Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Cha mẹ sum vầy!

Ss Tần

2024-12-04 23:24:37

Cùng lúc đó, trước huyết trì, ma khí ngập trời đã biến mất sạch!

Huyết trì cạn khô!

Lộ ra một hố sâu khổng lồ!

"Người mà các ngươi nói đâu?"

"Huyết trì đâu?"

"Con ma long ăn thịt người đó đâu?"

Tam hộ pháp quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tông chủ Chiến Tông!

Tông chủ Chiến Tông ngớ ra: "Này... cái này... tôi cũng không biết!"

"Huyết trì này đã tồn tại ở đây được mấy năm, con ma long trong hồ đã ăn thịt rất nhiều tu võ giả!"

"Thậm chí, các đời tông chủ Chiến Tông còn muốn nhảy vào huyết trì, nhưng đều bị tổn thất nặng nề!"

"Rốt cuộc huyết... huyết trì này hôm nay bị sao ấy nhỉ, sao có thể cạn khô được!"

Không chỉ ông ta!

Các thành viên khác của Chiến Tông cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi!

Hoa Du Nhiên nói: "Tên nhóc đó chết rồi hả?"

Tam hộ pháp lắc đầu quả quyết: "Không thể nào! Thể chất Hỗn Độn là điện chủ đời đầu của Côn Luân Điện, là nhân vật quan trọng được dự báo trước!"

"Cậu có chết ở đây thì cậu ta cũng không thể chết được!"

Hoa Du Nhiên trợn tròn mắt, không thốt lên nổi một câu!

"Thể chất Hỗn Độn?"

Nhóm nhân vật cấp cao của Chiến Tông đưa mắt nhìn nhau!

Đột nhiên.

Tông chủ Chiến Tông móc ra một chiếc ngọc cổ từ trong ngực, nó đang lóe lên.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tam hộ pháp lạnh lùng quay đầu lại.

Tông chủ Chiến Tông không dám dấu: "Mỏ quặng của Chiến Tông tôi có biến!"

Tam hộ pháp nhả ra một chữ: "Nhận!"

Tông chủ Chiến Tông không dám chậm trễ, ông ta rót một cỗ lực lượng vào ngọc cổ!

Giây tiếp theo.

Ngọc cổ truyền ra một giọng nói hoảng sợ: "Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Có một thanh niên và một con huyết long đang đánh vào mỏ quặng... a..."

Người đó hét thảm một tiếng!

Sau đó đến đây là dừng phát tiếng!

"Này..."

Nét mặt các thành viên của Chiến Tông biến sắc!

Tam hộ pháp nhếch môi cười: "Nhìn đi, huyết long? Thanh niên!"

"Chính là cậu ta, chúng ta đi!"

...

Sâu trong Mỏ Ma.

"Chít chít chít..."

Mười mấy con chuột lao nhanh tới.

Hai vợ chồng bị chặn lại trong một lối đi!

"A a a a...!" Mặt đất dùng ma huyết màu tím, khắc một trận pháp, Dạ Huyền điên cuồng gào thét, đôi mắt sung huyết, máu trên người liên tục rót vào trận pháp màu tím.

Tạo ra một màn chắn, chặn lại cửa động!

Dưới sự công kích luân phiên của mười mấy con chuột bên ngoài!

Vầng sáng trên trận pháp xuất hiện các vết nứt!

"Anh Huyền, thôi bỏ đi! Bỏ đi! Đừng cố nữa, cứ tiếp tục thế này anh sẽ chết đó!" Diệp Thanh Lam bám chặt lấy cánh tay Dạ Huyền, nước mắt rơi như mưa.

Dạ Huyền lắc đầu kiên quyết: "Lam Nhi, anh không thể để em chết!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Minh Nhi đã tìm được vị diện này, nó sẽ tới tìm chúng ta nhanh thôi."

"Em đi trước, anh ở đây chặn lũ nghiệt súc này!"

Diệp Thanh Lam khóc to: "Không được, muốn đi thì cùng đi!"

"Muốn chết thì cùng chết!"

Dạ Huyền quay đầu lại, quát một tiếng: "Em nói linh tinh gì vậy? Anh là người đàn ông của em, anh bảo em đi, em phải đi cho anh!"

"Đi! Đi đi!"

Diệp Thanh Lan lắc đầu nguầy nguậy!

"Phụt!"

Dạ Huyền lại hộc ra một ngụm máu!

Màn sáng sắp vỡ lại hồi phục vài phần!

"Lam Nhi, em nghe anh nói! Minh Nhi có thể không có người cha là anh, nhưng không thể không có người mẹ là em!"

"Nếu cả hai chúng ta đều chết ở đây, sau này Minh Nhi sẽ thật sự không còn cha mẹ nữa! Nếu hôm nay chúng ta chỉ được một người sống, anh hy vọng người đó là em!"

Răng rắc răng rắc...

Dưới sự tấn công của lũ chuột, trận pháp màn sáng tiếp tục nổ!

"Anh Huyền..."

Diệp Thanh Lam khóc lệ rơi đầy mặt: "Em không đi!"

Dạ Huyền thấy vậy, thở dài một tiếng: "Được thôi, nếu em không đi, vậy chúng ta cùng chết vậy!"

Dạ Huyền duỗi một tay ra, kéo Diệp Thanh Lam.

Ôm người vào lòng!

Bất thình lình.

Một cú vỗ rơi vào gáy Diệp Thanh Lam!

Bà ấy ngất luôn!

"Lam Nhi! Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, em đã làm quá nhiều điều cho gia đình chúng ta rồi!" Dạ Huyền thở dài một tiếng.

Sau đó ông búng tay liên tục!

Huyết ma trong cơ thể sôi trào!

Gào!

Giây tiếp theo.

Một làn ma huyết màu tím xông ra từ cơ thể Dạ Huyền, không ngờ lại ngưng tụ thành một con ma long màu tím!

"Đưa bà ấy đến nơi an toàn!"

Dạ Huyền ra lệnh.

Gào!

Ma long màu tím gầm lên một tiếng, sau đó nó quấn lấy Diệp Thanh Lam, đi về cuối thông đạo!

Thấy bóng dáng Diệp Thanh Lam đã biến mất.

Dạ Huyền lại hộc ra một ngụm máu, cuối cùng ổn định được trận pháp, cả người hư thoát, lảo đảo ngã sang một bên!

Răng rắc răng rắc...

Lũ chuột ma ngoài quầng sáng điên cuồng tấn công!

Cùng với tiếng vỡ thanh thúy cuối cùng, màn sáng sụp đổ, mười mấy con chuột ma thèm máu bò tới, nhìn chằm chằm vào Dạ Huyền, nó há to cái miệng như bồn máu, vào giây phút sắp ăn được ông!

"Lũ nghiệt súc các ngươi đừng hòng động vào cha ta!"

Một tiếng quát cực kỳ căm phẫn vang lên!

Gào!

Theo đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thông đạo!

Một bóng người!

Một con huyết long!

Nhanh chóng lao tới!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyết quang hiện ra, huyết vụ bay tán loạn!

Mười mấy con chuột bị Diệp Bắc Minh xé toạc ngay tại chỗ, có con còn bị huyết long giẫm nát, nghiền thành thịt vụn!

"Minh Nhi..."

Dạ Huyền mở to mắt, không dám tin vào mắt mình!

"Bố!"

Diệp Bắc Minh chạy tới.

Anh lấy ra một đống đan dược rồi điên cuồng nhét vào miệng Dạ Huyền!

Ngân châm trong tay liên tục hạ xuống, ổn định thương thế cho Dạ Huyền: "Sao chỉ có một mình bố? Mẹ con đâu?"

Dạ Huyền suy yếu vô cùng!

Trên mặt ông còn có một vết sẹo xấu xí đại biểu là thợ mỏ Chiến Tông!

Làm Diệp Bắc Minh đau lòng lắm!

Dạ Huyền khôi phục được ít sức: "Bố lo đám ma chuột đó lao đến, nên đã dùng số tinh khí cuối cùng hóa long, đưa bà ấy đi rồi!"

Ông ấy chỉ vào sâu trong thông đạo!

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Huyết long, bảo vệ bố ta!"

"Ai dám lại gần, giết không tha!"

"Vâng, chủ nhân!"

Vào khoảnh khác nhận được lời đáp của huyết long.

Diệp Bắc Minh vừa đứng dậy đã trông thấy một người phụ nữ ở cuối thông đạo đang điên cuồng xông tới, bàn chân bà đang chảy máu!

Người đó chính là Diệp Thanh Lam, bà quay lại rồi!

"Dạ Huyền, anh dám chết một mình, bà đây tuyệt đối..."

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Thanh Lam đã sững người!

Huyết lệ làm nhòe đôi mắt!

Nó theo miệng vết thương trên mặt, chậm rãi chảy xuống!

Bà ôm miệng!

"Minh Nhi... Minh Nhi!"

"Mẹ, con đây!"

Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt, anh đi nhanh tới, đỡ Diệp Thanh Lam!

"Minh Nhi, có phải mẹ đang nằm mơ không? Thật sự là con!" Diệp Thanh Lam run rẩy.

Diệp Bắc Minh cõng Diệp Thanh Lam: "Mẹ, con đây, Minh Nhi tới rồi!"

Anh cõng bà đến cạnh Dạ Huyền, trị thương cho hai người luôn!

Nửa canh giời sau.

Thương thế của hai người đã hồi phục hòm hòm, họ vẫn không dám tin vào mắt mình, cả hai mỗi người nắm lấy một bàn tay của Diệp Bắc Minh, chỉ sợ đây là mơ, khi tỉnh lại Diệp Bắc Minh sẽ biến mất!

"Bố, mẹ, sao hai người lại làm thợ mỏ ở đây?"

"Sư tỷ con, Nhược Nhai, Xá Nguyệt, Tôn Thiến, bọn họ đâu?"

Đợi bố mẹ ổn định lại, Diệp Bắc Minh mới hỏi.

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, không phải lúc đầu con đã đích thân quay về, đón họ đi rồi à?"

"Con còn bảo hai bọn ta canh giữ ở Đại lục Hỗn Độn, con đưa mười sư tỷ của con đi trước, để năng cao thực lực!"

"Lúc đó mẹ còn tức giận bảo con có sư tỷ rồi thì quên mẹ đây này!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh cả kinh đứng phắt dậy.

Diệp Thanh Lam tò mò: "Minh Nhi, con sao vậy?"

Nét mặt Diệp Bắc Minh rất xấu: "Mẹ, con chưa quay về lần nào!"

"Và càng không đón các sư tỷ và Nhược Giai đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0