Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thật giả Diệp B...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Nghe thấy lời này, Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đưa mắt nhìn nhau!
"Minh Nhi, con không đùa chứ?"
"Mẹ! Sao con có thể lấy chuyện này ra đùa được?"
"Vậy..."
Mặt Diệp Thanh Lam biến sắc: "Có người giả mạo con?"
"Vậy mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại dẫn các sư tỷ của con và Nhược Giai đi, lẽ nào hắn định dùng họ để uy hiếp con?"
Diệp Bắc Minh nhíu chặt chân mày!
"E rằng chuyện này không đơn giản là uy hiếp!"
"Người mạo danh con dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, chắc chắn có mục đích khác!"
Diệp Thanh Lam sốt ruột: "Liệu chúng có gặp nguy hiểm không?"
Diệp Bắc Minh suy tư vài giây, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm!"
"Nếu đối phương đã mạo danh con, dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, vậy chứng tỏ hắn không muốn bị lộ thân phận!"
"Vả lại, nếu người này là địch, hắn đã liên hệ với con từ lâu rồi!"
"Không cần thiết phải nhằm vào họ, nên, con nghi là có nguyên do khác!"
"Mẹ, bố mẹ dưỡng thương trước đi!"
Anh dìu Diệp Thanh Lam ngồi xuống.
Sau đó thi triển ngân châm, phối với đan dược, giúp bà ấy phục hồi khí huyết!"
Lại qua một canh giờ nữa.
Hai người tạm phục hồi được hơn nửa sức lực, họ cảm thán, y thuật của Diệp Bắc Minh tiến bộ thần tốc!
"Phải rồi, Minh Nhi, rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Thanh Lam không kìm được hỏi.
Trong lòng bà ấy có nhiều nghi vấn lắm!
Thế giới mình sống đang yên ổn tốt lành, sao đột nhiên lại sụp đổ!
Không gian xuất hiện rất nhiều khe nứt khủng bố, bà ấy trơ mắt nhìn từng mảnh đại lục này đến mảnh đại lục khác rớt vào khe nứt không gian, dọa người thật sự!
"Mẹ, thực ra thế giới đó của chúng ta là một vị diện cấp bảy!"
"Vị diện cấp bảy?"
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Bắc Minh giải thích cho họ nghe về các cấp vị diện một lượt!
Sau đó anh lại kể một loạt những việc đã xảy ra sau khi anh rời đi!
Kể đến chỗ nguy hiểm, hai vợ chồng nghe mà hết hồn!
Xong lại kể tiếp đến Nguyên Thủy Chân Giới, nhà họ Diệp, Diệp Thí Thiên!
Kể cả chuyện về vị diện phía trên, Côn Luân Điện, Hoa tộc, anh đều kể hết!
"Nguyên Thủy Chân Giới còn có một nhà họ Diệp nữa? Con trở thành người có thể chất Hỗn Độn rồi á?"
"Côn Luân Điện? Hoa tộc?"
"Lẽ nào nơi đó có liên quan với núi Côn Luân ở Hoa Hạ chúng ta?"
"Hơn nữa còn có Hoa tộc... liệu có trùng hợp quá không?"
Diệp Thanh Lam kinh ngạc đưa ra rất nhiều câu hỏi.
Diệp Bắc Minh tán thành với lời mẹ anh nói: "Con cũng cho rằng, chuyện này quá trùng hợp!"
"Cách xa hàng tỷ dặm, trái đất cùng lắm chỉ được tính là vị diện cấp một, Côn Luân Điện và Hoa tộc ở vị diện cấp chín!"
"Vậy mà giữa hai bên, lại có mối liên hệ như này, con cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhưng con lại không biết vấn đề xuất hiện ở đâu!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh cảm thấy, trong lòng đang bao phủ một lớp sương mù!
"Thôi bỏ đi, Minh Nhi!"
Dạ Huyền lắc đầu: "Xe đến núi ắt có đường, chưa nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa!"
"Cả nhà chúng ta đoàn tụ, mới là điều quan trọng nhất!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Bố mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước đã!"
"Được!"
Hai vợ chồng đứng dậy, đang chuẩn bị đi.
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên!
Huyết long từ xa lao đến!
Dạ Huyền bước ra một bước chắn trước người Diệp Thanh Lam!
"Bố, mẹ, đây là huyết long! Là người bạn đồng hành con mới thu nhận!"
"Tuy trông nó dữ tợn, nhưng không có lệnh của con, nó sẽ không làm hại bất kỳ ai!"
Bố mẹ anh thở phào một hơi.
"Sao thế?"
Diệp Bắc Minh nhìn huyết long.
"Chủ nhân, tôi phát hiện có một số tảng đá ở sâu trong Mỏ ma!"
Huyết long há miệng, nhổ ra mấy cục đá.
Nó chủ to bằng nắm đấm, nhưng bên trong lại ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh cầm một cục trong số đó lên, anh cảm giác như mình đang cầm một trạm năng lượng nguyên tử vậy: "Năng lượng mạnh mẽ quá, năng lượng trong đây còn hùng hậu hơn năng lượng ẩn chứa trong tinh thạch vũ trụ gấp mười lần!"
"Minh Nhi, cho bố xem cục đá này!"
Dạ Huyền chợt lên tiếng.
Diệp Bắc Minh có suy nghĩ, lẽ nào bố nhận ra vật này?
Anh đưa cho ông ấy một cục đá!
Dạ Huyền nắm lấy, quan sát kỹ, sau đó nét mặt ông ấy cực kỳ kinh ngạc!
"Này... sao có thể chứ..."
"Bố, sao thế ạ?"
"Anh Huyền, cục đá này có gì không ổn sao?"
Hai mẹ con đồng thanh nói.
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên ngưng trọng: "Lam Nhi, em có nhớ anh từng kể với em rằng!"
"Tộc Thiên Ma ta, được truyền thừa lại từ thời thượng cổ, có một loại 'nguyên thạch' đồng âm với 'nguyên thạch' hiện giờ!"
"Nhưng năng lượng hàm chứa trong 'nguyên thạch' thời thượng cổ phải hơn gấp trăm vạn lần so với 'nguyên tại' hiện đại!"
Diệp Thanh Lam chợt hiểu ra: "Anh Huyền, lẽ nào đây chính là nguyên thạch mà anh nói?"
"Đúng vậy!"
Dạ Huyền gật đầu chắc nịch.
"Hồi nhỏ, anh từng thấy phụ hoàng anh dùng một cục nguyên thạch to bằng móng tay, khởi động cả một trận truyền tống hư không!"
"Anh còn tưởng, đó đã là cục nguyên thạch cuối cùng còn sót lại trên thế giới rồi, không ngờ dưới mỏ ma ở đây, còn có sự tồn tại của nguyên thạch!"
Nghe được cuộc đối thoại của bố mẹ.
Diệp Bắc Minh thấy hứng thú: "Bố, cái cục đá này không phải chỉ là đá năng lượng thôi à?"
"Chắc là nó cũng tương tự tinh thạch vụ trũ và nguyên thạch nhỉ!"
Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu.
Ông lắc đầu: "Minh Nhi, nếu con coi nguyên thạch thành đá năng lượng, cũng không sai."
"Nhưng tác dụng lớn nhất của nguyên thạch, là khởi động trận pháp thời thượng cổ!"
"Ồ?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ dao động.
Dạ Huyền nói tiếp: "Ở một số trận pháp thời thượng cổ, chỉ có rót nguyeen thạch vào thì mới khởi động được cơ quan mấu chốt!"
"Một số di tích cổ cũng phải dùng nguyên thạch làm năng lượng mở cửa!"
"Nếu cưỡng chế mở ra, khả năng cao là sẽ dẫn đến làm sập cả di tích!"
Nếu nguyên thạch này giống lời Dạ Huyền nói, vậy thì nó thật sự rất có giá trị!"
"Điều quan trọng hơn là..."
Dạ Huyền bổ sung thêm một ý: "Năng lượng bên trong nguyên thạch, cực kỳ tinh khiết!"
"Nếu tu võ giả cạn kiệt thần lực, mà tay cầm một cục nguyên thạch, thì có thể bổ sung lại số thần lực mà cơ thể đã tiêu hao!"
"Còn có chuyện này nữa ạ?"
Diệp Bắc Minh rung động thật sự.
Di tích thượng cổ gì gì đó, anh hoàn toàn không có hứng thú!
Nhưng.
Nếu trong lúc chiến đấu mà thần lực khô cạn, tay lại cầm mấy cục nguyên thạch!
Há chẳng phải sẽ có thể bổ sung thần lực vô hạn sao?
"Huyết long, đưa bọn ra đi tìm nguyên thạch!"
Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Huyết long nằm rạp xuống đất, sau khi ba người ngồi lên lưng huyết long, nó tiến thẳng vào sâu trong mỏ ma!
Cùng lúc đó, chỗ lối vào mỏ ma.
"Mấy trăm nghìn công nhân đã bị tên nhóc đó thả đi hết rồi hả? Chết tiệt!"
"Khoáng thạch ở đây đóng góp một phần ba nguồn thu của Chiến Tông ta! Thế mà lại bị hắn cho nghỉ hết như thế? Bồi dưỡng đám công nhân đó đã tốn biết bao tâm huyết của Chiến Tông ta chứ!"
Tông chủ Chiến Tông tức gần chết.
Phụ cận còn có mấy chục công nhân xui xẻo, không chạy kịp!
Bị bắt về, họ quỳ trên mặt đất!
"Xử tử hết đi!"
Tông chủ Chiến Tông hạ lệnh.
"Vâng!"
Mấy trưởng lão tiến lên.
Tam hộ pháp lạnh lùng nói: "Đợi đã!"
Mấy người dừng lại, chán nản nhìn Tam hộ pháp đi tới, rồi kính cẩn lùi sang một bên!
Tam hộ pháp không nói câu nào, gã khống chế cơ thể Cổ Yên Tuyết!
Sau đó giơ bàn tay ngọc ngà lên, bóp một cái trong hư không!
Đồng tử của một thợ mỏ nổ ra một làn huyết mang!
Sau đó bị soát hồn!
Giây tiếp theo.
Trước mắt Tam hộ pháp hiện ra một loạt hình ảnh!
Một thanh niên, đứng trên huyết long mà tới...
Mười mấy giây sau, Tam hộ pháp điểm một ngón tay, người bị soát hồn kia run rẩy, sau đó cơ thể tan ra như băng tuyết!
Sau đó hóa thành một làn huyết vụ ngay tại chỗ!
"Sss...."
Mọi người ở Chiến Tông hít một ngụm khí lạnh!
Thủ đoạn đáng sợ quá!
Sau khi làm xong tất cả, Tam hộ pháp thản nhiên nói: "Tên nhóc đó đang đi tìm người, cậu ta đã vào sâu trong mỏ ma, chắc là tạm thời chưa ra đâu!"
Hoa Vũ Thần chủ động xin đi giết giặc: "Tôi sẽ đi bắt họ về!"
"Thể chất Hỗn Độn không đơn giản như cậu nghĩ đâu!" Tam hộ pháp lắc đầu.
Rồi lại nhìn về phía tông chủ Chiến Tông: "Mỏ ma này có mấy lối ra?"
Tông chủ Chiến tông trả lời: "Thưa đại nhân, chỉ có một ạ!"
"Minh Nhi, con không đùa chứ?"
"Mẹ! Sao con có thể lấy chuyện này ra đùa được?"
"Vậy..."
Mặt Diệp Thanh Lam biến sắc: "Có người giả mạo con?"
"Vậy mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại dẫn các sư tỷ của con và Nhược Giai đi, lẽ nào hắn định dùng họ để uy hiếp con?"
Diệp Bắc Minh nhíu chặt chân mày!
"E rằng chuyện này không đơn giản là uy hiếp!"
"Người mạo danh con dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, chắc chắn có mục đích khác!"
Diệp Thanh Lam sốt ruột: "Liệu chúng có gặp nguy hiểm không?"
Diệp Bắc Minh suy tư vài giây, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm!"
"Nếu đối phương đã mạo danh con, dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, vậy chứng tỏ hắn không muốn bị lộ thân phận!"
"Vả lại, nếu người này là địch, hắn đã liên hệ với con từ lâu rồi!"
"Không cần thiết phải nhằm vào họ, nên, con nghi là có nguyên do khác!"
"Mẹ, bố mẹ dưỡng thương trước đi!"
Anh dìu Diệp Thanh Lam ngồi xuống.
Sau đó thi triển ngân châm, phối với đan dược, giúp bà ấy phục hồi khí huyết!"
Lại qua một canh giờ nữa.
Hai người tạm phục hồi được hơn nửa sức lực, họ cảm thán, y thuật của Diệp Bắc Minh tiến bộ thần tốc!
"Phải rồi, Minh Nhi, rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Thanh Lam không kìm được hỏi.
Trong lòng bà ấy có nhiều nghi vấn lắm!
Thế giới mình sống đang yên ổn tốt lành, sao đột nhiên lại sụp đổ!
Không gian xuất hiện rất nhiều khe nứt khủng bố, bà ấy trơ mắt nhìn từng mảnh đại lục này đến mảnh đại lục khác rớt vào khe nứt không gian, dọa người thật sự!
"Mẹ, thực ra thế giới đó của chúng ta là một vị diện cấp bảy!"
"Vị diện cấp bảy?"
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Bắc Minh giải thích cho họ nghe về các cấp vị diện một lượt!
Sau đó anh lại kể một loạt những việc đã xảy ra sau khi anh rời đi!
Kể đến chỗ nguy hiểm, hai vợ chồng nghe mà hết hồn!
Xong lại kể tiếp đến Nguyên Thủy Chân Giới, nhà họ Diệp, Diệp Thí Thiên!
Kể cả chuyện về vị diện phía trên, Côn Luân Điện, Hoa tộc, anh đều kể hết!
"Nguyên Thủy Chân Giới còn có một nhà họ Diệp nữa? Con trở thành người có thể chất Hỗn Độn rồi á?"
"Côn Luân Điện? Hoa tộc?"
"Lẽ nào nơi đó có liên quan với núi Côn Luân ở Hoa Hạ chúng ta?"
"Hơn nữa còn có Hoa tộc... liệu có trùng hợp quá không?"
Diệp Thanh Lam kinh ngạc đưa ra rất nhiều câu hỏi.
Diệp Bắc Minh tán thành với lời mẹ anh nói: "Con cũng cho rằng, chuyện này quá trùng hợp!"
"Cách xa hàng tỷ dặm, trái đất cùng lắm chỉ được tính là vị diện cấp một, Côn Luân Điện và Hoa tộc ở vị diện cấp chín!"
"Vậy mà giữa hai bên, lại có mối liên hệ như này, con cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhưng con lại không biết vấn đề xuất hiện ở đâu!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh cảm thấy, trong lòng đang bao phủ một lớp sương mù!
"Thôi bỏ đi, Minh Nhi!"
Dạ Huyền lắc đầu: "Xe đến núi ắt có đường, chưa nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cả nhà chúng ta đoàn tụ, mới là điều quan trọng nhất!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Bố mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước đã!"
"Được!"
Hai vợ chồng đứng dậy, đang chuẩn bị đi.
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên!
Huyết long từ xa lao đến!
Dạ Huyền bước ra một bước chắn trước người Diệp Thanh Lam!
"Bố, mẹ, đây là huyết long! Là người bạn đồng hành con mới thu nhận!"
"Tuy trông nó dữ tợn, nhưng không có lệnh của con, nó sẽ không làm hại bất kỳ ai!"
Bố mẹ anh thở phào một hơi.
"Sao thế?"
Diệp Bắc Minh nhìn huyết long.
"Chủ nhân, tôi phát hiện có một số tảng đá ở sâu trong Mỏ ma!"
Huyết long há miệng, nhổ ra mấy cục đá.
Nó chủ to bằng nắm đấm, nhưng bên trong lại ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh cầm một cục trong số đó lên, anh cảm giác như mình đang cầm một trạm năng lượng nguyên tử vậy: "Năng lượng mạnh mẽ quá, năng lượng trong đây còn hùng hậu hơn năng lượng ẩn chứa trong tinh thạch vũ trụ gấp mười lần!"
"Minh Nhi, cho bố xem cục đá này!"
Dạ Huyền chợt lên tiếng.
Diệp Bắc Minh có suy nghĩ, lẽ nào bố nhận ra vật này?
Anh đưa cho ông ấy một cục đá!
Dạ Huyền nắm lấy, quan sát kỹ, sau đó nét mặt ông ấy cực kỳ kinh ngạc!
"Này... sao có thể chứ..."
"Bố, sao thế ạ?"
"Anh Huyền, cục đá này có gì không ổn sao?"
Hai mẹ con đồng thanh nói.
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên ngưng trọng: "Lam Nhi, em có nhớ anh từng kể với em rằng!"
"Tộc Thiên Ma ta, được truyền thừa lại từ thời thượng cổ, có một loại 'nguyên thạch' đồng âm với 'nguyên thạch' hiện giờ!"
"Nhưng năng lượng hàm chứa trong 'nguyên thạch' thời thượng cổ phải hơn gấp trăm vạn lần so với 'nguyên tại' hiện đại!"
Diệp Thanh Lam chợt hiểu ra: "Anh Huyền, lẽ nào đây chính là nguyên thạch mà anh nói?"
"Đúng vậy!"
Dạ Huyền gật đầu chắc nịch.
"Hồi nhỏ, anh từng thấy phụ hoàng anh dùng một cục nguyên thạch to bằng móng tay, khởi động cả một trận truyền tống hư không!"
"Anh còn tưởng, đó đã là cục nguyên thạch cuối cùng còn sót lại trên thế giới rồi, không ngờ dưới mỏ ma ở đây, còn có sự tồn tại của nguyên thạch!"
Nghe được cuộc đối thoại của bố mẹ.
Diệp Bắc Minh thấy hứng thú: "Bố, cái cục đá này không phải chỉ là đá năng lượng thôi à?"
"Chắc là nó cũng tương tự tinh thạch vụ trũ và nguyên thạch nhỉ!"
Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu.
Ông lắc đầu: "Minh Nhi, nếu con coi nguyên thạch thành đá năng lượng, cũng không sai."
"Nhưng tác dụng lớn nhất của nguyên thạch, là khởi động trận pháp thời thượng cổ!"
"Ồ?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ dao động.
Dạ Huyền nói tiếp: "Ở một số trận pháp thời thượng cổ, chỉ có rót nguyeen thạch vào thì mới khởi động được cơ quan mấu chốt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một số di tích cổ cũng phải dùng nguyên thạch làm năng lượng mở cửa!"
"Nếu cưỡng chế mở ra, khả năng cao là sẽ dẫn đến làm sập cả di tích!"
Nếu nguyên thạch này giống lời Dạ Huyền nói, vậy thì nó thật sự rất có giá trị!"
"Điều quan trọng hơn là..."
Dạ Huyền bổ sung thêm một ý: "Năng lượng bên trong nguyên thạch, cực kỳ tinh khiết!"
"Nếu tu võ giả cạn kiệt thần lực, mà tay cầm một cục nguyên thạch, thì có thể bổ sung lại số thần lực mà cơ thể đã tiêu hao!"
"Còn có chuyện này nữa ạ?"
Diệp Bắc Minh rung động thật sự.
Di tích thượng cổ gì gì đó, anh hoàn toàn không có hứng thú!
Nhưng.
Nếu trong lúc chiến đấu mà thần lực khô cạn, tay lại cầm mấy cục nguyên thạch!
Há chẳng phải sẽ có thể bổ sung thần lực vô hạn sao?
"Huyết long, đưa bọn ra đi tìm nguyên thạch!"
Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Huyết long nằm rạp xuống đất, sau khi ba người ngồi lên lưng huyết long, nó tiến thẳng vào sâu trong mỏ ma!
Cùng lúc đó, chỗ lối vào mỏ ma.
"Mấy trăm nghìn công nhân đã bị tên nhóc đó thả đi hết rồi hả? Chết tiệt!"
"Khoáng thạch ở đây đóng góp một phần ba nguồn thu của Chiến Tông ta! Thế mà lại bị hắn cho nghỉ hết như thế? Bồi dưỡng đám công nhân đó đã tốn biết bao tâm huyết của Chiến Tông ta chứ!"
Tông chủ Chiến Tông tức gần chết.
Phụ cận còn có mấy chục công nhân xui xẻo, không chạy kịp!
Bị bắt về, họ quỳ trên mặt đất!
"Xử tử hết đi!"
Tông chủ Chiến Tông hạ lệnh.
"Vâng!"
Mấy trưởng lão tiến lên.
Tam hộ pháp lạnh lùng nói: "Đợi đã!"
Mấy người dừng lại, chán nản nhìn Tam hộ pháp đi tới, rồi kính cẩn lùi sang một bên!
Tam hộ pháp không nói câu nào, gã khống chế cơ thể Cổ Yên Tuyết!
Sau đó giơ bàn tay ngọc ngà lên, bóp một cái trong hư không!
Đồng tử của một thợ mỏ nổ ra một làn huyết mang!
Sau đó bị soát hồn!
Giây tiếp theo.
Trước mắt Tam hộ pháp hiện ra một loạt hình ảnh!
Một thanh niên, đứng trên huyết long mà tới...
Mười mấy giây sau, Tam hộ pháp điểm một ngón tay, người bị soát hồn kia run rẩy, sau đó cơ thể tan ra như băng tuyết!
Sau đó hóa thành một làn huyết vụ ngay tại chỗ!
"Sss...."
Mọi người ở Chiến Tông hít một ngụm khí lạnh!
Thủ đoạn đáng sợ quá!
Sau khi làm xong tất cả, Tam hộ pháp thản nhiên nói: "Tên nhóc đó đang đi tìm người, cậu ta đã vào sâu trong mỏ ma, chắc là tạm thời chưa ra đâu!"
Hoa Vũ Thần chủ động xin đi giết giặc: "Tôi sẽ đi bắt họ về!"
"Thể chất Hỗn Độn không đơn giản như cậu nghĩ đâu!" Tam hộ pháp lắc đầu.
Rồi lại nhìn về phía tông chủ Chiến Tông: "Mỏ ma này có mấy lối ra?"
Tông chủ Chiến tông trả lời: "Thưa đại nhân, chỉ có một ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro