Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Nhận tôi làm ng...

Ss Tần

2024-12-04 23:24:37



“Tôi nổi lên lòng yêu mến nhân tài, bây giờ cậu quỳ xuống, nhận tôi làm nghĩa phụ”.

“Tôi có thể giúp cậu giả chết, chuyện này đến đây là kết thúc!”

“Tôi có thể đảm bảo, hai mươi năm sau cậu sẽ ngồi ở vị trí của tôi, sắc phong chiến thần. Đến khi đó, cậu muốn giết ai thì cứ giết!”

Vị trí chiến thần!

Không ai không rung động!

Toàn bộ Long Quốc, chiến thần không vượt quá ba mươi người.

Mỗi một người đều là tồn tại đáng sợ trấn giữ một tỉnh.

Diệp Bắc Thần bất ngờ: “Tôi giết con trai ông, ông còn muốn lôi kéo tôi?”

“Ha ha ha ha!”

Chiến thần Lăng Phong cười lớn: “Quân Vô Hối là con trai tôi, thiên phú rất tốt, cũng rất cố gắng”.

“Bồi dưỡng để làm người nối nghiệp, trên thực tế cũng không tệ”.

“Nhưng sau lưng nó có nhà họ Quân ở Trung Hải”.

“Vì vậy, Quân Vô Hối mới có thân phận và địa vị như ngày hôm nay! Hơn nữa, cậu cho rằng tôi chỉ có một đứa con trai? Chết một Quân Vô Hối, có thêm một Diệp Bắc Minh, không thua thiệt, không thua thiệt chút nào”.

“Ông nghĩ nhiều rồi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Không làm nghĩa phụ, làm sư phụ cũng được”.

Chiến thần Lăng Phong cau mày, không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Diệp Bắc Minh cười nhạo: “Làm sư phụ tôi, ông không đủ tư cách!”

Câu nói này hoàn toàn chọc giận chiến thần Lăng Phong!

Khí thế trên người ông ta đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh như băng, mang theo sát ý nồng nặc!

“Diệp Bắc Minh, cậu chắc chắn chưa? Sống chết nằm trong suy nghĩ của cậu đấy! Cậu chắc chắn lựa chọn đường chết?”, chiến thần Lăng Phong lạnh giọng uy hiếp.

Một luồng sát ý lạnh băng bao trùm đại sảnh!

Diệp Bắc Minh không sợ!

Anh đứng chắp tay, mỉm cười nhìn chiến thần Lăng Phong.

Cười nhưng không nói.

“Là cậu tự chọn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con ngươi chiến thần Lăng Phong lạnh lẽo, thân hổ ông ta chấn động, nhấc chân giẫm lên mặt đất, nhào tới giống như mãnh hổ.

“Ầm!”

Mặt nền xi măng vì một cước này lập tức nứt ra đường vân như mạng nhện.

“Vèo!”

Một giây tiếp theo, chiến thần Lăng Phong đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền đánh ra, nhanh như tia chớp.

“Ngao ô!”

Hổ gầm vang rừng núi!

Trong nháy mắt chiến thần Lăng Phong đánh ra một quyền này, lại có một đợt khí màu trắng mãnh liệt dâng trào sau lưng ông ta.

“Phục Hổ quyền? Có chút thú vị”, Diệp Bắc Minh bật cười.

“Lăng Phong, lại nghe long ngâm!”

Ông ta giơ tay ngưng tụ thành quyền, một quyền đánh về phía chiến thần Diệp Bắc Minh!

“Gầm!”

Long ngâm thiên hạ!

“Ầm!”

Quyền của hai người đụng vào nhau!

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Chiến thần Lăng Phong lùi về phía sau mười mấy bước, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

“Giáng Long quyền? Mày!!!”

Con ngươi chiến thần Lăng Phong co rút kịch liệt, giống như xảy ra động đất, ông ta không dám tin liền gào thét: “Làm sao mày biết Giáng Long quyền? Long Quốc Quyền Hoàng là thế nào với mày?”

“Cái gì mà Long Quốc Quyền Hoàng?”

“Đây là Giáng Long quyền sư phụ truyền thụ cho tôi!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu.

Anh lại chủ động đánh ra, xông về phía chiến thần Lăng Phong.

Chiến thần Lăng Phong gần như sợ chết khiếp, ngược lại hít một hơi lạnh, đối diện với công kích của Diệp Bắc Minh, liên tục lùi về sau: “Sao có thể! Trong thiên hạ, chỉ có một mình Long Quốc Quyền Hoàng có Giáng Long quyền này!”

“Mày học từ đâu?”

“Long Quốc Quyền Hoàng là sư phụ mày?”

“Không thể nào!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tuyệt đối không thể nào! Năm đó tao ở môn phái ông ấy cầu xin ba năm, ông ấy cũng chỉ truyền thụ cho tao một bộ Phục Hổ quyền!”

“Làm sao mày có thể học được Giáng Long quyền?”

Chiến thần Lăng Phong giống như bị kích thích cực lớn.

Ông ta gào thét!

Gầm rống!

Lòng đố kỵ bùng lên không kiểm soát.

Trong con ngươi ông ta tràn đầy tia máu: “Diệp Bắc Minh, giao quyền phổ Giáng Long quyền ra!”

“Tôi không có quyền phổ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Vậy mày vẽ toàn bộ chiêu thức ra cho tao!!”, chiến thần Lăng Phong kích động, giọng điệu ông ta gấp gáp, ra lệnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bật cười!

“Lăng Phong, ông cho rằng mình là ai?”, Diệp Bắc Minh lại đánh ra một quyền.

Bùm!!!

Chiến thần Lăng Phong thế mạnh vô cùng, trong cơ thể bộc phát ra một luồng lực hồng hoang.

Quả đấm của hai người vừa chạm nhau, một luồng khí cuộn mở!

“Sao có thể, mày là Đại Tông Sư? Chưa đến ba mươi tuổi…”

“Không đúng, Đại Tông Sư chưa đến hai mươi lăm tuổi?”

Chiến thần Lăng Phong ngược lại hít một hơi lạnh, vô cùng chấn động.

Long soái Diệp Lăng Tiêu của Long Quốc năm đó trở thành Đại Tông Sư, tuổi cũng qua ba mươi lăm.

Thời điểm Diệp Lăng Tiêu trở thành Tông Sư, hai mươi chín tuổi!

Gần như phá kỷ lục của Long Quốc!

Ba mươi lăm tuổi, Đại Tông Sư!

Hiếm thấy trên đời!

Trước giờ chưa từng xuất hiện trong sử sách, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được!

Chiến thần Lăng Phong năm mươi tuổi trở thành Đại Tông Sư, so với long soái Diệp Lăng Tiêu muộn hơn mười lăm năm!

Nhưng dù là như vậy, ở biên giới Long Quốc, ông ta cũng là thiên tài đứng đầu số một số hai!

Diệp Bắc Minh chưa đến hai mươi lăm tuổi đã có thực lực Đại Tông Sư!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0