[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 19
Mặt trời ^_^
2024-07-28 00:42:11
"Nhóc đợi anh một chút, anh thắp nến sinh nhật cho nhóc." Nói rồi Dương Vũ quẹt que diêm đỏ lửa sau đó đốt nến.
"Còn bây giờ nhóc nhắm mắt lại rồi ước nguyện đi nhé. Ước xong thì thổi tắt ngọn nến này." Vừa nói Dương Vũ vừa chỉ tay lên ngọn nến đang cháy.
Mặc Vân ngoan ngoãn làm theo, cậu nhóc nhắm chặt mắt lại mà ước thầm. Sau khi đã ước nguyện xong thì nhóc liền mở mắt ra rồi thổi tắt nến.
Ngay sau đó Dương Vũ liền vỗ tay vừa chúc mừng: "Chúc nhóc tuổi mới nhanh ăn chóng lớn, vui vẻ, hạnh phúc."
Mặc Vân nghe vậy thì cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu.
Dương Vũ không kiềm lòng được mà xoa nhẹ đầu Mặc Vân rồi nói: "Nếu đã ước nguyện xong thì bây giờ cùng nhau thưởng thức bánh kem thôi nào."
Dứt lời, Dương Vũ xắn hai miếng bánh kem, một miếng bỏ vào đĩa của Mặc Vân, miếng còn lại thì bỏ vào đĩa của cậu.
"Nhóc ăn đi, sinh nhật tất nhiên phải ăn bánh sinh nhật đầu tiên." Dương Vũ vừa nói vừa đưa đĩa bánh kem qua cho Mặc Vân.
Cậu nhóc theo đó liền nhận lấy rồi bắt đầu ném thử.
Thấy Mặc Vân ăn xong miếng đầu tiên, Dương Vũ liền dùng ánh mắt mong đợi mà hỏi Dương Vũ: "Dạ ngon lắm."
Dương Vũ sau nghe được đáp án mình mong muốn thì lập tức vui vẻ gật đầu.
Tiếp đó Dương Vũ lấy ra một món quà đã chuẩn bị sẵn rồi nói: "Nếu đã ăn bánh và ước nguyện rồi thì bây giờ sẽ đến phần tặng quà."
"Quà? Quà gì ạ?" Mặc Vân ngơ ngác hỏi lại.
"Sinh nhật thì tất nhiên phải nhận quà sinh nhật chứ còn quà gì nữa. Cái thằng nhóc này thật là." Dương Vũ vừa bất đắc dĩ trả lời vừa gõ đầu Mặc Vân.
Nói rồi, cậu đưa một hộp quà nhỏ được gói xinh xắn cho Mặc Vân. Cậu nhóc nương theo hành động này mà nhận lấy món quà này.
"Nhóc mở ra xem thử coi có thích không? Mà cho dù có không thích cũng không được chê đâu đó." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
Mặc Vân nhận lấy món quà ngắm nghía đầy chăm chú một lúc rồi đầy vui sướng mà nói với Dương Vũ: "Em thích lắm, thích lắm."
"Nếu thích thì nhóc mở ra xem bên trong có gì đi nào." Dương Vũ là người tặng quà mà thái độ cậu trông có vẻ nôn nóng hơn cả người được nhận quà là Mặc Vân nữa.
Mặc Vân nhận thấy được sự nôn nóng của Dương Vũ liền nhanh chóng bóc quà.
Sau khi bóc hết lớp này cùng lớp khác, bóc đến lớp cuối cùng thì một cái hộp nhỏ hiện ra. Mặc Vân nhìn cái hộp một lúc rồi kéo mở ra thì một sợi dây chuyền bằng bạc hiện ra.
Dây chuyền bằng bạc với thiết kế khá cổ điển. Đặc biệt nó còn kèm mặt dây chuyền có thể đựng ảnh. Mặc Vân mở mặt dây chuyền ra thì phát hiện bên trong là ảnh của chính cậu nhóc, đây cũng là một trong số ít tấm ảnh của nhóc.
(Mình không biết diễn tả loại cây chuyền này như thế nào nên mình để ảnh minh hoạ ở phía dưới nha)
Mặc Vân cứ thế ngẩn ngơ nhìn mặt dây chuyền rất lâu, cậu nhóc ngắm nhìn đầy hạnh phúc.
Chờ mãi mà Dương Vũ cũng không nghe thấy Mặc Vân nói tiếng nào nên cậu bèn lên tiếng: "Nhóc không thích hả?"
Mặc Vân nghe vậy lập tức hoàn hồn rồi ngay tức khắc trả lời: "Không ạ, em rất thích. Dây chuyền rất đẹp ạ."
Thật ra sợi dây chuyền này Dương Vũ đã nhờ Nguyên Hữu mua nửa tháng trước. Giá của nó cũng không quá cao khoảng 5 đồng tiền vàng, còn lương cậu thì khoảng đâu đó hơn 100 đồng tiền vàng. Thế nên cậu quyết định nhờ Nguyên Hữu mua nó.
Còn nhớ, Dương Vũ phải mất mấy ngày mới nghĩ ra được món quà này. Sau đó còn phải mất hơn mấy ngày mới kiếm được một cái ảnh của nhóc con này.
Nói chung thì Dương Vũ đã bỏ rất nhiều công sức cũng như tâm huyết vào món quà này. Đó cũng là lí do vì sao cậu lại nôn nóng như thế.
"Anh, em sẽ giữ thật cẩn thận món quà này." Mặc Vân bỗng nhiên đột ngột lên tiếng, giọng điệu cực kì chân thành.
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức vui vẻ mà cười với Mặc Vân: "Nhóc thích là anh vui rồi. Lại đây, anh nhóc đeo dây chuyền cho nhóc."
Mặc Vân ngoan ngoãn đưa sợi dây chuyền cho Dương Vũ rồi lập tức xích người lại gần cậu.
Dương Vũ nhận lấy dây chuyền rồi cẩn thận đeo lên cổ cho Mặc Vân.
Đeo xong Dương Vũ còn vừa cười vừa đắc ý nói: "Không hổ là dây chuyền anh tặng, nhóc đeo lên rất đẹp."
"Thật ạ?" Mặc Vân mong đợi mà nhìn Dương Vũ.
Trước ánh mắt đầy mong đợi này của tiểu phản diện, Dương Vũ gật đầu đầy chắc chắn rồi trả lời: "Thật, thật hơn chữ thật luôn."
"Thật hơn chữ thật? " Mặc Vân khó hiểu hỏi lại.
"Thôi đừng nói chuyện này, nhóc nếm thử bánh kẹo anh làm đi." Dương Vũ vừa nói vừa đưa bánh cho Mặc Vân nếm thử.
Cứ thế cả Mặc Vân và Dương Vũ vui vẻ ăn hết loại bánh này rồi đến loại bánh khác.
"Năm sau nhóc muốn quà gì?" Đang ăn Dương Vũ đột nhiên hỏi.
Dương Vũ không suy nghĩ mà liền trả lời ngay: "Đều thích. Quà anh tặng em đều thích."
Dương Vũ vừa cười rộ lên vừa nói: "Nhóc thật biết cách ăn nói, anh thích nhóc con rồi đấy."
"Còn bây giờ nhóc nhắm mắt lại rồi ước nguyện đi nhé. Ước xong thì thổi tắt ngọn nến này." Vừa nói Dương Vũ vừa chỉ tay lên ngọn nến đang cháy.
Mặc Vân ngoan ngoãn làm theo, cậu nhóc nhắm chặt mắt lại mà ước thầm. Sau khi đã ước nguyện xong thì nhóc liền mở mắt ra rồi thổi tắt nến.
Ngay sau đó Dương Vũ liền vỗ tay vừa chúc mừng: "Chúc nhóc tuổi mới nhanh ăn chóng lớn, vui vẻ, hạnh phúc."
Mặc Vân nghe vậy thì cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu.
Dương Vũ không kiềm lòng được mà xoa nhẹ đầu Mặc Vân rồi nói: "Nếu đã ước nguyện xong thì bây giờ cùng nhau thưởng thức bánh kem thôi nào."
Dứt lời, Dương Vũ xắn hai miếng bánh kem, một miếng bỏ vào đĩa của Mặc Vân, miếng còn lại thì bỏ vào đĩa của cậu.
"Nhóc ăn đi, sinh nhật tất nhiên phải ăn bánh sinh nhật đầu tiên." Dương Vũ vừa nói vừa đưa đĩa bánh kem qua cho Mặc Vân.
Cậu nhóc theo đó liền nhận lấy rồi bắt đầu ném thử.
Thấy Mặc Vân ăn xong miếng đầu tiên, Dương Vũ liền dùng ánh mắt mong đợi mà hỏi Dương Vũ: "Dạ ngon lắm."
Dương Vũ sau nghe được đáp án mình mong muốn thì lập tức vui vẻ gật đầu.
Tiếp đó Dương Vũ lấy ra một món quà đã chuẩn bị sẵn rồi nói: "Nếu đã ăn bánh và ước nguyện rồi thì bây giờ sẽ đến phần tặng quà."
"Quà? Quà gì ạ?" Mặc Vân ngơ ngác hỏi lại.
"Sinh nhật thì tất nhiên phải nhận quà sinh nhật chứ còn quà gì nữa. Cái thằng nhóc này thật là." Dương Vũ vừa bất đắc dĩ trả lời vừa gõ đầu Mặc Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, cậu đưa một hộp quà nhỏ được gói xinh xắn cho Mặc Vân. Cậu nhóc nương theo hành động này mà nhận lấy món quà này.
"Nhóc mở ra xem thử coi có thích không? Mà cho dù có không thích cũng không được chê đâu đó." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
Mặc Vân nhận lấy món quà ngắm nghía đầy chăm chú một lúc rồi đầy vui sướng mà nói với Dương Vũ: "Em thích lắm, thích lắm."
"Nếu thích thì nhóc mở ra xem bên trong có gì đi nào." Dương Vũ là người tặng quà mà thái độ cậu trông có vẻ nôn nóng hơn cả người được nhận quà là Mặc Vân nữa.
Mặc Vân nhận thấy được sự nôn nóng của Dương Vũ liền nhanh chóng bóc quà.
Sau khi bóc hết lớp này cùng lớp khác, bóc đến lớp cuối cùng thì một cái hộp nhỏ hiện ra. Mặc Vân nhìn cái hộp một lúc rồi kéo mở ra thì một sợi dây chuyền bằng bạc hiện ra.
Dây chuyền bằng bạc với thiết kế khá cổ điển. Đặc biệt nó còn kèm mặt dây chuyền có thể đựng ảnh. Mặc Vân mở mặt dây chuyền ra thì phát hiện bên trong là ảnh của chính cậu nhóc, đây cũng là một trong số ít tấm ảnh của nhóc.
(Mình không biết diễn tả loại cây chuyền này như thế nào nên mình để ảnh minh hoạ ở phía dưới nha)
Mặc Vân cứ thế ngẩn ngơ nhìn mặt dây chuyền rất lâu, cậu nhóc ngắm nhìn đầy hạnh phúc.
Chờ mãi mà Dương Vũ cũng không nghe thấy Mặc Vân nói tiếng nào nên cậu bèn lên tiếng: "Nhóc không thích hả?"
Mặc Vân nghe vậy lập tức hoàn hồn rồi ngay tức khắc trả lời: "Không ạ, em rất thích. Dây chuyền rất đẹp ạ."
Thật ra sợi dây chuyền này Dương Vũ đã nhờ Nguyên Hữu mua nửa tháng trước. Giá của nó cũng không quá cao khoảng 5 đồng tiền vàng, còn lương cậu thì khoảng đâu đó hơn 100 đồng tiền vàng. Thế nên cậu quyết định nhờ Nguyên Hữu mua nó.
Còn nhớ, Dương Vũ phải mất mấy ngày mới nghĩ ra được món quà này. Sau đó còn phải mất hơn mấy ngày mới kiếm được một cái ảnh của nhóc con này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói chung thì Dương Vũ đã bỏ rất nhiều công sức cũng như tâm huyết vào món quà này. Đó cũng là lí do vì sao cậu lại nôn nóng như thế.
"Anh, em sẽ giữ thật cẩn thận món quà này." Mặc Vân bỗng nhiên đột ngột lên tiếng, giọng điệu cực kì chân thành.
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức vui vẻ mà cười với Mặc Vân: "Nhóc thích là anh vui rồi. Lại đây, anh nhóc đeo dây chuyền cho nhóc."
Mặc Vân ngoan ngoãn đưa sợi dây chuyền cho Dương Vũ rồi lập tức xích người lại gần cậu.
Dương Vũ nhận lấy dây chuyền rồi cẩn thận đeo lên cổ cho Mặc Vân.
Đeo xong Dương Vũ còn vừa cười vừa đắc ý nói: "Không hổ là dây chuyền anh tặng, nhóc đeo lên rất đẹp."
"Thật ạ?" Mặc Vân mong đợi mà nhìn Dương Vũ.
Trước ánh mắt đầy mong đợi này của tiểu phản diện, Dương Vũ gật đầu đầy chắc chắn rồi trả lời: "Thật, thật hơn chữ thật luôn."
"Thật hơn chữ thật? " Mặc Vân khó hiểu hỏi lại.
"Thôi đừng nói chuyện này, nhóc nếm thử bánh kẹo anh làm đi." Dương Vũ vừa nói vừa đưa bánh cho Mặc Vân nếm thử.
Cứ thế cả Mặc Vân và Dương Vũ vui vẻ ăn hết loại bánh này rồi đến loại bánh khác.
"Năm sau nhóc muốn quà gì?" Đang ăn Dương Vũ đột nhiên hỏi.
Dương Vũ không suy nghĩ mà liền trả lời ngay: "Đều thích. Quà anh tặng em đều thích."
Dương Vũ vừa cười rộ lên vừa nói: "Nhóc thật biết cách ăn nói, anh thích nhóc con rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro