Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Đệ tử của Hồn c...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Côn Luân Điện?
Nghe thấy ba chữ này, trái tim mọi người đập cái thịch!
Giây tiếp theo.
Tất cả đều quay đầu lại!
Chỉ thấy, một nhóm lão giả không nhanh không chậm đi vào, mỗi người đều có khí thế áp bách cực kỳ mãnh liệt!
Trên chỗ ngực họ, đều thêu một đồ đằng đặc biệt!
Tần Minh, Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh thấy vậy, con ngươi không khỏi co lại!
"Người của Côn Luân Điện?"
Khuôn mặt ung dung và bình thản của Vạn lão, cuối cùng đã xuất hiện chút dao động!
"Tiền bối, tôi tên là Tần Minh, đến từ nhà họ Tần! Cha tôi là Tam Dương Đại Đế!" Tần Minh vội vàng tiến lên, rất là cung kính.
Lão giả dẫn đầu nhếch miệng cười: "Tần Khai Dương à? Bảy trăm triệu năm trước, lão phu từng chỉ điểm cho hắn một lần!"
"Cũng coi như là một nửa sư phụ của hắn, thế nào, mới bảy trăm triệu năm mà hắn đã tiến vào cảnh giới Đại Đế rồi hả?"
Bảy trăm triệu năm?
Từng chỉ điểm qua một lần?
Một nửa sư phụ?
Đù!
Toàn trường kinh hãi!
Tần Minh toát mồ hôi: "Tiền bối, xin hỏi đại danh tôn tính của ngài là?"
Lão giả hờ hững đáp: "Lão phu, Tư Không Trần!"
"Tư Không Trần?"
Tần Minh còn chưa kịp phản ứng, Vạn lão bên cạnh đã hít một ngụm khí lạnh!
Đường đường là một Ngụy Đế, thế mà lại hoảng sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, đến khi lưng áp vào tường rồi mới dừng lại: "Ngài... ngài chính là Tư Không Trần, đại trưởng lão của Côn Luân Điện?"
"Côn Luân Điện? Đại trưởng lão!"
"Trời ơi..."
Những người khác trong phòng nghe thấy cái thân phận này xong!
Cả đám sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất!
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh là còn đứng!
Tuy Tần Minh và Bách Lý Thanh chưa hoảng sợ đến nỗi quỳ xuống, nhưng cũng khom lưng, nét mặt trở nên cực kỳ cung kính!
"Tiền bối... cơn... cơn gió nào đã thổi ngài tới đây ạ?"
Tần Minh sợ đến nỗi trái tim như muốn ngừng đập!
Với thân phận của Tư Không Trần, thì dù gia chủ nhà họ Tần có ở đây!
Hay nói cách khác là người cha ở cảnh giới Đại Đế của anh ta có ở đây, thì cũng phải khép nép khúm núm hầu hạ á!
Tư Không Trần lướt qua mọi người, ánh mắt sắc như ưng nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Khi đi ngang qua đây, tôi nghe nói ở đây có một người mang thể chất Hỗn Độn!"
"Nên cố ý tới xem thử!"
Nói xong.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tư Không Trần đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta giơ tay chế trụ cổ tay anh, sau đó xoẹt một tiếng, móng tay xoẹt qua!
Máu Hỗn Độn chảy ra, rơi xuống mặt đất, rồi tan ngay!
"Quả nhiên là máu Hỗn Độn, cậu là thể chất Hỗn Độn thật hả?"
Giọng Tư Không Trần run run!
'Tiểu Tháp, tôi nhớ ra rồi! Cổ Yên Tuyết từng bảo, đại trưởng lão của Côn Luân Điện hình như tên là Tư Không Trần, ông ta đã đầu quân cho Hồn Tộc rồi cơ mà nhỉ?' Diệp Bắc Minh truyền âm.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: 'Hình như đúng là có chuyện này, nhưng coi tình hình trước mắt, có vẻ mọi người ở đây không biết chuyện này!'
Tư Không Trần nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, ánh mắt cay độc, tựa như nhìn thấu tất cả: "Cậu đang truyền âm với ai vậy?"
Diệp Bắc Minh cả kinh: "Tiền bối, ngài nói đùa rồi!"
"Tôi còn đang hoảng hốt trước bản lĩnh của ngài đây này!"
"Ha ha ha ha!"
Tư Không Trần rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Bắc Minh: "Tên thể chất Hỗn Độn này, miệng ngọt thế!"
Ông ta chỉ một ngón tay vào Diệp Bắc Minh!
Đầu cũng không quay lại!
"Người này, tôi lấy rồi!"
"Các ngươi, có thể đi rồi!"
"Tiền bối..."
Tần Minh vừa mới mở miệng!
"Hửm?"
Tư Không Trần quay đầu lại, nheo mắt!
Mặt Tần Minh lập tức tái nhợt, anh ta nuốt khan: "Vâng, chúng tôi đi đây!"
Anh ta đánh mắt ra hiệu với Bách Lý Thanh, sau đó cả đám cấp tốc ra khỏi căn phòng lộn xộn ngổn ngang!
Chỉ còn lại một đạo thần hồn của Hoa Thanh Dương, anh ta không dám phát ra tí tiếng gió nào!
"Mọi người cũng ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ta!"
"Vâng!"
Mấy lão giả của Côn Luân Điện đáp một tiếng, sau đó đi nhanh đến trước mặt Diệp Bắc Minh, ánh mắt chuyển sang Diệp Quỳnh đang ở sau lưng anh: "Cô, ra ngoài cùng chúng tôi!"
"Bắc Minh?"
Diệp Quỳnh hơi lo lắng.
Diệp Bắc Minh cười tự tin: "Yên tâm, tôi không sao."
Diệp Quỳnh dè dặt đi ra khỏi căn phòng.
Tư Không Trần trực tiếp vung tay lên, phóng ra một đạo kết giới, bao phủ toàn bộ căn phòng!"
Ông ta đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh đã giành nói trước: "Tư Không Trần, sao giờ ông mới tới? Hại tôi suýt thì chết ở đây!"
"Nếu để sư phụ tôi biết chuyện này, tôi bảo đảm ông không được yên thân đâu!"
Ánh mắt Tư Không Trần trầm xuống: "Cậu nói cái gì?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Tôi nói gì, ông nghe không hiểu phải không?"
"Ông gia nhập Hồn Tộc tôi lâu như vậy, chẳng lẽ ông không biết, tôi đã được Hồn Chủ nhận làm đệ tử từ lâu rồi à?"
"Cái gì!"
Mặt Tư Không Trần biến sắc: "Cậu... cậu nói linh tinh cái gì thế?"
Trong lòng ông ta thì đang nổi sóng dữ dội!
Chuyện ông ta gia nhập Hồn Tộc, tuyệt đối không có người thứ hai biết! Không đúng, Cổ Yên Tuyết từng bắt gặp ông ta gặp gỡ với một sứ giả của Hồn tộc, ngoài Cổ Yên Tuyết ra, tuyệt đối sẽ không có ai khác biết!
Kể cả điện chủ Côn Luân Điện!
Sao Diệp Bắc Minh biết được?
'Chẳng lẽ tên nhóc này từng gặp Cổ Yên Tuyết?'
'Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế!'
'Nếu không phải Cổ Yên Tuyết, thế há chẳng phải... cậu ta là đệ tử của Hồn chủ thật à?'
Nghĩ tới đây.
Tư Không Trần toát mồ hôi: 'Trời ạ, mình biết rồi! Nhất định là Hồn chủ có kế hoạch riêng của ngài ấy!'
'Hóa ra Hồn Chủ đã tìm được thể chất Hỗn Độn từ lâu rồi, thế Hồn Chủ còn bảo bọn mình đi tìm thể chất Hỗn Độn làm gì? Chẳng lẽ để đánh lạc hướng Côn Luân Điện hả?'
'Nhất định là thế... quả không hổ là Hồn Tộc! Quả là khiến người ta không thể đoán được...'
Sau khi hiểu rõ những vấn đề này!
Tư Không Trần càng tin vào thân phận của Diệp Bắc Minh hơn!
"Diệp công tử..."
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Hửm? Lúc nãy đông người, ông gọi tôi là Diệp công tử, tôi không trách ông!"
"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ông gọi tôi là gì cơ?"
Tư Không Trần nuốt ngụm nước miếng!
Đệt!
Chính nó!
Chính là cái cảm giác này!
Không phải đệ tử của Hồn Chủ, thì sao dám kiêu căng như vầy!
"Đại nhân!"
Tư Không Trần vội vàng cúi đầu, nhìn mặt đất: "Thuộc hạ đã chưa nhận thức rõ thân phận của mình, mong đại nhân thứ tội!"
Ngoài mặt Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh, trên thực tế trong lòng anh cũng đang dậy sóng đây: 'Tiểu Tháp, ông thấy chưa? Ha ha ha!'
'Tôi lừa ông ta một tí, không ngờ ông ta tin luôn rồi!'
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một câu: 'Thế cũng được hả? Siêu!'
Diệp Bắc Minh khoát tay: 'Miễn lễ!"
Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!
"Đúng rồi, vừa nãy cái tên Vạn lão kia ra tay làm tôi bị thương nặng, ông có viên đan dược chữa thương nào không?"
"Đại nhân, xin ngài vui lòng nhận cho!"
Tư Không Trần không dám chậm trễ.
Ông ta móc một lúc ra mười mấy viên đan dược màu đỏ, chất lượng của mỗi viên đều cao kinh người!
Ở vị diện cấp tám, Diệp Bắc Minh còn chưa từng thấy loại đan dược này, nhưng anh vẫn cầm hết!
Anh tiện tay nuốt hai viên, thương thế trên người phục hồi hơn một nửa: "Tư Không Trần, trước khi nói cho ông biết nhiệm vụ mà Hồn Chủ giao, tôi có một việc cần ông làm!"
Tư Không Trần vội vàng tiến lên một bước, quỳ một gối xuống: "Đại nhân, mời phân phó!"
"Tôi muốn giết ba người!"
"Người thứ nhất, Hoa Thanh Dương!"
"Người thứ hai, Vạn lão!"
"Người thứ ba, Bách Lý Thanh!"
Nghe thấy ba chữ này, trái tim mọi người đập cái thịch!
Giây tiếp theo.
Tất cả đều quay đầu lại!
Chỉ thấy, một nhóm lão giả không nhanh không chậm đi vào, mỗi người đều có khí thế áp bách cực kỳ mãnh liệt!
Trên chỗ ngực họ, đều thêu một đồ đằng đặc biệt!
Tần Minh, Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh thấy vậy, con ngươi không khỏi co lại!
"Người của Côn Luân Điện?"
Khuôn mặt ung dung và bình thản của Vạn lão, cuối cùng đã xuất hiện chút dao động!
"Tiền bối, tôi tên là Tần Minh, đến từ nhà họ Tần! Cha tôi là Tam Dương Đại Đế!" Tần Minh vội vàng tiến lên, rất là cung kính.
Lão giả dẫn đầu nhếch miệng cười: "Tần Khai Dương à? Bảy trăm triệu năm trước, lão phu từng chỉ điểm cho hắn một lần!"
"Cũng coi như là một nửa sư phụ của hắn, thế nào, mới bảy trăm triệu năm mà hắn đã tiến vào cảnh giới Đại Đế rồi hả?"
Bảy trăm triệu năm?
Từng chỉ điểm qua một lần?
Một nửa sư phụ?
Đù!
Toàn trường kinh hãi!
Tần Minh toát mồ hôi: "Tiền bối, xin hỏi đại danh tôn tính của ngài là?"
Lão giả hờ hững đáp: "Lão phu, Tư Không Trần!"
"Tư Không Trần?"
Tần Minh còn chưa kịp phản ứng, Vạn lão bên cạnh đã hít một ngụm khí lạnh!
Đường đường là một Ngụy Đế, thế mà lại hoảng sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, đến khi lưng áp vào tường rồi mới dừng lại: "Ngài... ngài chính là Tư Không Trần, đại trưởng lão của Côn Luân Điện?"
"Côn Luân Điện? Đại trưởng lão!"
"Trời ơi..."
Những người khác trong phòng nghe thấy cái thân phận này xong!
Cả đám sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất!
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh là còn đứng!
Tuy Tần Minh và Bách Lý Thanh chưa hoảng sợ đến nỗi quỳ xuống, nhưng cũng khom lưng, nét mặt trở nên cực kỳ cung kính!
"Tiền bối... cơn... cơn gió nào đã thổi ngài tới đây ạ?"
Tần Minh sợ đến nỗi trái tim như muốn ngừng đập!
Với thân phận của Tư Không Trần, thì dù gia chủ nhà họ Tần có ở đây!
Hay nói cách khác là người cha ở cảnh giới Đại Đế của anh ta có ở đây, thì cũng phải khép nép khúm núm hầu hạ á!
Tư Không Trần lướt qua mọi người, ánh mắt sắc như ưng nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Khi đi ngang qua đây, tôi nghe nói ở đây có một người mang thể chất Hỗn Độn!"
"Nên cố ý tới xem thử!"
Nói xong.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tư Không Trần đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta giơ tay chế trụ cổ tay anh, sau đó xoẹt một tiếng, móng tay xoẹt qua!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Máu Hỗn Độn chảy ra, rơi xuống mặt đất, rồi tan ngay!
"Quả nhiên là máu Hỗn Độn, cậu là thể chất Hỗn Độn thật hả?"
Giọng Tư Không Trần run run!
'Tiểu Tháp, tôi nhớ ra rồi! Cổ Yên Tuyết từng bảo, đại trưởng lão của Côn Luân Điện hình như tên là Tư Không Trần, ông ta đã đầu quân cho Hồn Tộc rồi cơ mà nhỉ?' Diệp Bắc Minh truyền âm.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: 'Hình như đúng là có chuyện này, nhưng coi tình hình trước mắt, có vẻ mọi người ở đây không biết chuyện này!'
Tư Không Trần nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, ánh mắt cay độc, tựa như nhìn thấu tất cả: "Cậu đang truyền âm với ai vậy?"
Diệp Bắc Minh cả kinh: "Tiền bối, ngài nói đùa rồi!"
"Tôi còn đang hoảng hốt trước bản lĩnh của ngài đây này!"
"Ha ha ha ha!"
Tư Không Trần rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Bắc Minh: "Tên thể chất Hỗn Độn này, miệng ngọt thế!"
Ông ta chỉ một ngón tay vào Diệp Bắc Minh!
Đầu cũng không quay lại!
"Người này, tôi lấy rồi!"
"Các ngươi, có thể đi rồi!"
"Tiền bối..."
Tần Minh vừa mới mở miệng!
"Hửm?"
Tư Không Trần quay đầu lại, nheo mắt!
Mặt Tần Minh lập tức tái nhợt, anh ta nuốt khan: "Vâng, chúng tôi đi đây!"
Anh ta đánh mắt ra hiệu với Bách Lý Thanh, sau đó cả đám cấp tốc ra khỏi căn phòng lộn xộn ngổn ngang!
Chỉ còn lại một đạo thần hồn của Hoa Thanh Dương, anh ta không dám phát ra tí tiếng gió nào!
"Mọi người cũng ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ta!"
"Vâng!"
Mấy lão giả của Côn Luân Điện đáp một tiếng, sau đó đi nhanh đến trước mặt Diệp Bắc Minh, ánh mắt chuyển sang Diệp Quỳnh đang ở sau lưng anh: "Cô, ra ngoài cùng chúng tôi!"
"Bắc Minh?"
Diệp Quỳnh hơi lo lắng.
Diệp Bắc Minh cười tự tin: "Yên tâm, tôi không sao."
Diệp Quỳnh dè dặt đi ra khỏi căn phòng.
Tư Không Trần trực tiếp vung tay lên, phóng ra một đạo kết giới, bao phủ toàn bộ căn phòng!"
Ông ta đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh đã giành nói trước: "Tư Không Trần, sao giờ ông mới tới? Hại tôi suýt thì chết ở đây!"
"Nếu để sư phụ tôi biết chuyện này, tôi bảo đảm ông không được yên thân đâu!"
Ánh mắt Tư Không Trần trầm xuống: "Cậu nói cái gì?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Tôi nói gì, ông nghe không hiểu phải không?"
"Ông gia nhập Hồn Tộc tôi lâu như vậy, chẳng lẽ ông không biết, tôi đã được Hồn Chủ nhận làm đệ tử từ lâu rồi à?"
"Cái gì!"
Mặt Tư Không Trần biến sắc: "Cậu... cậu nói linh tinh cái gì thế?"
Trong lòng ông ta thì đang nổi sóng dữ dội!
Chuyện ông ta gia nhập Hồn Tộc, tuyệt đối không có người thứ hai biết! Không đúng, Cổ Yên Tuyết từng bắt gặp ông ta gặp gỡ với một sứ giả của Hồn tộc, ngoài Cổ Yên Tuyết ra, tuyệt đối sẽ không có ai khác biết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể cả điện chủ Côn Luân Điện!
Sao Diệp Bắc Minh biết được?
'Chẳng lẽ tên nhóc này từng gặp Cổ Yên Tuyết?'
'Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế!'
'Nếu không phải Cổ Yên Tuyết, thế há chẳng phải... cậu ta là đệ tử của Hồn chủ thật à?'
Nghĩ tới đây.
Tư Không Trần toát mồ hôi: 'Trời ạ, mình biết rồi! Nhất định là Hồn chủ có kế hoạch riêng của ngài ấy!'
'Hóa ra Hồn Chủ đã tìm được thể chất Hỗn Độn từ lâu rồi, thế Hồn Chủ còn bảo bọn mình đi tìm thể chất Hỗn Độn làm gì? Chẳng lẽ để đánh lạc hướng Côn Luân Điện hả?'
'Nhất định là thế... quả không hổ là Hồn Tộc! Quả là khiến người ta không thể đoán được...'
Sau khi hiểu rõ những vấn đề này!
Tư Không Trần càng tin vào thân phận của Diệp Bắc Minh hơn!
"Diệp công tử..."
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Hửm? Lúc nãy đông người, ông gọi tôi là Diệp công tử, tôi không trách ông!"
"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ông gọi tôi là gì cơ?"
Tư Không Trần nuốt ngụm nước miếng!
Đệt!
Chính nó!
Chính là cái cảm giác này!
Không phải đệ tử của Hồn Chủ, thì sao dám kiêu căng như vầy!
"Đại nhân!"
Tư Không Trần vội vàng cúi đầu, nhìn mặt đất: "Thuộc hạ đã chưa nhận thức rõ thân phận của mình, mong đại nhân thứ tội!"
Ngoài mặt Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh, trên thực tế trong lòng anh cũng đang dậy sóng đây: 'Tiểu Tháp, ông thấy chưa? Ha ha ha!'
'Tôi lừa ông ta một tí, không ngờ ông ta tin luôn rồi!'
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một câu: 'Thế cũng được hả? Siêu!'
Diệp Bắc Minh khoát tay: 'Miễn lễ!"
Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!
"Đúng rồi, vừa nãy cái tên Vạn lão kia ra tay làm tôi bị thương nặng, ông có viên đan dược chữa thương nào không?"
"Đại nhân, xin ngài vui lòng nhận cho!"
Tư Không Trần không dám chậm trễ.
Ông ta móc một lúc ra mười mấy viên đan dược màu đỏ, chất lượng của mỗi viên đều cao kinh người!
Ở vị diện cấp tám, Diệp Bắc Minh còn chưa từng thấy loại đan dược này, nhưng anh vẫn cầm hết!
Anh tiện tay nuốt hai viên, thương thế trên người phục hồi hơn một nửa: "Tư Không Trần, trước khi nói cho ông biết nhiệm vụ mà Hồn Chủ giao, tôi có một việc cần ông làm!"
Tư Không Trần vội vàng tiến lên một bước, quỳ một gối xuống: "Đại nhân, mời phân phó!"
"Tôi muốn giết ba người!"
"Người thứ nhất, Hoa Thanh Dương!"
"Người thứ hai, Vạn lão!"
"Người thứ ba, Bách Lý Thanh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro