng rồi ngay lập tức ngồi xuống tấm thảm trải đầy bánh kẹo kia.
Ngay sau khi trở lại biệt thự Dương Vũ liền lên lầu tìm Mặc Vân. Vừa mở cửa phòng ra thì bắt gặp cậu nhóc đang cần mẫn lựa đậu đen ra đậu đen, đậu đỏ ra đậu đỏ.
Dương Vũ đứng ở ngoài cửa nhìn vào thì không thể không nhịn được mà cười thành tiếng. Mặc Vân nghe thấy giọng cười quen thuộc thì liền ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếp đó Dương Vũ tiến tới kéo Mặc Vân đứng dậy rồi nói: "Nhóc mặc kệ đám đậu đó đi. Anh dẫn nhóc đến chỗ này."
"Nhưng mà.... nhưng mà em chưa lựa xong." Mặc Vân nhỏ giọng mà đáp lời.
"Anh đã nói nhóc mặc kệ chúng rồi mà. Còn bây giờ thì đi theo anh." Dứt lời, Dương Vũ nắm tay Mặc Vân dắt cậu nhóc ra khỏi phòng.
Mặc Vân cứ thế mà mặc cho Dương Vũ dắt đi. Tiếp đó cả hai nhanh chóng bước xuống đường hầm rồi quen đường quen nẻo mà tiến nhanh về khu rừng.
Sau vài phút đi bộ thì cuối cùng cả hai cũng đến được cái cầu thang dẫn lên khu rừng kia. Trước khi bước lên Dương Vũ vừa bịt mắt Mặc Vân vừa nói: "Đã nói là tạo bất ngờ mà, phải bịt mắt thì mới bất ngờ được chứ."
Nói rồi Dương Vũ vừa bịt mắt Mặc Vân vừa cẩn thận dẫn cậu nhóc đi lên hết các bậc thang. Sau khi đã lên đến nơi, cậu vẫn duy trì tư thế bịt mắt cậu nhóc.
Mặc Vân vì đã bị bịt mắt nên chẳng biết Dương Vũ muốn dẫn cậu nhóc đi đâu. Nhưng theo cảm nhận của nhóc thì cái hướng mà cả hai đang đi tới thường là nơi cậu nhóc cùng với Mặc Vân hay nằm ngủ trưa.
"Nhưng ở đây ngoài một cái cây với tán lá rộng và bãi cỏ xanh thì có gì bất ngờ cơ chứ?" Mặc Vân thắc mắc tự hỏi trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Mặc Vân còn đang thắc mắc thì Dương Vũ đã đưa cậu nhóc đến nơi. Vừa buông tay ra khỏi mắt Mặc Vân thì Dương Vũ liền nói: "Chúc mừng sinh nhật nhóc con."
Mặc Vân theo động tác của Dương Vũ liền mở mắt ra. Lúc cậu nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo cùng một cái bánh siêu to thì đã rất bất ngờ. Nhưng khi cậu nhóc nghe thấy Dương Vũ nói chúc mừng sinh nhật với cậu nhóc; thì cậu nhóc không chỉ bất ngờ mà còn vô số cảm xúc khó tả khác.
Từ nhỏ đến lớn Mặc Vân chưa từng biết sinh nhật của bản thân là bao nhiêu.
Còn nhớ lúc nhỏ Mặc Vân vì nhìn thấy những đứa trẻ trong nhà mẫu giáo tổ chức sinh nhật. Nên cậu nhóc đã về nhà hỏi ba: "Ba ơi, sinh nhật con là ngày nào thế ạ?"
Nhưng đạp lại sự mong mỏi trong đôi mắt cậu nhóc là một ánh mắt chán ghét của ba nhóc. Ông ta nói với giọng điệu rất có chịu: "Mày không có ngày sinh nhật."
Mặc Vân nghe thế thì buồn bã đi vào phòng..Cũng từ đó cậu nhóc tin rằng bản thân không có sinh nhật.
Nên khi nghe Dương Vũ nói chúc mừng sinh nhật với cậu nhóc thì nhóc rất vui. Nhưng nhớ đến chuyện bản thân không có sinh nhật thì lập hụt hẫng, buồn bã.
Dương Vũ thấy cái biểu cảm không đúng này của Mặc Vân thì liền hỏi: "Sao thế? Nhóc không vui?"
Mặc Vân mím môi lắc đầu.
"Vậy thì tại sao? Nhóc làm anh buồn rồi đấy." Vừa nói Dương Vũ còn khoa trương thể hiện sự tổn thương, thất vọng.
Mặc Vân thấy vậy thì quấn quýt cả lên, cậu nhóc vội vàng giải thích: "Không phải.... Chỉ là ba nói em là đứa không có sinh nhật...."
Dương Vũ đau lòng mà nhìn Mặc Vân, lát sau liền nhẹ nhàng nói với cậu nhóc: "Nếu vậy thì từ bây giờ em chính thức có sinh nhật rồi đó nhóc con. Nếu em vẫn còn nghĩ bản thân không có sinh nhật nữa thì năm sau anh sẽ không tổ chức nữa~" Âm cuối còn đặc biệt ngân vang ngân xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy từ nay về sau anh sẽ cùng đón sinh nhật với em sao?" Mặc Vân vui vẻ hỏi, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Dương Vũ gật đầu cười: "Tất nhiên."
Dừng một lúc, Dương Vũ bắt đầu thay đổi biểu cảm vẻ thương tâm mà nói tiếp: "Nhưng nếu nhóc không thích....thì thôi vậy."
Mặc Vân lập tức đáp lời đầy quả quyết: "Em thích lắm." Cứ như sợ Dương Vũ không nghe thấy, cậu nhóc không những lặp lại nhiều lần mà còn cố tình tăng âm lượng to thêm.
Dương Vũ nhìn dáng vẻ hớt hải, luống cuống này thì bất giác cười thành tiếng.
Sau đó cậu mới tiếp lời: "Được rồi, được rồi anh nghe thấy rồi. Nếu nhóc thích thì năm nào chúng ta cũng sẽ đón sinh nhật cùng nhau."
Mặc Vân lập tức vui vẻ gật đầu lia lịa rồi đáp: "Vâng, anh hứa rồi đấy nhé. Anh....anh không được thất hứa."
Dương Vũ xoa xoa đầu Mặc Vân trả lời: "Anh hứa. Còn bây giờ thì nhập tiệc thôi. Nhóc muốn nhìn cái bánh kem vất vả làm chảy hết ra hả?"
"Không ạ. Nhưng mà....bây giờ em phải làm gì? Đây là sinh nhật đầu tiên của em....nên em thật sự không biết." Mặc Vân nhỏ giọng nói, giọng cậu cứ thế càng ngày nhỏ dần.
Dương Vũ đau lòng mà nhìn Mặc Vân: "Không biết thì để anh chỉ cho nhóc. Trước tiên nhóc ngồi xuống cái đã nào."
Mặc Vân đáp vâng một tiếng rồi ngay lập tức ngồi xuống tấm thảm trải đầy bánh kẹo kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro