Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Tháp Trấn Ngục...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Ngay lúc thước Vô Lượng chuẩn bị tiêu diệt Diệp Bắc Minh!
Cheng!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chỗ mà Diệp Bắc Minh đứng, bụi bay mù mịt!
Toàn bộ số đá xung quanh đều hóa thành bột mịn!
Một phiến không gian bị hủy diệt hoàn toàn!
"Bắc Minh, chết rồi sao?"
Diệp Quỳnh thất hồn lạc phách, ngồi bệt xuống đất.
Diệp Lỗi cười điên: "Ha ha ha ha, nói thừa! Cho dù tiện chủng này có siêu đi chăng nữa, chẳng lẽ lại đỡ được một đòn của binh khí đại đế chắc?"
"Cô đang mơ đấy à? Chết hay lắm, chết hay lắm!"
"Nếu không vì tên tiện chủng này, sao Tiêu công tử lại làm hại chúng ta cơ chứ?"
Nói xong.
Diệp Lỗi quỳ dưới đất như một con chó!
Xong bò đến trước mặt Tiêu Đế, rồi ngẩng đầu lên nói với vẻ nịnh nọt: "Tiêu công tử, Hoàng Kim Thần Thể vô địch thiên hạ!"
"Tên tiện chủng đó đã chết rồi, ngài có thể coi chúng tôi như cái rắm, tha cho chúng tôi được không?"
"Đúng đúng đúng!"
"Tiêu công tử, tên tiện chủng đó chết rồi, ngài tha cho chúng tôi đi!"
Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, ba người cũng bò tới, dập đầu liên tục, cầu xin!
Đột nhiên.
Mấy người phát hiện, nét mặt Tiêu Đế thay đổi!
Anh ta nhìn chằm chằm về phía huyết trì: "Không thể nào!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người đồng thời quay đầu lại!
"Đệt!"
Trợn tròn mắt!
Toàn thân cứng đờ!
Chỉ thấy.
Một tòa tháp đen cổ kính tỏa ra khí Hỗn Độn thoang thoảng!
Nó chắn trước người Diệp Bắc Minh, cứng rắn đỡ một kích của thước Vô Lượng!
Diệp Bắc Minh bình an vô sự!
Hơn nữa.
Huyết trì sau lưng anh cũng được bảo vệ theo luôn!
"A? Diệp Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh đỏ hồng mắt, kích động suýt khóc.
"Hửm?"
Ánh mắt sáu lão già cảnh giới Tế Đạo tầng tám đi cùng Tiêu Đế trầm xuống, bọn họ nhìn chằm chằm tòa tháp cổ: "Không thể nào, không có bất kỳ thứ gì hay ai có thể đỡ được một đòn của binh khí Đại Đế!"
"Không! Chỉ có hai khả năng, một là đối phương ở cảnh giới Đại Đế!"
"Hai là..."
Trên khuôn mặt già nua hiện rõ vẻ tham lam!
"Tòa tháp này, cũng là một kiện binh khí Đại Đế! Dù không phải, thì cũng gần đến mức đấy!"
Vừa dứt lời!
Toàn trường xôn xao!
"Cái gì? Diệp Bắc Minh... có một kiện binh khí Đại Đế á?"
"Sao có thể chứ! Gia tộc cấp cho cậu ta sao? Nhà họ Tiêu chúng ta có hai kiện binh khí Đại Đế á?" Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người kích động lắm.
Sau đó, ánh mắt họ dâng lên vẻ ghen tị sâu sắc!
Ghen tị đến phát điên!
Lão tổ thiên vị quá!
Cũng khó trách họ nghĩ như vậy, trừ nhà họ Diệp ra, ai có thể cho Diệp Bắc Minh một kiện binh khí Đại Đế chứ?
"Không đúng, đây không phải binh khí Đại Đế!"
Tiêu Đế lắc đầu.
"Thánh tử, ý ngài là?"
Sáu lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám nghi hoặc nhìn sang.
Tiêu Đế cười lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tuy trên thân tháp này có khí tức của binh khí Đại Đế, nhưng không có cái cảm giác áp bách kia!"
"Vật này là một bán thành phẩm, uy lực và chất lượng chắc chắn không bằng thước Vô Lượng!"
"Ha ha... không ngờ, nhà họ Diệp giấu kỹ thế, lại nỡ đưa một món tàn thứ phẩm cho ngươi, dù vậy, ngươi cũng chết chắc thôi!"
Mấy người chợt hiểu ra!
Hóa ra là tàn thứ phẩm!
Cùng lúc đó, Tiêu Đế nắm chặt thước Vô Lượng, khí thế tăng lên đỉnh điểm: "Chỉ là một món tàn thứ phẩm, ngươi nghĩ nó có thể bảo vệ ngươi sao?"
"Đi chết đi!"
Thước Vô Lượng nghiền áp tới, thế như chẻ tre!
"Tiểu Tháp! Có đỡ được không?"
Diệp Bắc Minh thầm sốt ruột, một cảm giác nguy hiểm tột cùng ập đến.
"Đệt! Không đỡ được cũng phải đỡ, chẳng lẽ bảo bổn tháp trơ mắt nhìn cậu chết à? Đệt!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chửi thề, một bóng tháp cổ phình lên.
Gồng mình chống đỡ!
Bùm!
Dưới một đòn này!
Mọi thứ xung quanh bị hủy diệt hết!
"Phụt..."
Mặc dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã đỡ được phần lớn uy lực, nhưng một phần mười dư lực còn lại vẫn rơi vào Diệp Bắc Minh, làm anh đã bị thương nặng rồi lại hộc máu tiếp!
Vậy mà trụ được rồi!
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người đơ ra!
Diệp Quỳnh cũng che miệng, nước mắt rơi không ngớt!
"Diệp Bắc Minh, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy, từ lúc ta có thước Vô Lượng đến nay, ngươi là người duy nhất bị thước Vô Lượng tấn công hai lần mà không chết!" Nét mặt Tiêu Đế hơi thay đổi.
Sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc!
Người này, buộc phải chết!
Nếu không, sau này chắc chắn sẽ là mối đe dọa đối với anh ta!
"Tiếc là, hôm nay không ai có thể đỡ được lượt tấn công thứ ba của thước Vô Lượng nữa đâu!"
"Sau này, cũng không có!"
Tiêu Đế nói xong câu cuối, anh ta giơ cao thước Vô Lượng!
Ầm ầm!
Trên bầu trời, vô số tia sét cuồn cuộn kéo đến, tụ lại phía trên thước Vô Lượng!
Mọi người nhìn chăm chú!
"Trời ơi... Thần lôi trật tư!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, mấy người đó sợ choáng váng!
Sáu lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám đi cùng Tiêu Đế cũng liên tục lùi về sau!
Thần lôi trật tự, được hình thành từ phép tắc Đại Đế, chỉ cần chạm vào sẽ tan thành tro bụi!
"Chết đi!"
Ầm ầm ầm!
Thần lôi trật tự tựa như cơn sóng thần, nghiền áp về phía trước, nham thạch xung quanh sơn cốc lập tức hóa thành tro bụi!
Sơn cốc sừng sững ban đầu, lại bị 'cạo đầu' trong một giây, nơi mà Thần lôi trật tự đánh xuống, mọi thứ đều tan biến!
Khi Thần lôi trật tự đi tới vùng trời trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
Toàn bộ sơn cốc đã trở thành một bình nguyên thẳng cánh cò bay!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Chết tiệt! Bổn tháp không hiểu phép tắc Đại Đế, sợ là không đỡ được đòn này!"
"Nhóc con, cậu đi trước đi!"
Nói xong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dùng hết sức, cưỡng chế mở ra một con đường sống!
"Bổn Tháp sẽ chặn đòn này cho cậu! Cậu phải sống đấy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Anh chợt cười: "Tiểu tháp, tôi đã bỏ ông lại để chạy bao giờ chưa?"
Dứt lời!
Diệp Bắc Minh vung tay lấy ra một viên đan Tam Diệu Bất Tử!
Đan này anh có được từ tay Triệu Thanh Tuyệt, thánh nữ Hỗn Nguyên tông!
Dùng một viên, sẽ lập tức khôi phục sức mạnh và lành thương thế!
Anh nuốt luôn!
Một luồng sức mạnh thần bí khó lường ngưng tụ trong cơ thể!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh đứng lên, chân giậm mạnh: "Đạo đài Luân Hồi, ra đây cho ta!"
Ầm ầm!
Một cái đài cao hình tròn ngưng tụ thành hình dưới chân anh! Điểm khác trước là, đạo đài Luân Hồi lần này mang màu đỏ tươi!
"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!"
Diệp Bắc Minh đưa tay ra nắm.
Một thanh kiếm thần có phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay anh!
"Giết!"
Toàn bộ lực lượng trong cơ thể, nhoáng cái đã xuyên qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Gào!
Một con huyết long cao mười vạn trượng lao ra, che phủ cả bầu trời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi cùng huyết long, lao về phía Thần lôi trật tự mà thước Vô Lượng triệu hồi ra, cả tượng vô cùng tráng lệ, cứ như thể đây là cuộc chiến giữa Đại Đế vậy!
"Mẹ ơi, này... sao tôi có cảm giác mình đang xem hai Đại Đế đánh nhau vậy?"
"Diệp Bắc Minh... thực lực của Diệp Bắc Minh khủng khiếp vậy á?"
"Này... vậy thì đáng sợ quá! Nếu Tiêu Đế không có thước Vô Lượng, chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh! Ừng ực..."
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người quỳ trên mặt đất, run rẩy!
Ánh mắt Tiêu Đế cực kỳ lạnh lẽo!
Nếu không có thước Vô Lượng, anh ta có thắng được không?
'Ha ha!'
Giây tiếp theo, Tiêu Đế đã vứt suy nghĩ này ra sau đầu: 'Làm gì có nhiều nếu như thế! Trong tay mình có thước Vô Lượng cơ mà!'
Cheng!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chỗ mà Diệp Bắc Minh đứng, bụi bay mù mịt!
Toàn bộ số đá xung quanh đều hóa thành bột mịn!
Một phiến không gian bị hủy diệt hoàn toàn!
"Bắc Minh, chết rồi sao?"
Diệp Quỳnh thất hồn lạc phách, ngồi bệt xuống đất.
Diệp Lỗi cười điên: "Ha ha ha ha, nói thừa! Cho dù tiện chủng này có siêu đi chăng nữa, chẳng lẽ lại đỡ được một đòn của binh khí đại đế chắc?"
"Cô đang mơ đấy à? Chết hay lắm, chết hay lắm!"
"Nếu không vì tên tiện chủng này, sao Tiêu công tử lại làm hại chúng ta cơ chứ?"
Nói xong.
Diệp Lỗi quỳ dưới đất như một con chó!
Xong bò đến trước mặt Tiêu Đế, rồi ngẩng đầu lên nói với vẻ nịnh nọt: "Tiêu công tử, Hoàng Kim Thần Thể vô địch thiên hạ!"
"Tên tiện chủng đó đã chết rồi, ngài có thể coi chúng tôi như cái rắm, tha cho chúng tôi được không?"
"Đúng đúng đúng!"
"Tiêu công tử, tên tiện chủng đó chết rồi, ngài tha cho chúng tôi đi!"
Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, ba người cũng bò tới, dập đầu liên tục, cầu xin!
Đột nhiên.
Mấy người phát hiện, nét mặt Tiêu Đế thay đổi!
Anh ta nhìn chằm chằm về phía huyết trì: "Không thể nào!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người đồng thời quay đầu lại!
"Đệt!"
Trợn tròn mắt!
Toàn thân cứng đờ!
Chỉ thấy.
Một tòa tháp đen cổ kính tỏa ra khí Hỗn Độn thoang thoảng!
Nó chắn trước người Diệp Bắc Minh, cứng rắn đỡ một kích của thước Vô Lượng!
Diệp Bắc Minh bình an vô sự!
Hơn nữa.
Huyết trì sau lưng anh cũng được bảo vệ theo luôn!
"A? Diệp Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh đỏ hồng mắt, kích động suýt khóc.
"Hửm?"
Ánh mắt sáu lão già cảnh giới Tế Đạo tầng tám đi cùng Tiêu Đế trầm xuống, bọn họ nhìn chằm chằm tòa tháp cổ: "Không thể nào, không có bất kỳ thứ gì hay ai có thể đỡ được một đòn của binh khí Đại Đế!"
"Không! Chỉ có hai khả năng, một là đối phương ở cảnh giới Đại Đế!"
"Hai là..."
Trên khuôn mặt già nua hiện rõ vẻ tham lam!
"Tòa tháp này, cũng là một kiện binh khí Đại Đế! Dù không phải, thì cũng gần đến mức đấy!"
Vừa dứt lời!
Toàn trường xôn xao!
"Cái gì? Diệp Bắc Minh... có một kiện binh khí Đại Đế á?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao có thể chứ! Gia tộc cấp cho cậu ta sao? Nhà họ Tiêu chúng ta có hai kiện binh khí Đại Đế á?" Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người kích động lắm.
Sau đó, ánh mắt họ dâng lên vẻ ghen tị sâu sắc!
Ghen tị đến phát điên!
Lão tổ thiên vị quá!
Cũng khó trách họ nghĩ như vậy, trừ nhà họ Diệp ra, ai có thể cho Diệp Bắc Minh một kiện binh khí Đại Đế chứ?
"Không đúng, đây không phải binh khí Đại Đế!"
Tiêu Đế lắc đầu.
"Thánh tử, ý ngài là?"
Sáu lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám nghi hoặc nhìn sang.
Tiêu Đế cười lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tuy trên thân tháp này có khí tức của binh khí Đại Đế, nhưng không có cái cảm giác áp bách kia!"
"Vật này là một bán thành phẩm, uy lực và chất lượng chắc chắn không bằng thước Vô Lượng!"
"Ha ha... không ngờ, nhà họ Diệp giấu kỹ thế, lại nỡ đưa một món tàn thứ phẩm cho ngươi, dù vậy, ngươi cũng chết chắc thôi!"
Mấy người chợt hiểu ra!
Hóa ra là tàn thứ phẩm!
Cùng lúc đó, Tiêu Đế nắm chặt thước Vô Lượng, khí thế tăng lên đỉnh điểm: "Chỉ là một món tàn thứ phẩm, ngươi nghĩ nó có thể bảo vệ ngươi sao?"
"Đi chết đi!"
Thước Vô Lượng nghiền áp tới, thế như chẻ tre!
"Tiểu Tháp! Có đỡ được không?"
Diệp Bắc Minh thầm sốt ruột, một cảm giác nguy hiểm tột cùng ập đến.
"Đệt! Không đỡ được cũng phải đỡ, chẳng lẽ bảo bổn tháp trơ mắt nhìn cậu chết à? Đệt!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chửi thề, một bóng tháp cổ phình lên.
Gồng mình chống đỡ!
Bùm!
Dưới một đòn này!
Mọi thứ xung quanh bị hủy diệt hết!
"Phụt..."
Mặc dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã đỡ được phần lớn uy lực, nhưng một phần mười dư lực còn lại vẫn rơi vào Diệp Bắc Minh, làm anh đã bị thương nặng rồi lại hộc máu tiếp!
Vậy mà trụ được rồi!
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người đơ ra!
Diệp Quỳnh cũng che miệng, nước mắt rơi không ngớt!
"Diệp Bắc Minh, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy, từ lúc ta có thước Vô Lượng đến nay, ngươi là người duy nhất bị thước Vô Lượng tấn công hai lần mà không chết!" Nét mặt Tiêu Đế hơi thay đổi.
Sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc!
Người này, buộc phải chết!
Nếu không, sau này chắc chắn sẽ là mối đe dọa đối với anh ta!
"Tiếc là, hôm nay không ai có thể đỡ được lượt tấn công thứ ba của thước Vô Lượng nữa đâu!"
"Sau này, cũng không có!"
Tiêu Đế nói xong câu cuối, anh ta giơ cao thước Vô Lượng!
Ầm ầm!
Trên bầu trời, vô số tia sét cuồn cuộn kéo đến, tụ lại phía trên thước Vô Lượng!
Mọi người nhìn chăm chú!
"Trời ơi... Thần lôi trật tư!"
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, mấy người đó sợ choáng váng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáu lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám đi cùng Tiêu Đế cũng liên tục lùi về sau!
Thần lôi trật tự, được hình thành từ phép tắc Đại Đế, chỉ cần chạm vào sẽ tan thành tro bụi!
"Chết đi!"
Ầm ầm ầm!
Thần lôi trật tự tựa như cơn sóng thần, nghiền áp về phía trước, nham thạch xung quanh sơn cốc lập tức hóa thành tro bụi!
Sơn cốc sừng sững ban đầu, lại bị 'cạo đầu' trong một giây, nơi mà Thần lôi trật tự đánh xuống, mọi thứ đều tan biến!
Khi Thần lôi trật tự đi tới vùng trời trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
Toàn bộ sơn cốc đã trở thành một bình nguyên thẳng cánh cò bay!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Chết tiệt! Bổn tháp không hiểu phép tắc Đại Đế, sợ là không đỡ được đòn này!"
"Nhóc con, cậu đi trước đi!"
Nói xong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dùng hết sức, cưỡng chế mở ra một con đường sống!
"Bổn Tháp sẽ chặn đòn này cho cậu! Cậu phải sống đấy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Anh chợt cười: "Tiểu tháp, tôi đã bỏ ông lại để chạy bao giờ chưa?"
Dứt lời!
Diệp Bắc Minh vung tay lấy ra một viên đan Tam Diệu Bất Tử!
Đan này anh có được từ tay Triệu Thanh Tuyệt, thánh nữ Hỗn Nguyên tông!
Dùng một viên, sẽ lập tức khôi phục sức mạnh và lành thương thế!
Anh nuốt luôn!
Một luồng sức mạnh thần bí khó lường ngưng tụ trong cơ thể!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh đứng lên, chân giậm mạnh: "Đạo đài Luân Hồi, ra đây cho ta!"
Ầm ầm!
Một cái đài cao hình tròn ngưng tụ thành hình dưới chân anh! Điểm khác trước là, đạo đài Luân Hồi lần này mang màu đỏ tươi!
"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!"
Diệp Bắc Minh đưa tay ra nắm.
Một thanh kiếm thần có phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay anh!
"Giết!"
Toàn bộ lực lượng trong cơ thể, nhoáng cái đã xuyên qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Gào!
Một con huyết long cao mười vạn trượng lao ra, che phủ cả bầu trời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi cùng huyết long, lao về phía Thần lôi trật tự mà thước Vô Lượng triệu hồi ra, cả tượng vô cùng tráng lệ, cứ như thể đây là cuộc chiến giữa Đại Đế vậy!
"Mẹ ơi, này... sao tôi có cảm giác mình đang xem hai Đại Đế đánh nhau vậy?"
"Diệp Bắc Minh... thực lực của Diệp Bắc Minh khủng khiếp vậy á?"
"Này... vậy thì đáng sợ quá! Nếu Tiêu Đế không có thước Vô Lượng, chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh! Ừng ực..."
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người quỳ trên mặt đất, run rẩy!
Ánh mắt Tiêu Đế cực kỳ lạnh lẽo!
Nếu không có thước Vô Lượng, anh ta có thắng được không?
'Ha ha!'
Giây tiếp theo, Tiêu Đế đã vứt suy nghĩ này ra sau đầu: 'Làm gì có nhiều nếu như thế! Trong tay mình có thước Vô Lượng cơ mà!'
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro