Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chiến thần quỳ...

Ss Tần

2024-12-04 23:24:37

Thật là hù chết người ta!

Chờ đã… Đột nhiên, chiến thần Lăng Phong lại nghĩ đến một sự thật đáng sợ!

“Năm năm trước, cả nhà Diệp Bắc Minh bị đuổi giết, hai võ giả cấp Thiên gần như có thể giết toàn bộ nhà bọn họ. Khi đó, Diệp Bắc Minh chắc chắn không phải võ giả! Hắn chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba bình thường, năm năm… chỉ năm năm ngắn ngủi…”

“Năm năm nay, rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì? Trong thời gian năm năm, làm thế nào từ một võ giả bình thường trở thành cường giả Đại Tông Sư!”

“Rít!!!”

Chiến thần Lăng Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát rét.

Một luồng cảm giác đáng sợ khiến tim ông ta đập loạn!

Năm năm có thể trở thành một Đại Tông Sư!

“Mày thật sự đã tiến vào sơn cốc kia?”, chiến thần Lăng Phong dáng vẻ sợ hãi hỏi.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Ông nói nhảm nhí quá nhiều rồi!”

“Lăng Phong, tôi không có thời gian lãng phí với ông!”

“Là ai hạ lệnh giết cả nhà tôi?”

Chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Mày muốn biết? Trừ phi tao quỳ xuống!”

“Tôi thỏa mãn ông!”

Diệp Bắc Minh phun ra bốn chữ.

Một giây tiếp theo, khí tức toàn thân Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt!

Xương cốt trong cơ thể anh đôm đốp vang dội!

Từ trong lỗ mũi anh xông ra hai đợt khí màu trắng!

Chân khí tiết ra ngoài, ngưng tụ thành tính thực chất!

“Quỳ xuống!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng,

Nhảy lên thật cao, từ trên trời hạ xuống!

Một quyền đánh xuống chiến chiến thần Lăng Phong!

“Ầm!”

Chiến thần Lăng Phong chìa hai tay ra, nghênh đón Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt cánh tay hai người tiếp xúc với nhau, chiến thần Lăng Phong chỉ cảm thấy như bị sét đánh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ding dang!”

Hai đầu gối mềm nhũn!

Một tiếng vang thật lớn!

Lấy đầu gối của chiến thần Lăng Phong làm tâm điểm, toàn bộ sàn nhà gạch ở đại sảnh đều nổ tung!

“Mày…”

Sắc mặt chiến thần Lăng Phong tái nhợt, kinh hãi ngẩng đầu lên!

Một tay Diệp Bắc Minh chắp sau lưng, tay còn lại đè lên bả vai chiến thần Lăng Phong!

Như thiên thần vậy!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ ông đã quỳ rồi, có thể nói được chưa?”

Lúc này, nơi sâu thẳm con ngươi chiến thần Lăng Phong chinh chiến sa trường lúc này đều run rẩy!

Ông ta vô cùng kinh hoàng!

Diệp Bắc Minh rất trẻ tuổi, trẻ đến đáng sợ!

Thế nhưng vẻ lạnh lùng sâu trong đôi mắt khiến vị chiến thần này không lạnh vẫn run!

‘Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Quá đáng sợ’.

Chiến thần Lăng Phong suy nghĩ trong lòng, nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Tôi nói…”

“Là bố ruột cậu muốn giết cả nhà cậu!”

“Ông nói gì?!!!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Mặc dù anh đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Bố mẹ bây giờ của mình có lẽ không phải bố mẹ ruột!

Nhưng nghe thấy câu này, anh liền kinh hãi!

Anh không nhịn được hỏi: “Ông nói là bố ruột tôi muốn giết tôi? Tại sao?”

“Bố ruột tôi là ai?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Lăng Phong, nếu ông dám nói láo, tôi giết ông ngay bây giờ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ầm!”

Cánh tay trái của Diệp Bắc Minh dùng sức, hai chân chiến thần Lăng Phong gần như sắp bị phế bỏ.

Ông ta cố nén cơn đau, cắn răng nghiến lợi, trong miệng phun ra máu tươi: “Cậu… cậu Diệp!”

Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ông ta không dám nói thêm nữa!

“Lời tôi nói đều là thật, bố đẻ của cậu là Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô”, chiến thần Lăng Phong mở miệng: “Vạn Lăng Phong tôi lấy tính mạng ra thề!”

Diệp Bắc Minh im lặng hồi lâu, trong miệng nói ra ba chữ: “Diệp Minh Viễn?”

Tâm tình anh có chút phức tạp.

Bố ruột của mình thật sự là người nhà họ Diệp ở Long Đô?

Diệp Minh Viễn?

Tại sao ông ta phải giết mình!

Hổ dữ không ăn thịt con mà!

“Tại sao phải giết tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Vạn Lăng Phong nói: “Vì Diệp Minh Viễn muốn thành thân với một người phụ nữ, thân phận người phụ nữ này rất đáng sợ”.

“Diệp Minh Viễn đã có cậu và mẹ cậu, các người trở thành chướng ngại vật của ông ta và người phụ nữ kia”.

“Vốn dĩ Diệp Minh Viễn định đưa cậu đến cô nhi viện nuôi dưỡng!”

“Nhưng sau đó, Diệp Minh Viễn hạ lệnh cho người làm trong nhà là cậu bảy Diệp rời khỏi Long Đô, đưa các người đến Giang Nam”.

“Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc như vậy!”

“Nhưng…”

Vạn Lăng Phong dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Mười năm trôi qua, tất cả đều bình an vô sự!”

“Nhưng vào năm năm trước, người phụ nữ kia đã biết sự tồn tại của cậu”.

“Bà ta bảo Diệp Minh Viễn giết người giệt khẩu!”

Diệp Bắc Minh đã biết rõ ngọn nguồn.

Anh cười: “Vậy nên, bố ruột tôi vì lấy lòng một người phụ nữ”.

“Muốn giết tôi?”

“Mười tám năm trước từ bỏ tôi!”

“Mười tám năm sau lại muốn giết tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0