Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Đại Đế chân chí...
Ss Tần
2024-11-29 23:54:51
Tần Minh tức giận thật sự: "Em có biết Võ Tông nghĩa là gì không? Em còn dám dùng tên của cha để đối đầu với Võ Tông?"
"Anh thấy đầu óc em lú lẫn rồi! Đứng sau Võ Tông, ít nhất có mười vị cảnh giới Đại Đế đấy!"
"Cha mới bước vào cảnh giới Đại Đế được bao lâu? Em muốn hại chết cha à?"
"Bây giờ em lập tức xin lỗi ba vị tiền bối, sau đó nhận thua trước mặt tất cả mọi người!"
"Chỉ có vậy thì hôm nay em mới sống được!"
Bách Lý Thanh ngơ ngác nhìn Tần Minh!
Cô ta chưa từng thấy Tần Minh giận dữ như này bao giờ!
Đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu!
Biểu cảm vặn vẹo, thở phì phò!
Bách Lý Thanh biết, Tần Minh giận thật rồi!
Cô ta đành phải cắn môi với vẻ không cam lòng, sau đó nhìn ba vị trưởng lão Võ Tông rồi nói: "Xin lỗi ba vị tiền bối! Bách Lý Thanh tôi sai rồi."
"Vừa nãy, tôi chỉ bướng tí thôi, xin lỗi ba vị!"
"Hừ!"
Ba người hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Nếu mà là người bình thường nói mấy câu đó, thì đã bị họ tát chết rồi!
Cô ta là con riêng của một vị Đại Đế, thôi thì họ cũng phải nể mặt một tí!
Lão giả có chòm râu lên tiếng: "Bách Lý cô nương, bây giờ cô hãy cho lão phu biết, cô chọn vào Tử Đấu Trường?"
"Hay nhận thua?"
"Tôi... nhận thua!"
Bách Lý Thanh như quả bóng bị xì hơi, vẻ kiêu ngạo hoàn toàn bị nghiền nát ở khoảnh khắc này!
"Mời!"
Lão giả có chòm râu gật nhẹ đầu, rồi chỉ vào cái cửa sổ sát đất gần đó: "Cô tuyên bố nhận thua trước mặt tất cả mọi người là được!"
Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi, vừa đi đến cửa sổ sát đất!
Niềm kiêu ngạo trong lòng khiến cô ta không tài nào nói ra được câu đó!
"Hoa Thanh Dương, anh nói trước đi!"
Cô ta quay đầu lại, trong mắt toàn là vẻ oán độc!
Hoa Thanh Dương nhíu mày: "Tôi trước á?"
Tần Minh trầm mặc mấy giây: "Hoa huynh, anh cứ mở đầu trước đi!"
"Thanh Nhi là con gái, da mặt mỏng... chỉ cần anh nói trước, tôi bảo đảm..."
Truyền âm!
Hoa Thanh Dương suy nghĩ vài giây!
"Được thôi!"
Tiếp đó, anh ta chậm rãi đi đến gần cửa sổ sát đất, nhìn ra bốn phía: "Tôi... khụ khụ... Hoa Thanh Dương, nhận thua trước lời thách đấu của Diệp Bắc Minh!"
"Ơ..."
"Mới thế đã nhận thua rồi à?"
"Hoa Thanh Dương? Anh là người của Hoa Tộc mà nhỉ, sao lại nhận thua thế!"
"Tôi cứ tưởng sẽ có một vở kịch hay cơ!"
Xung quanh Tử Đấu Trường, mọi người bàn tán sôi nổi!
Hoa Thanh Dương hơi xấu hổ sờ sờ mũi, dù sao mình cũng là một phế vật, nhận thua thì chỉ mất mặt tí thôi, chứ cũng không quá tổn thương lòng tự tôn!
Đến lượt Bách Lý Thanh rồi!
Cô ta vẫn khó mà chấp nhận được!
Chần chừ một lúc, cô ta mới không tình không nguyện đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống Tử Đấu Trường phía dưới: "Bách Lý Thanh tôi... nhận..."
Một chữ 'thua' còn chưa nói ra!
"Nói bé thế, tôi không nghe thấy! Xuống đây cho tôi!"
Diệp Bắc Minh quát!
Gào!
Trong nháy mắt!
Một tiếng rồng ngâm hùng hồn vang vọng khắp Tử Đấu Trường!
"A..."
Bách Lý Thanh run lên, trượt chân một cái, thế mà ngã khỏi cửa sổ: "Không... đừng mà..."
"Thanh Nhi!"
Đôi mắt Tần Minh run lên!
Anh ta lao nhanh đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, Bách Lý Thanh đã ngã xuống Tử Đấu Trường rồi!
"Này..."
Phòng nghỉ lập tức rơi vào im lặng!
"Ôi trời!"
Hoa Thanh Dương nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há hốc: "Ực... Bách Lý cô nương rơi xuống rồi à?"
Vào khoảnh khắc trông thấy Bách Lý Thanh rớt xuống, Diệp Bắc Minh cũng rất bất ngờ!
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha! Bách Lý Thanh, xem ra cô đã chấp nhận lời khiêu chiến của tôi hả?"
"Không không không... tôi không có... tôi không có đâu!"
Bách Lý Thanh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cả người xụi lơ, rồi liên tục lùi về sau: "Diệp công tử, tôi sai rồi... hu hu hu, tôi thật sự sai rồi, tôi chính là một tiện nhân, tôi chỉ không may rớt xuống đây thôi!"
"Hu hu hu! Tôi sai rồi, tôi không nên đối đầu với anh!"
"Tôi không nên nhằm vào Diệp Quỳnh cô nương, hu hu... xin anh đừng làm hại tôi..."
Giờ phút này.
Phòng tuyến tâm lý của Bách Lý Thanh đã hoàn toàn sụp đổ!
Đối tượng mà cô ta đang đối mặt căn bản không phải là người, mà là một ác ma!
Trong Tử Đấu Trường, ngay cả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín, Diệp Bắc Minh còn giết!
Nếu cô ta mà tử đấu với Diệp Bắc Minh, cô ta sẽ chết chắc!
"Không, cô không sai!"
"Hãy tin vào chính mình, cô là một cô gái rất can đảm, thật đấy!"
"Có thể chủ động nhảy vào Tử Đấu Trường, cùng tôi tử đấu, cô thật sự rất can đảm!" Diệp Bắc Minh cười sáng lạn: "Bách Lý cô nương, tôi rất khâm phục cô!"
"Cho nên, tôi quyết định sẽ dốc hết sức chiến đấu, dành cho cô sự tôn trọng xứng đáng!"
Bách Lý Thanh sợ choáng váng!
Toàn thân run rẩy dữ dội!
"Hu hu hu... Diệp công tử, tôi không cần tôn trọng, tôi xin lỗi mà!"
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Bịch! Bịch! Bịch!
Bách Lý Thanh bất chấp tất cả, dưới ánh nhìn của hàng triệu người xem!
Cô ta quỳ xuống, điên cuồng dập đầu!
Tôn nghiêm là cái gì?
Thể diện là cái gì?
Có quan trọng bằng mạng sống không?
Cô ta xinh như này!
Lại còn là con gái của một vị đại đế, tiền đồ rộng mở!
'Mình không thể chết ở đây, tuyệt đối không thể chết ở đây!' Bách Lý Thanh chỉ có một suy nghĩ này.
Giây tiếp theo.
Một luồng sát khí ập đến!
Bách Lý Thanh vô thức ngẩng đầu lên, năm ngón tay của Diệp Bắc Minh bóp cổ cô ta, cả người bị nhấc lên!
"Bách Lý cô nương, cô tiểu tiện rồi à?"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên!
Bách Lý Thanh nhục nhã cực kỳ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào: "Ha ha... Diệp công tử, đúng... tôi sợ quá tiểu tiện rồi!"
"Bách Lý Thanh tôi bị ngài dọa cho tiểu ra quần, xin ngài hãy tha cho tôi!"
"Chỉ cần ngài chịu tha cho tôi, tôi có thể làm người phụ nữ của ngài, dù làm lẽ cũng không sao!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Bách Lý cô nương, đừng sợ!"
"Lát nữa sẽ hơi đau, cô nhịn chút!"
"Hả?"
Bách Lý Thanh đang định nói tiếp!
Diệp Bắc Minh đã nắm lấy một cánh tay của cô ta!
Roẹt!
Bắp thịt bị xé rách!
Máu tươi bắn ra!
Cơn đau thấu xương dâng lên tận óc, Bách Lý Thanh run rẩy dữ dội: "A... Đau quá! Đau chết tôi mất, đồ khốn, sao anh dám làm thế với tôi?"
"Cha tôi là Tam Dương Đại Đế, anh điên rồi hả?"
"Khốn kiếp! Đồ tiện chủng, tạp chủng, rác rưởi! Anh thật đáng chết!"
Khóe môi Diệp Bắc Minh hiện lên nụ cười: "Xem ra, Bách Lý cô nương vẫn còn chút ý kiến với thủ đoạn của tại hạ nhỉ?"
Anh giơ tay đấm một quyền!
Bụp!
Hàm răng của Bách Lý Thanh gãy hết!
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, giờ lõm vào, bị hủy dung ngại tại chỗ!
"Thanh Nhi!"
Tần Minh hét lên.
Cùng lúc đó, sợi dây chuyền màu đỏ đeo trên cổ Bách Lý Thanh cũng nổ tung, một hư ảnh màu đỏ từ trong đó bay ra, chắn trước người Bách Lý Thanh!
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên:
"Dừng tay! Ngươi là ai? Sao lại dám làm tổn thương con gái của Tần Tam Dương ta!"
Một luồng Đế uy vô thượng lập tức thổi quét khắp Tử Đấu Trường!
Dù cách xa hàng tỷ dặm, cách nhau cả một vị diện!
Diệp Bắc Minh cũng có cảm giác, mình đang bị Tử Thần nhìn chằm chằm!
"Tiểu Tháp, đây chính là Đại Đế chân chính sao?"
"Anh thấy đầu óc em lú lẫn rồi! Đứng sau Võ Tông, ít nhất có mười vị cảnh giới Đại Đế đấy!"
"Cha mới bước vào cảnh giới Đại Đế được bao lâu? Em muốn hại chết cha à?"
"Bây giờ em lập tức xin lỗi ba vị tiền bối, sau đó nhận thua trước mặt tất cả mọi người!"
"Chỉ có vậy thì hôm nay em mới sống được!"
Bách Lý Thanh ngơ ngác nhìn Tần Minh!
Cô ta chưa từng thấy Tần Minh giận dữ như này bao giờ!
Đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu!
Biểu cảm vặn vẹo, thở phì phò!
Bách Lý Thanh biết, Tần Minh giận thật rồi!
Cô ta đành phải cắn môi với vẻ không cam lòng, sau đó nhìn ba vị trưởng lão Võ Tông rồi nói: "Xin lỗi ba vị tiền bối! Bách Lý Thanh tôi sai rồi."
"Vừa nãy, tôi chỉ bướng tí thôi, xin lỗi ba vị!"
"Hừ!"
Ba người hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Nếu mà là người bình thường nói mấy câu đó, thì đã bị họ tát chết rồi!
Cô ta là con riêng của một vị Đại Đế, thôi thì họ cũng phải nể mặt một tí!
Lão giả có chòm râu lên tiếng: "Bách Lý cô nương, bây giờ cô hãy cho lão phu biết, cô chọn vào Tử Đấu Trường?"
"Hay nhận thua?"
"Tôi... nhận thua!"
Bách Lý Thanh như quả bóng bị xì hơi, vẻ kiêu ngạo hoàn toàn bị nghiền nát ở khoảnh khắc này!
"Mời!"
Lão giả có chòm râu gật nhẹ đầu, rồi chỉ vào cái cửa sổ sát đất gần đó: "Cô tuyên bố nhận thua trước mặt tất cả mọi người là được!"
Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi, vừa đi đến cửa sổ sát đất!
Niềm kiêu ngạo trong lòng khiến cô ta không tài nào nói ra được câu đó!
"Hoa Thanh Dương, anh nói trước đi!"
Cô ta quay đầu lại, trong mắt toàn là vẻ oán độc!
Hoa Thanh Dương nhíu mày: "Tôi trước á?"
Tần Minh trầm mặc mấy giây: "Hoa huynh, anh cứ mở đầu trước đi!"
"Thanh Nhi là con gái, da mặt mỏng... chỉ cần anh nói trước, tôi bảo đảm..."
Truyền âm!
Hoa Thanh Dương suy nghĩ vài giây!
"Được thôi!"
Tiếp đó, anh ta chậm rãi đi đến gần cửa sổ sát đất, nhìn ra bốn phía: "Tôi... khụ khụ... Hoa Thanh Dương, nhận thua trước lời thách đấu của Diệp Bắc Minh!"
"Ơ..."
"Mới thế đã nhận thua rồi à?"
"Hoa Thanh Dương? Anh là người của Hoa Tộc mà nhỉ, sao lại nhận thua thế!"
"Tôi cứ tưởng sẽ có một vở kịch hay cơ!"
Xung quanh Tử Đấu Trường, mọi người bàn tán sôi nổi!
Hoa Thanh Dương hơi xấu hổ sờ sờ mũi, dù sao mình cũng là một phế vật, nhận thua thì chỉ mất mặt tí thôi, chứ cũng không quá tổn thương lòng tự tôn!
Đến lượt Bách Lý Thanh rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta vẫn khó mà chấp nhận được!
Chần chừ một lúc, cô ta mới không tình không nguyện đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống Tử Đấu Trường phía dưới: "Bách Lý Thanh tôi... nhận..."
Một chữ 'thua' còn chưa nói ra!
"Nói bé thế, tôi không nghe thấy! Xuống đây cho tôi!"
Diệp Bắc Minh quát!
Gào!
Trong nháy mắt!
Một tiếng rồng ngâm hùng hồn vang vọng khắp Tử Đấu Trường!
"A..."
Bách Lý Thanh run lên, trượt chân một cái, thế mà ngã khỏi cửa sổ: "Không... đừng mà..."
"Thanh Nhi!"
Đôi mắt Tần Minh run lên!
Anh ta lao nhanh đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, Bách Lý Thanh đã ngã xuống Tử Đấu Trường rồi!
"Này..."
Phòng nghỉ lập tức rơi vào im lặng!
"Ôi trời!"
Hoa Thanh Dương nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há hốc: "Ực... Bách Lý cô nương rơi xuống rồi à?"
Vào khoảnh khắc trông thấy Bách Lý Thanh rớt xuống, Diệp Bắc Minh cũng rất bất ngờ!
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha! Bách Lý Thanh, xem ra cô đã chấp nhận lời khiêu chiến của tôi hả?"
"Không không không... tôi không có... tôi không có đâu!"
Bách Lý Thanh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cả người xụi lơ, rồi liên tục lùi về sau: "Diệp công tử, tôi sai rồi... hu hu hu, tôi thật sự sai rồi, tôi chính là một tiện nhân, tôi chỉ không may rớt xuống đây thôi!"
"Hu hu hu! Tôi sai rồi, tôi không nên đối đầu với anh!"
"Tôi không nên nhằm vào Diệp Quỳnh cô nương, hu hu... xin anh đừng làm hại tôi..."
Giờ phút này.
Phòng tuyến tâm lý của Bách Lý Thanh đã hoàn toàn sụp đổ!
Đối tượng mà cô ta đang đối mặt căn bản không phải là người, mà là một ác ma!
Trong Tử Đấu Trường, ngay cả cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng chín, Diệp Bắc Minh còn giết!
Nếu cô ta mà tử đấu với Diệp Bắc Minh, cô ta sẽ chết chắc!
"Không, cô không sai!"
"Hãy tin vào chính mình, cô là một cô gái rất can đảm, thật đấy!"
"Có thể chủ động nhảy vào Tử Đấu Trường, cùng tôi tử đấu, cô thật sự rất can đảm!" Diệp Bắc Minh cười sáng lạn: "Bách Lý cô nương, tôi rất khâm phục cô!"
"Cho nên, tôi quyết định sẽ dốc hết sức chiến đấu, dành cho cô sự tôn trọng xứng đáng!"
Bách Lý Thanh sợ choáng váng!
Toàn thân run rẩy dữ dội!
"Hu hu hu... Diệp công tử, tôi không cần tôn trọng, tôi xin lỗi mà!"
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Bịch! Bịch! Bịch!
Bách Lý Thanh bất chấp tất cả, dưới ánh nhìn của hàng triệu người xem!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta quỳ xuống, điên cuồng dập đầu!
Tôn nghiêm là cái gì?
Thể diện là cái gì?
Có quan trọng bằng mạng sống không?
Cô ta xinh như này!
Lại còn là con gái của một vị đại đế, tiền đồ rộng mở!
'Mình không thể chết ở đây, tuyệt đối không thể chết ở đây!' Bách Lý Thanh chỉ có một suy nghĩ này.
Giây tiếp theo.
Một luồng sát khí ập đến!
Bách Lý Thanh vô thức ngẩng đầu lên, năm ngón tay của Diệp Bắc Minh bóp cổ cô ta, cả người bị nhấc lên!
"Bách Lý cô nương, cô tiểu tiện rồi à?"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên!
Bách Lý Thanh nhục nhã cực kỳ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào: "Ha ha... Diệp công tử, đúng... tôi sợ quá tiểu tiện rồi!"
"Bách Lý Thanh tôi bị ngài dọa cho tiểu ra quần, xin ngài hãy tha cho tôi!"
"Chỉ cần ngài chịu tha cho tôi, tôi có thể làm người phụ nữ của ngài, dù làm lẽ cũng không sao!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Bách Lý cô nương, đừng sợ!"
"Lát nữa sẽ hơi đau, cô nhịn chút!"
"Hả?"
Bách Lý Thanh đang định nói tiếp!
Diệp Bắc Minh đã nắm lấy một cánh tay của cô ta!
Roẹt!
Bắp thịt bị xé rách!
Máu tươi bắn ra!
Cơn đau thấu xương dâng lên tận óc, Bách Lý Thanh run rẩy dữ dội: "A... Đau quá! Đau chết tôi mất, đồ khốn, sao anh dám làm thế với tôi?"
"Cha tôi là Tam Dương Đại Đế, anh điên rồi hả?"
"Khốn kiếp! Đồ tiện chủng, tạp chủng, rác rưởi! Anh thật đáng chết!"
Khóe môi Diệp Bắc Minh hiện lên nụ cười: "Xem ra, Bách Lý cô nương vẫn còn chút ý kiến với thủ đoạn của tại hạ nhỉ?"
Anh giơ tay đấm một quyền!
Bụp!
Hàm răng của Bách Lý Thanh gãy hết!
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, giờ lõm vào, bị hủy dung ngại tại chỗ!
"Thanh Nhi!"
Tần Minh hét lên.
Cùng lúc đó, sợi dây chuyền màu đỏ đeo trên cổ Bách Lý Thanh cũng nổ tung, một hư ảnh màu đỏ từ trong đó bay ra, chắn trước người Bách Lý Thanh!
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên:
"Dừng tay! Ngươi là ai? Sao lại dám làm tổn thương con gái của Tần Tam Dương ta!"
Một luồng Đế uy vô thượng lập tức thổi quét khắp Tử Đấu Trường!
Dù cách xa hàng tỷ dặm, cách nhau cả một vị diện!
Diệp Bắc Minh cũng có cảm giác, mình đang bị Tử Thần nhìn chằm chằm!
"Tiểu Tháp, đây chính là Đại Đế chân chính sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro