Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Binh khí Đại Đế...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
"Ngươi!"
Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt, Tiêu Đế sẽ làm ra chuyện đó thật đấy.
Diệp Lỗi chửi ầm lên luôn: "Đệt! Diệp Quỳnh, con mẹ nó cô mau nói đi! Rốt cuộc thằng tiện chủng Diệp Bắc Minh kia đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì mà cô phải giúp tên đó như vậy?"
"Mau nói cho Tiêu công tử biết thằng tiện chủng đó đang ở đâu!"
"Diệp Quỳnh, sao cô đê tiện thế, tôi lệnh cho cô mau nói!"
"Diệp Quỳnh, đồ đàn bà vô liêm sỉ này, cô đã dan díu với Diệp Bắc Minh rồi hả? Không thì sao cô lại bấp chấp mạng sống của chúng tôi, cũng nhất quyết bảo vệ hành tung của hắn vậy!"
Diệp Đông, Diệp Khang, Diệp U U chửi rất khó nghe.
Diệp Quỳnh vẫn cắn răng không chịu nói!
Đột nhiên, trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: "Dẫn họ đến!"
Cùng lúc đó, ở sâu trong sơn cốc.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trên gương mặt lóe lên sát ý lạnh lẽo: "Ha ha! Nôn nóng đi nộp mạng thế cơ à?"
Bất Hủ Nhan ở bên cạnh đã tỉnh từ lâu.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, rồi xấu hổ cựa mình: "Diệp công tử, sao vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, có một đám tự tìm đường chết ý mà!"
"Cô trốn đi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo!"
"Được!"
Sau khi nhận được câu trả lời của Bất Hủ Nhan.
Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu năng lượng gần huyết trì!
Nửa cảnh giờ sau, mười mấy bóng người từ xa đi tới, mấy lão giả trong số đó kích động bảo: "Công tử, đây hẳn là một chiến trường cổ xưa! Người xem này, các dấu vết đánh nhau rất rõ ràng!"
"Còn cả số binh khí bị gãy trên mặt đất nữa, vớ bừa một cái ít nhất cũng là binh khí cấp Tế Đạo Chi Thượng!"
"Thậm chí còn có một vài mảnh kim loại cấp đế nữa!"
"Máu tươi trên mặt đất tụ thành sông, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa cạn! Vẫn tiếp tục chảy... hít! Là mùi của Đế huyết, trời ơi, chẳng lẽ đám người chiến đấu ở đây năm xưa là một đám ở cảnh giới Đại Đế ư?"
Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám kích động đến nỗi run cả người.
"Giờ đừng nghĩ nhiều thế, đợi giải quyết xong tên nhóc đó rồi từ từ vơ vét sau!"
Tiêu Đế mỉm cười.
Ánh mắt anh ta trầm xuống!
Nhìn về phía cuối sơn cốc!
Diệp Bắc Minh đang ngồi trước huyết trì, huyết trì giống như một con suối, nó không ngừng chảy ra máu tươi, tụ thành sông trên mặt đất!
Khí tức của Đế huyết cũng chảy ra từ huyết trì!
"Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh muốn lao qua đó.
Tiêu Đế đưa tay ra túm lấy Diệp Quỳnh rồi bay qua đó, Diệp Quỳnh bị Tiêu Đế túm cổ: "Ngươi chạy cái gì? Lẽ nào ngươi thật sự đã dan díu với tên tiện chủng đó như bọn họ nói hả?"
Cảm giác hít thở không thông truyền tới!
"Khụ khụ..."
Diệp Quỳnh không thở nổi.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, con ngươi lạnh băng: "Thả cô ấy ra! Ta đánh với ngươi!"
"Ngươi đánh với ta? Ngươi cũng xứng à! Quỳ xuống trước đi!"
Tiêu Đế quát!
Sau đó anh ta ném Diệp Quỳnh đi, Diệp Quỳnh va mạnh vào vách đá bên cạnh, hộc máu!
Vù!
Tiêu Đế nhảy lên, để lại một tàn ảnh hoàng kim tại chỗ, giây tiếp theo đã đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Hai người gần như đồng thời ra quyền!
Bùm!
Trời long đất lở, hư không xung quanh chấn động một chút!
Diệp Bắc Minh lùi lại mười mấy bước, suýt lùi đến mép huyết trì!
Tiêu Đế bay đi, đáp xuống cách đó mấy chục mét!
"Công tử, người không sao chứ?"
Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ.
Bốp!
Tiêu Đế vung tay tát lão giả vừa đỡ mình!
Sau đó nổi giận quát: "Ta cần ngươi đỡ à? Cút!"
Quay đầu lại, con ngươi đỏ ngầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, được lắm! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
"Nhưng ngươi có vinh hạnh trông thấy dáng vẻ thật của Hoàng kim thần thể, chết cũng nhắm mắt được rồi!"
Cheng!
Cơ thể anh ta phát ra ánh sáng vàng rực rỡ!
Máu vàng trong cơ thể trào dâng!
Giây tiếp theo, không ngờ Tiêu Đế lại biến thành một người vàng!
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh ta đều phát ra âm vang không dứt bên tai, sau đó anh ta lao về phía Diệp Bắc Minh như một quả pháo!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngưng tụ khí Hỗn Độn trong cơ thể, cho nó bao phủ khắp người anh!
Sau đó, anh huy động toàn bộ thần lực, đấm về phía Tiêu Đế đang lao đến!
"Ầm" một tiếng nổ vang lên!
Tiêu Đế hét thảm một tiếng, hộc ra một ngụm máu vàng, lảo đảo bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh đi tới, từ trên cao dẫm xuống!
Phanh! Một tiếng nổ vang lên!
Tiêu Đế bị đập xuống đất như một con chó chết!
"Đây chính là Hoàng kim thần thể à? Yếu thế!"
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Diệp Bắc Minh sôi máu, giẫm hết cái này đến cái khác như đang giẫm một con chó chết!
"Công tử!"
Tám lão giả cảnh giới Tế Đạo trố mắt nhìn.
Diệp Quỳnh, Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, năm người ngây ra như phỗng!
Hoàng Kim Thần Thể mà lại bị hành hung hả?
"Mẹ kiếp, cút!"
Tiêu Đế cực kỳ tức giận, hét to!
Ầm ầm ầm!
Một cỗ đế uy cực kỳ khủng bố bạo phát, Diệp Bắc Minh cảm thấy mình như một chiếc lá bị cuốn vào cơn lốc giật cấp hai mươi!
"Phụt..."
Cơ thể chịu đòn nặng nề!
Anh hộc ra một ngụm máu!
Sau đó anh lăn đi, rồi lại hộc thêm mười mấy ngụm máu trên không trung!
Xong mới 'bịch' một tiếng, đập người xuống trước huyết trì!
"Binh khí Đại Đế!"
Diệp Quỳnh, Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, năm người run lên, khiếp sợ nhìn Tiêu Đế!
Chỉ thấy.
Tiêu Đế vươn tay lên khỏi mặt đất!
Năm ngón tay siết chặt, cầm một cái thước vàng óng ánh, như thể được đúc từ vàng vậy!
"Một trong hai kiện binh khí Đại Đế của nhà họ Tiêu!"
"Thước Vô Lượng!"
Bụp! Bụp! Bụp!
"Tiêu công tử tha mạng! Tiêu công tử tha mạng!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người quỳ xuống điên cuồng dập đầu!
"Hít!"
Diệp Quỳnh hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch!
Một cảm giác tuyệt vọng chạy từ lòng bàn chân lên trái tim!
Không ngờ Tiêu Đế lại mang một binh khí Đại Đế bên người!
"Phụt!"
Diệp Bắc Minh lại hộc ra một ngụm máu, cú đánh vừa rồi đã làm anh gãy mấy chục cái xương!
Uy lực của binh khí Đại Đế, quả là đáng sợ!
"Nhóc con, cậu sao thế? Sao lại bị thương nặng vậy!"
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi! Ông bị sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích nhanh: "Vô Căn Chi Địa rất tà môn, sau khi đi vào nơi này, tôi bị phong ấn hoàn toàn luôn! Không thể liên lạc với cậu được, vừa nãy lúc Tiêu Đế sử dụng binh khí Đại Đế, phép tắc khu vực gần đây đã bị binh khí Đại Đế tái lập lại!"
"Nên bổn tháp tỉnh!"
Tiếp đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng ngưng trọng: "Nhóc con, cậu bị thương rất nặng!"
"Gãy 63 cái xương, đan điền cũng bị làm vỡ rồi!"
"Nếu cậu không phải Hỗn Độn đế thể, e là vừa nãy cậu đã hóa thành huyết vụ luôn rồi!"
Diệp Bắc Minh cười khổ: "Mẹ nó! Tôi cũng không ngờ, Tiêu Đế lại mang theo một binh khí Đại Đế bên người!"
Lúc này.
Tiêu Đế đã bò dậy, trên người chỗ nào cũng bầm tím!
Anh ta cầm Thước Vô Lượng, đế uy khủng bố thổi quét toàn bộ không gian!
"Diệp Bắc Minh, cmn ngươi đánh giỏi lắm cơ mà? Ngươi hung hăng tiếp đi!"
"Đánh ta? Đệt! Bây giờ để ông đây xem ngươi đánh kiểu gì!"
Mắt Tiêu Đế đỏ ngầu.
Hoàng Kim Thần Thể khiến anh ta chưa từng thua trận!
Chỉ có mỗi lúc ở trước mặt Diệp Bắc Minh, là hai lần bị hành hung thôi: "Đệt! Chết tiệt! Cmn! Đồ sâu bộ làm người ta chán ghét, ngươi dựa vào đâu mà đấu với ta chứ?"
"Đi chết đi, biến đi!"
Anh ta điên cuồng giơ thước Vô Lượng lên, nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt, Tiêu Đế sẽ làm ra chuyện đó thật đấy.
Diệp Lỗi chửi ầm lên luôn: "Đệt! Diệp Quỳnh, con mẹ nó cô mau nói đi! Rốt cuộc thằng tiện chủng Diệp Bắc Minh kia đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì mà cô phải giúp tên đó như vậy?"
"Mau nói cho Tiêu công tử biết thằng tiện chủng đó đang ở đâu!"
"Diệp Quỳnh, sao cô đê tiện thế, tôi lệnh cho cô mau nói!"
"Diệp Quỳnh, đồ đàn bà vô liêm sỉ này, cô đã dan díu với Diệp Bắc Minh rồi hả? Không thì sao cô lại bấp chấp mạng sống của chúng tôi, cũng nhất quyết bảo vệ hành tung của hắn vậy!"
Diệp Đông, Diệp Khang, Diệp U U chửi rất khó nghe.
Diệp Quỳnh vẫn cắn răng không chịu nói!
Đột nhiên, trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: "Dẫn họ đến!"
Cùng lúc đó, ở sâu trong sơn cốc.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trên gương mặt lóe lên sát ý lạnh lẽo: "Ha ha! Nôn nóng đi nộp mạng thế cơ à?"
Bất Hủ Nhan ở bên cạnh đã tỉnh từ lâu.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, rồi xấu hổ cựa mình: "Diệp công tử, sao vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, có một đám tự tìm đường chết ý mà!"
"Cô trốn đi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo!"
"Được!"
Sau khi nhận được câu trả lời của Bất Hủ Nhan.
Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu năng lượng gần huyết trì!
Nửa cảnh giờ sau, mười mấy bóng người từ xa đi tới, mấy lão giả trong số đó kích động bảo: "Công tử, đây hẳn là một chiến trường cổ xưa! Người xem này, các dấu vết đánh nhau rất rõ ràng!"
"Còn cả số binh khí bị gãy trên mặt đất nữa, vớ bừa một cái ít nhất cũng là binh khí cấp Tế Đạo Chi Thượng!"
"Thậm chí còn có một vài mảnh kim loại cấp đế nữa!"
"Máu tươi trên mặt đất tụ thành sông, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa cạn! Vẫn tiếp tục chảy... hít! Là mùi của Đế huyết, trời ơi, chẳng lẽ đám người chiến đấu ở đây năm xưa là một đám ở cảnh giới Đại Đế ư?"
Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám kích động đến nỗi run cả người.
"Giờ đừng nghĩ nhiều thế, đợi giải quyết xong tên nhóc đó rồi từ từ vơ vét sau!"
Tiêu Đế mỉm cười.
Ánh mắt anh ta trầm xuống!
Nhìn về phía cuối sơn cốc!
Diệp Bắc Minh đang ngồi trước huyết trì, huyết trì giống như một con suối, nó không ngừng chảy ra máu tươi, tụ thành sông trên mặt đất!
Khí tức của Đế huyết cũng chảy ra từ huyết trì!
"Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh muốn lao qua đó.
Tiêu Đế đưa tay ra túm lấy Diệp Quỳnh rồi bay qua đó, Diệp Quỳnh bị Tiêu Đế túm cổ: "Ngươi chạy cái gì? Lẽ nào ngươi thật sự đã dan díu với tên tiện chủng đó như bọn họ nói hả?"
Cảm giác hít thở không thông truyền tới!
"Khụ khụ..."
Diệp Quỳnh không thở nổi.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, con ngươi lạnh băng: "Thả cô ấy ra! Ta đánh với ngươi!"
"Ngươi đánh với ta? Ngươi cũng xứng à! Quỳ xuống trước đi!"
Tiêu Đế quát!
Sau đó anh ta ném Diệp Quỳnh đi, Diệp Quỳnh va mạnh vào vách đá bên cạnh, hộc máu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vù!
Tiêu Đế nhảy lên, để lại một tàn ảnh hoàng kim tại chỗ, giây tiếp theo đã đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Hai người gần như đồng thời ra quyền!
Bùm!
Trời long đất lở, hư không xung quanh chấn động một chút!
Diệp Bắc Minh lùi lại mười mấy bước, suýt lùi đến mép huyết trì!
Tiêu Đế bay đi, đáp xuống cách đó mấy chục mét!
"Công tử, người không sao chứ?"
Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ.
Bốp!
Tiêu Đế vung tay tát lão giả vừa đỡ mình!
Sau đó nổi giận quát: "Ta cần ngươi đỡ à? Cút!"
Quay đầu lại, con ngươi đỏ ngầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, được lắm! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
"Nhưng ngươi có vinh hạnh trông thấy dáng vẻ thật của Hoàng kim thần thể, chết cũng nhắm mắt được rồi!"
Cheng!
Cơ thể anh ta phát ra ánh sáng vàng rực rỡ!
Máu vàng trong cơ thể trào dâng!
Giây tiếp theo, không ngờ Tiêu Đế lại biến thành một người vàng!
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh ta đều phát ra âm vang không dứt bên tai, sau đó anh ta lao về phía Diệp Bắc Minh như một quả pháo!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngưng tụ khí Hỗn Độn trong cơ thể, cho nó bao phủ khắp người anh!
Sau đó, anh huy động toàn bộ thần lực, đấm về phía Tiêu Đế đang lao đến!
"Ầm" một tiếng nổ vang lên!
Tiêu Đế hét thảm một tiếng, hộc ra một ngụm máu vàng, lảo đảo bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh đi tới, từ trên cao dẫm xuống!
Phanh! Một tiếng nổ vang lên!
Tiêu Đế bị đập xuống đất như một con chó chết!
"Đây chính là Hoàng kim thần thể à? Yếu thế!"
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Diệp Bắc Minh sôi máu, giẫm hết cái này đến cái khác như đang giẫm một con chó chết!
"Công tử!"
Tám lão giả cảnh giới Tế Đạo trố mắt nhìn.
Diệp Quỳnh, Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, năm người ngây ra như phỗng!
Hoàng Kim Thần Thể mà lại bị hành hung hả?
"Mẹ kiếp, cút!"
Tiêu Đế cực kỳ tức giận, hét to!
Ầm ầm ầm!
Một cỗ đế uy cực kỳ khủng bố bạo phát, Diệp Bắc Minh cảm thấy mình như một chiếc lá bị cuốn vào cơn lốc giật cấp hai mươi!
"Phụt..."
Cơ thể chịu đòn nặng nề!
Anh hộc ra một ngụm máu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó anh lăn đi, rồi lại hộc thêm mười mấy ngụm máu trên không trung!
Xong mới 'bịch' một tiếng, đập người xuống trước huyết trì!
"Binh khí Đại Đế!"
Diệp Quỳnh, Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, năm người run lên, khiếp sợ nhìn Tiêu Đế!
Chỉ thấy.
Tiêu Đế vươn tay lên khỏi mặt đất!
Năm ngón tay siết chặt, cầm một cái thước vàng óng ánh, như thể được đúc từ vàng vậy!
"Một trong hai kiện binh khí Đại Đế của nhà họ Tiêu!"
"Thước Vô Lượng!"
Bụp! Bụp! Bụp!
"Tiêu công tử tha mạng! Tiêu công tử tha mạng!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người quỳ xuống điên cuồng dập đầu!
"Hít!"
Diệp Quỳnh hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch!
Một cảm giác tuyệt vọng chạy từ lòng bàn chân lên trái tim!
Không ngờ Tiêu Đế lại mang một binh khí Đại Đế bên người!
"Phụt!"
Diệp Bắc Minh lại hộc ra một ngụm máu, cú đánh vừa rồi đã làm anh gãy mấy chục cái xương!
Uy lực của binh khí Đại Đế, quả là đáng sợ!
"Nhóc con, cậu sao thế? Sao lại bị thương nặng vậy!"
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi! Ông bị sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích nhanh: "Vô Căn Chi Địa rất tà môn, sau khi đi vào nơi này, tôi bị phong ấn hoàn toàn luôn! Không thể liên lạc với cậu được, vừa nãy lúc Tiêu Đế sử dụng binh khí Đại Đế, phép tắc khu vực gần đây đã bị binh khí Đại Đế tái lập lại!"
"Nên bổn tháp tỉnh!"
Tiếp đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng ngưng trọng: "Nhóc con, cậu bị thương rất nặng!"
"Gãy 63 cái xương, đan điền cũng bị làm vỡ rồi!"
"Nếu cậu không phải Hỗn Độn đế thể, e là vừa nãy cậu đã hóa thành huyết vụ luôn rồi!"
Diệp Bắc Minh cười khổ: "Mẹ nó! Tôi cũng không ngờ, Tiêu Đế lại mang theo một binh khí Đại Đế bên người!"
Lúc này.
Tiêu Đế đã bò dậy, trên người chỗ nào cũng bầm tím!
Anh ta cầm Thước Vô Lượng, đế uy khủng bố thổi quét toàn bộ không gian!
"Diệp Bắc Minh, cmn ngươi đánh giỏi lắm cơ mà? Ngươi hung hăng tiếp đi!"
"Đánh ta? Đệt! Bây giờ để ông đây xem ngươi đánh kiểu gì!"
Mắt Tiêu Đế đỏ ngầu.
Hoàng Kim Thần Thể khiến anh ta chưa từng thua trận!
Chỉ có mỗi lúc ở trước mặt Diệp Bắc Minh, là hai lần bị hành hung thôi: "Đệt! Chết tiệt! Cmn! Đồ sâu bộ làm người ta chán ghét, ngươi dựa vào đâu mà đấu với ta chứ?"
"Đi chết đi, biến đi!"
Anh ta điên cuồng giơ thước Vô Lượng lên, nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro