Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Cơn thịnh nộ củ...

Ss Tần

2024-11-29 23:54:51

"Tam Dương Đại Đế?"

"Không ngờ Tam Dương Đại Đế lại giá lâm!"

"Tham kiến Tam Dương Đại Đế!"

Trên khán đài xung quanh Tử Đấu Trường, hàng triệu tu võ giả đồng loạt đứng dậy, sau đó đồng loạt quỳ xuống như lúa bị gặt vậy!

Hàng triệu người quỳ xuống cùng lúc, cảnh tượng vô cùng hùng tráng!

Trong phòng nghỉ, mấy thanh niên đám Chu Nham trố mắt nhìn kinh ngạc: "Tam Dương Đại Đế... không ngờ thần niệm của Tam Dương Đại Đế lại giáng lâm!"

"Cha!"

Tần Minh siết chặt nắm đấm, rồi lại thả lỏng!

Cha đã tới, Thanh Nhi được cứu rồi!

"Tam Dương Đại Đế... giáng lâm thật rồi!"

Tư Không Trần thầm kêu không ổn.

Ba lão giả của Võ Tông nhíu chặt chân mày!

"Thần niệm của Tam Dương Đại Đế giáng lâm, chẳng lẽ muốn gây ảnh hưởng đến tính công bằng của Võ Tông sao?" Một lão giả nói nhỏ.

Lão giả có chòm râu lắc đầu: "Chúng ta cứ quan sát trước đã rồi nói sau! Tính công bằng của Võ Tông, tuyệt đối không thể bị phá hỏng!"

"Cho dù Tam Dương Đại Đế đích thân tới đây, thì cũng không được!"

Cùng lúc đó, trong Tử Đấu Trường.

Bách Lý Thanh kích động đến run cả người: "Hu hu hu, cha! Cuối cùng người cũng xuất hiện rồi, hu hu hu, con gái cứ tưởng mình sắp chết rồi cơ!"

"Đều tại tên tiểu tạp chủng này, anh ta muốn giết con!"

"Cha, con muốn hắn chết, cha giết hắn giúp con! Hu hu hu..."

Tam Dương Đại Đế nhíu mày!

Quét mắt nhìn xung quanh!

"Con đang ở Tử Đấu Trường của Võ Tông?"

"Vâng, cha!"

Bách Lý Thanh gật đầu: "Tên tạp chủng này đã phế tay chân của con, cha, con đau lắm!"

"Cha, giúp con giết hắn đi!"

Tần Tam Dương nhíu chặt chân mày rồi nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Cậu nể mặt bản đế, tha cho con gái ta đi!"

"Nơi này là Tử Đấu Trường, bản đế biết quy định!"

"Cậu, thả con gái ta ra, coi như bản đế nợ cậu một ân tình!"

Ông ta vừa nói xong!

Toàn trường im phăng phắc!

Hàng triệu người đang có mặt tại đây đều sững sờ!

Diệp Bắc Minh bật cười: "Tần Tam Dương, ông đang cầu xin tôi à?"

"Hít..."

Hàng triệu người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê dại: "Sao cậu ta dám ăn nói với Tam Dương Đại Đế như vậy cơ chứ?"

Im lặng!

Không gian lặng như tờ!

Thần niệm của Tần Tam Dương khựng lại, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ăn nói với ông ta như vậy, ông ta không khỏi bật cười: "Bản đế tung hoành cả đời, chưa từng cầu xin ai bao giờ!"

"Đây là mệnh lệnh!"

"Cậu có thể không nghe, nhưng, cậu có gánh nổi hậu quả không?"

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn đến từ một vị Đại Đế!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ha ha ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: "Diệp Bắc Minh tôi chưa bao giờ chịu để người ta uy hiếp, cho dù ông là một vị đại đế, thế thì sao chứ?"

"Con gái ông, hôm nay tôi giết là cái chắc rồi!"

"Ai tới cũng không cứu được cô ta đâu!"

Tần Tam Dương giận tím mặt: "Cậu dám!"

"Tôi có gì mà không dám?"

Diệp Bắc Minh thẳng tay đấm một quyền về phía huyết ảnh của Tần Tam Dương!

"Muốn chết!"

Tần Tam Dương khẽ quát một tiếng, đang định ra tay giết Diệp Bắc Minh!

Ong!

Giây tiếp theo.

Mười mấy trận pháp xung quanh Tử Đấu Trường đồng loạt sáng lên, một cỗ lực lượng cực mạnh nghiền áp tới, thế mà lại chặn đứng tất cả lực lượng của Tần Tam Dương!

"Đây là trận pháp của Tử Đấu Trường, phòng ngừa có người dùng thần lực trong Tử Đấu Trường!"

"Sức mạnh của thần niệm Tam Dương Đại Đế bị áp chế rồi à?"

Mọi người ngơ ngác.

Cả đám nghẹn họng nhìn trân trối!

Ầm!

Mười mấy luồng năng lượng cùng nghiền áp tới!

Tầm Tam Dương quát một tiếng: "Cút ra cho bản đế!"

Năm ngón tay điểm một cái giữa không trung, kết ra năm phù văn Đế Đạo, bổ về phía mười mấy luồng năng lượng kia!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Mười luồng năng lượng áp chế lập tức tan vỡ!

Thần niệm hư ảnh của Tần Tam Dương cũng trở nên mờ nhạt, vào khoảnh khắc mấy luồng năng lượng còn lại nghiền áp tới, răng rắc! Một tiếng giòn vang vang lên!

Huyết ảnh tan biến!

"Khốn kiếp!"

Tần Tam Dương không cam lòng hét lên một tiếng!

Bách Lý Thanh cơ hồ suy sụp: "Cha!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cha cô là Đại Đế, thì cô cũng phải chết!"

"Nhớ này, kiếp sau đừng chọc vào Diệp Bắc Minh tôi!"

Anh bước một bước đến trước mặt Bách Lý Thanh, rồi vung một cái tát!

"Diệp Bắc Minh, cmn anh dám giết..."

Tần Minh ở trong phòng nghỉ vừa mới hét lên, bàn tay của Diệp Bắc Minh đã hạ xuống!

Bụp! Một tiếng!

Gọn gàng dứt khoát!

Bách Lý Thanh hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ, một đạo thần hồn lao ra, Diệp Bắc Minh không hề lưu tình!

Vung tay lên đấm một quyền!

Thần hồn tan biến!

Trái tim của tất cả mọi người cũng run lên theo khi thấy thần hồn của Bách Lý Thanh bị đánh tan!

Mọi người sợ đến nỗi trái tim cơ hồ muốn nổ tung!

Đây là con gái của Tam Dương Đại Đế đấy!

Tam Dương Đại Đế đích thân giáng lâm, thế mà cũng không bảo vệ được tính mạng cho con gái của mình!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đồ điên, tên nhóc này chắc chắn là một thằng điên!"

"Đù! Tôi thấy cậu ta to gan quá, trên đời này chính là thiếu kiểu người này này!"

Một số người sợ đến nỗi kinh hồn táng đảm!

Cũng có người ánh mắt hừng hực như lửa, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, kích động như đang nhìn thần tượng: "Mặc kệ ông ta có phải Đại Đế hay không, chọc vào ông đây, ông đây giết luôn!"

"Thanh Nhi! Muội muội!"

Tần Minh gần như suy sụp, anh ta gào lên như phát điên: "Diệp Bắc Minh, mẹ nó, anh thật đáng chết! Tần Minh tôi nhất định sẽ không tha cho anh, nhà họ Tần tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"

Nghe thấy lời này.

"Vậy sao?"

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên.

Nhếch môi cười một cái!

Lộ ra một nụ cười cực kỳ âm lãnh: "Tần Minh, tôi muốn thách đấu với anh ở Tử Đấu Trường, mời anh xuống đây đánh một trận!"

"Cái gì? Anh..."

Con ngươi Tần Minh khẽ co rút!

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Sao thế? Không dám xuống đánh một trận à?"

"Không phải anh bảo sẽ không tha cho tôi à? Anh muốn tôi chết?"

"Được thôi! Tôi cho anh cơ hội, bây giờ tôi sẽ ở ngay trong Tử Đấu Trường đợi anh, đến đi!"

"Anh..."

Tần Minh không nói ra được chữ nào!

Bảo anh ta đi xuống Tử Đấu Trường, sao anh ta dám?

Ba lão giả của Võ Tông, đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn sang Tần Minh: "Tần công tử, quy định của Võ Tông!"

"Mời cậu lập tức bày tỏ thái độ, cậu có đồng ý đánh một trận với Diệp công tử không?"

"Nếu đồng ý, mời cậu lập tức xuống Tử Đấu Trường!"

"Nếu từ chối, mời cậu nhận thua trước mặt mọi người!"

Mặt Tần Minh trắng bệch, anh ta cắn môi, phẫn nộ gào lên: "Tôi, Tần Minh... nhận thua!"

Nói xong, Tần Minh như mất hết sức lực vậy!

"Mọi người nghe thấy chưa? Đây chính là con trai của Đại Đế đấy?"

"Nhận thua trước mặt hàng triệu người? Ha ha ha ha!" Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to, giọng nói cực kỳ châm biếm!

"Anh... phụt!"

Tần Minh tức quá hộc máu!

Hai mắt tối sầm, ngất xỉu ngay tại chỗ!

...

Vị diện phía trên, nhà họ Tần.

"Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Cửu trưởng lão, Thập Nhất trưởng lão, tới Đế Cung ngay lập tức!"

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền khắp nhà họ Tần!

Xoẹt!

Rất nhiều người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía đỉnh Long Sơn, nơi Đế Cung đứng sừng sững trên chín tầng mây!

"Đại Đế sao thế nhỉ?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đại Đế lại tức giận như này?"

"Trời sập rồi! Kẻ nào đã chọc vào Đại Đế vậy? Nguy rồi..."

Cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão nhanh chóng đi vào Đế Cung, nhìn về phía bóng người cực kỳ trẻ trung ở chỗ cao nhất:

Nét mặt Tần Tam Dương lạnh lẽo đến cực điểm: "Con gái tôi, bị người ta giết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0