Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Quỳnh, mạn...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Diệp Quỳnh lập tức dựng tóc gáy!
Cảnh giới Đại Đế?
Ở Nguyên Thủy Chân Giới, một võ giả ở cảnh giới Đại Đế có thể lập nên một chủng tộc Đế huyết, rồi truyền thừa qua hàng chục kỷ nguyên mà không bị diệt vong!
Giờ còn chưa lên đến vị diện cấp chín, đã gặp phải một vị cảnh giới Đại Đế rồi?
Hơn nữa, người đó còn làm tùy tùng cho Tần Minh?
"Đại Đế mà rẻ mạt thế à?"
"Không đúng! Người này không phải Đại Đế chân chính!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đổi giọng điệu: "Nếu là đại đế chân chính, chắc chắn không có chuyện chỉ có cái khí tức này, tên này là một Ngụy Đế!"
"Ngụy Đế?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Đúng! Lão giả này là một Ngụy Đế!"
"Ban đầu ông ta có cơ hội trở thành Đại Đế, nhưng lại thất bại trong lúc tiến vào cảnh giới Đại Đế, và giờ trở thành một Ngụy Đế!"
"Cỗ khí tức cảnh giới Đại Đế mà tôi cảm nhận được ban nãy, chắc là từ chỗ ông ta đấy!"
"Nhóc con, cậu thử ngẫm mà xem, một Đại Đế thực thụ sao có thể làm tùy tùng cho Tần Minh được?"
Diệp Bắc Minh nhìn lão giả chằm chằm!
Đúng vậy.
Mặc dù khí tức của ông ta khủng bố, và còn tỏa ra một chút đế uy, nhưng lại không tạo cho người ta cái cảm giác áp bách tuyệt đối kia!
"Gặp bổn đế, tại sao không quỳ?"
Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Một tên Ngụy Đế mà cũng dám tự xưng Bổn đế à?"
Khuôn mặt lãnh đạm của lão giả lập tức trở nên vặn vẹo: "Nhóc con, cậu dám sỉ nhục Bổn đế, muốn chết à!"
Ông ta giơ tay vung một chưởng!
Nhìn phản ứng của lão giả, tiểu Tháp đoán trúng rồi!
Ầm ầm!
Cả căn phòng bụi bay mù mịt, toàn bộ số vật dụng trong phòng đều hóa thành bột mịn!
"A..."
Diệp Quỳnh hãi quá hét lên, bị đánh bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh bước nhanh, đỡ được Diệp Quỳnh, bảo vệ cô ta sau lưng, cỗ lực lượng như sóng thần kia đánh lên người anh!
"Huyền Tự Quyết!"
Diệp Bắc Minh hét trong lòng!
Sức mạnh cơ bắp tăng lên mười lần!
Xoẹt! Một tiếng trầm muộn vang lên, bắp thịt trên người như bị xé rách, cơn đau như bị tứ mã phanh thây truyền đến!
Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu!
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống xuống đất, quỳ một gối xuống!!
'Dù chỉ là Ngụy Đế thì cũng dính với chữ Đế, sức mạnh khủng khiếp thật! Nếu không có Huyền Tự Quyết, e là mình đã hóa thành mảnh nhỏ rồi!'
"Bắc Minh, anh sao rồi?"
Diệp Quỳnh đỡ anh.
Diệp Bắc Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng: "Không sao, chưa chết được!"
Ánh mắt lão giả cực kỳ lạnh lẽo: "Chưa chết được à? Hừ! Ở trong tay lão phu thì không có kẻ nào mà lão phu giết không chết!"
Ông ta đang định xóa sổ Diệp Bắc Minh!
"Vạn lão, dừng tay!"
Tần Minh chậm rãi đi tới: "Tha cho anh ta một mạng đi!"
Vạn lão nheo mắt, ông ta có hơi khó chịu!
Nhưng ông ta không nói gì mà lặng lẽ lùi sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần!
"Diệp Bắc Minh, tôi thật lòng tán thưởng anh!"
"Anh cũng thấy rồi đấy, anh hoàn toàn không phải đối thủ của bản công tử! Vạn lão chỉ cần động một đầu ngón tay thôi, là có thể lấy mạng của anh!"
Nói xong.
"Hoa huynh, nể mặt tôi đi, tôi sẽ cử người khôi phục thân thể cho anh, chuyện Diệp Bắc Minh dẫm nát đầu anh, anh bỏ qua nhé?" Tần Minh nhìn Hoa Thanh Dương một cái.
Thần hồn của Hoa Thanh Dương, ánh mắt anh ta tràn ngập thù hận!
Anh ta hung tợn liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Được, nhưng... nữ nhân này phải thuộc về tôi!"
"Đợi tôi khôi phục thể xác xong, việc đầu tiên tôi làm sẽ là khiến cô ta nằm dưới háng tôi cầu xin tha thứ!"
"Còn nữa, thằng này đã dẫm nát đầu tôi, tội chết có thể miễn!"
"Nhưng tội sống, khó thể tha!"
"Tôi muốn anh ta quỳ dưới chân tôi dập đầu một trăm cái, cầu xin tha thứ như một con chó!"
"Chỉ cần anh ta làm được điều này, Hoa Thanh Dương tôi đảm bảo sau này sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa!"
Tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ!
Họ nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt đầy thương hại, một khi Diệp Bắc Minh đồng ý yêu cầu của Hoa Thanh Dương, đạo tâm võ đạo của anh sẽ hỏng ngay!
Dù có là thể chất Hỗn Độn, thì đời này cũng phế rồi!
Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, như thế thì hơi quá đáng rồi"
"Chi bằng chúng ta tiến tới điểm trung hòa một chút, người phụ nữ này, tôi làm chủ, cô ta sẽ thuộc về anh!"
"Bắt Diệp Bắc Minh quỳ gối thì miễn đi! Đạo tâm võ đạo của anh ta mà phế thì anh ta chẳng còn giá trị gì nữa!"
Thần hồn của Hoa Thanh Dương đỏ hồng mắt!
"Thế này đi, tôi đồng ý với anh..."
Tần Minh lập tức truyền âm.
Ánh mắt Hoa Thanh Dương khẽ đảo
Cuối cùng, anh ta gật đầu: "Được! Tôi chỉ cần người phụ nữ này!"
Bách Lý Thanh lập tức ra lệnh: "Tần Trung, ông còn ngây ra đó làm gì?"
"Còn không mau đưa người phụ nữ này đi, giữ cho Hoa công tử!"
"Vâng!"
Tần Trung gạt đầu, đi về phía Diệp Quỳnh.
Diệp Quỳnh mặt trắng bệch, cô ta cắn môi, sau đó lại chủ động đứng lên, đi về phía Tần Trung!
"Xem như cô biết điều!"
Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.
"Diệp Quỳnh, cô làm gì vậy?"
Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh.
Diệp Quỳnh run lên, không có quay đầu lại: "Bắc Minh, cảm ơn anh! Nếu không tại tôi, thì anh đã không bị liên lụy!"
"Nếu dùng tôi mà có thể làm nguôi cơn giận của họ, vậy xem như tôi vẫn còn chút giá trị đi..."
Cô ta vừa bước tiếp!
Diệp Bắc Minh đã nén đau, vọt tới!
Anh chắn trước người Diệp Quỳnh, hai mắt đỏ ngầu: "Cô đừng quên, mạng cô là của tôi!"
Diệp Quỳnh sững người!
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Lúc ở Vô Căn Chi Địa, cô từng bảo, cô nợ tôi một mạng!"
"Hiện tại, mạng của cô là của tôi!"
"Cô bảo tặng cho người khác là tặng cho người khác sao?"
Diệp Quỳnh há miệng: "Tôi..."
Diệp Bắc Minh ngắt lời ngay: "Mạng của cô là của tôi!"
"Tôi chưa đồng ý, và tôi không cho phép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào!"
"Hôm nay, ai cũng đừng hòng đưa cô đi, kể cả một Đại Đế thật sự đến cũng vậy!"
Anh quay người lại.
Một mình đối mặt với tất cả mọi người đang có mặt tại đây!
Để lại cho Diệp Quỳnh một bóng lưng!
Diệp Quỳnh che miệng, nước mắt chảy ra, cơ thể run lên bần bật!
'Diệp Bắc Minh... được! Từ nay về sau, Diệp Quỳnh tôi là người của anh, anh không cho phép tôi chết, tôi sẽ không chết! Không bao giờ...'
Diệp Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt càng kiên định hơn!
"Đệt! Cmn! Tần huynh, má nó anh đã nhìn thấy chưa?"
"Không phải tôi không cho tên này một con đường sống, mà là anh ta không coi tôi ra gì! Anh ta là cái thá gì chứ?"
"Nếu không vì nể mặt anh, thì chỉ cần một ý niệm là ông đây có thể diệt cả tộc nhà họ Diệp rồi!" Thần hồn của Hoa Thanh Dương tức điên lên, tức run cả người.
Tần Minh nhíu mày!
Diệp Bắc Minh quá không biết điều!
Ngay cả Bách Lý Thanh cũng tỏ vẻ chán ghét: "Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang nói gì không hả?"
"Bản tiểu thư rất coi trọng anh, anh mau xin lỗi Hoa thiếu đi!"
"Sau đó giao người phụ nữ dơ bẩn này ra, chuyện này coi như xong, anh cũng sẽ không chết, chẳng lẽ thế không tốt à?"
Diệp Bắc Minh tức giận chửi luôn: "Cô mới là người phụ nữ dơ bẩn!"
"Trong mắt tôi, Diệp Quỳnh sạch hơn cô gấp vạn lần!"
"Tôi không cần cô xem trọng, cô cút khỏi tầm mắt tôi đi!"
Anh vừa nói xong.
Toàn trường im phăng phắc!
Đám Chu Nham trợn tròn mắt, sợ đến nỗi há hốc miệng, cả người run rẩy!
Tên này điên rồi!
Anh ta lại dám chửi Bách Lý Thanh hả?
Bách Lý Thanh tức run cả người, đôi mắt xinh đẹp lập tức đỏ hoe!
Kể cả Tần Minh, cũng phải nhắm mắt thở dài: "Haiz... sao anh lại tự tìm đường chết vậy?"
"Anh dám sỉ nhục tôi hả? Tôi có chỗ nào thua kém con tiện nhân bẩn thỉu này hả?"
Nét mặt Bách Lý Thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Vạn lão, giết cái thứ không biết điều này đi cho tôi!"
Vạn lão đang định ra tay!
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:
"Đợi đã! Chàng trai có thể chất Hỗn Độn này, Côn Luân Điện tôi muốn rồi, mọi người nể mặt lão phu đi!"
Cảnh giới Đại Đế?
Ở Nguyên Thủy Chân Giới, một võ giả ở cảnh giới Đại Đế có thể lập nên một chủng tộc Đế huyết, rồi truyền thừa qua hàng chục kỷ nguyên mà không bị diệt vong!
Giờ còn chưa lên đến vị diện cấp chín, đã gặp phải một vị cảnh giới Đại Đế rồi?
Hơn nữa, người đó còn làm tùy tùng cho Tần Minh?
"Đại Đế mà rẻ mạt thế à?"
"Không đúng! Người này không phải Đại Đế chân chính!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đổi giọng điệu: "Nếu là đại đế chân chính, chắc chắn không có chuyện chỉ có cái khí tức này, tên này là một Ngụy Đế!"
"Ngụy Đế?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Đúng! Lão giả này là một Ngụy Đế!"
"Ban đầu ông ta có cơ hội trở thành Đại Đế, nhưng lại thất bại trong lúc tiến vào cảnh giới Đại Đế, và giờ trở thành một Ngụy Đế!"
"Cỗ khí tức cảnh giới Đại Đế mà tôi cảm nhận được ban nãy, chắc là từ chỗ ông ta đấy!"
"Nhóc con, cậu thử ngẫm mà xem, một Đại Đế thực thụ sao có thể làm tùy tùng cho Tần Minh được?"
Diệp Bắc Minh nhìn lão giả chằm chằm!
Đúng vậy.
Mặc dù khí tức của ông ta khủng bố, và còn tỏa ra một chút đế uy, nhưng lại không tạo cho người ta cái cảm giác áp bách tuyệt đối kia!
"Gặp bổn đế, tại sao không quỳ?"
Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Một tên Ngụy Đế mà cũng dám tự xưng Bổn đế à?"
Khuôn mặt lãnh đạm của lão giả lập tức trở nên vặn vẹo: "Nhóc con, cậu dám sỉ nhục Bổn đế, muốn chết à!"
Ông ta giơ tay vung một chưởng!
Nhìn phản ứng của lão giả, tiểu Tháp đoán trúng rồi!
Ầm ầm!
Cả căn phòng bụi bay mù mịt, toàn bộ số vật dụng trong phòng đều hóa thành bột mịn!
"A..."
Diệp Quỳnh hãi quá hét lên, bị đánh bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh bước nhanh, đỡ được Diệp Quỳnh, bảo vệ cô ta sau lưng, cỗ lực lượng như sóng thần kia đánh lên người anh!
"Huyền Tự Quyết!"
Diệp Bắc Minh hét trong lòng!
Sức mạnh cơ bắp tăng lên mười lần!
Xoẹt! Một tiếng trầm muộn vang lên, bắp thịt trên người như bị xé rách, cơn đau như bị tứ mã phanh thây truyền đến!
Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu!
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống xuống đất, quỳ một gối xuống!!
'Dù chỉ là Ngụy Đế thì cũng dính với chữ Đế, sức mạnh khủng khiếp thật! Nếu không có Huyền Tự Quyết, e là mình đã hóa thành mảnh nhỏ rồi!'
"Bắc Minh, anh sao rồi?"
Diệp Quỳnh đỡ anh.
Diệp Bắc Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng: "Không sao, chưa chết được!"
Ánh mắt lão giả cực kỳ lạnh lẽo: "Chưa chết được à? Hừ! Ở trong tay lão phu thì không có kẻ nào mà lão phu giết không chết!"
Ông ta đang định xóa sổ Diệp Bắc Minh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vạn lão, dừng tay!"
Tần Minh chậm rãi đi tới: "Tha cho anh ta một mạng đi!"
Vạn lão nheo mắt, ông ta có hơi khó chịu!
Nhưng ông ta không nói gì mà lặng lẽ lùi sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần!
"Diệp Bắc Minh, tôi thật lòng tán thưởng anh!"
"Anh cũng thấy rồi đấy, anh hoàn toàn không phải đối thủ của bản công tử! Vạn lão chỉ cần động một đầu ngón tay thôi, là có thể lấy mạng của anh!"
Nói xong.
"Hoa huynh, nể mặt tôi đi, tôi sẽ cử người khôi phục thân thể cho anh, chuyện Diệp Bắc Minh dẫm nát đầu anh, anh bỏ qua nhé?" Tần Minh nhìn Hoa Thanh Dương một cái.
Thần hồn của Hoa Thanh Dương, ánh mắt anh ta tràn ngập thù hận!
Anh ta hung tợn liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Được, nhưng... nữ nhân này phải thuộc về tôi!"
"Đợi tôi khôi phục thể xác xong, việc đầu tiên tôi làm sẽ là khiến cô ta nằm dưới háng tôi cầu xin tha thứ!"
"Còn nữa, thằng này đã dẫm nát đầu tôi, tội chết có thể miễn!"
"Nhưng tội sống, khó thể tha!"
"Tôi muốn anh ta quỳ dưới chân tôi dập đầu một trăm cái, cầu xin tha thứ như một con chó!"
"Chỉ cần anh ta làm được điều này, Hoa Thanh Dương tôi đảm bảo sau này sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa!"
Tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ!
Họ nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt đầy thương hại, một khi Diệp Bắc Minh đồng ý yêu cầu của Hoa Thanh Dương, đạo tâm võ đạo của anh sẽ hỏng ngay!
Dù có là thể chất Hỗn Độn, thì đời này cũng phế rồi!
Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, như thế thì hơi quá đáng rồi"
"Chi bằng chúng ta tiến tới điểm trung hòa một chút, người phụ nữ này, tôi làm chủ, cô ta sẽ thuộc về anh!"
"Bắt Diệp Bắc Minh quỳ gối thì miễn đi! Đạo tâm võ đạo của anh ta mà phế thì anh ta chẳng còn giá trị gì nữa!"
Thần hồn của Hoa Thanh Dương đỏ hồng mắt!
"Thế này đi, tôi đồng ý với anh..."
Tần Minh lập tức truyền âm.
Ánh mắt Hoa Thanh Dương khẽ đảo
Cuối cùng, anh ta gật đầu: "Được! Tôi chỉ cần người phụ nữ này!"
Bách Lý Thanh lập tức ra lệnh: "Tần Trung, ông còn ngây ra đó làm gì?"
"Còn không mau đưa người phụ nữ này đi, giữ cho Hoa công tử!"
"Vâng!"
Tần Trung gạt đầu, đi về phía Diệp Quỳnh.
Diệp Quỳnh mặt trắng bệch, cô ta cắn môi, sau đó lại chủ động đứng lên, đi về phía Tần Trung!
"Xem như cô biết điều!"
Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.
"Diệp Quỳnh, cô làm gì vậy?"
Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh.
Diệp Quỳnh run lên, không có quay đầu lại: "Bắc Minh, cảm ơn anh! Nếu không tại tôi, thì anh đã không bị liên lụy!"
"Nếu dùng tôi mà có thể làm nguôi cơn giận của họ, vậy xem như tôi vẫn còn chút giá trị đi..."
Cô ta vừa bước tiếp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bắc Minh đã nén đau, vọt tới!
Anh chắn trước người Diệp Quỳnh, hai mắt đỏ ngầu: "Cô đừng quên, mạng cô là của tôi!"
Diệp Quỳnh sững người!
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Lúc ở Vô Căn Chi Địa, cô từng bảo, cô nợ tôi một mạng!"
"Hiện tại, mạng của cô là của tôi!"
"Cô bảo tặng cho người khác là tặng cho người khác sao?"
Diệp Quỳnh há miệng: "Tôi..."
Diệp Bắc Minh ngắt lời ngay: "Mạng của cô là của tôi!"
"Tôi chưa đồng ý, và tôi không cho phép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào!"
"Hôm nay, ai cũng đừng hòng đưa cô đi, kể cả một Đại Đế thật sự đến cũng vậy!"
Anh quay người lại.
Một mình đối mặt với tất cả mọi người đang có mặt tại đây!
Để lại cho Diệp Quỳnh một bóng lưng!
Diệp Quỳnh che miệng, nước mắt chảy ra, cơ thể run lên bần bật!
'Diệp Bắc Minh... được! Từ nay về sau, Diệp Quỳnh tôi là người của anh, anh không cho phép tôi chết, tôi sẽ không chết! Không bao giờ...'
Diệp Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt càng kiên định hơn!
"Đệt! Cmn! Tần huynh, má nó anh đã nhìn thấy chưa?"
"Không phải tôi không cho tên này một con đường sống, mà là anh ta không coi tôi ra gì! Anh ta là cái thá gì chứ?"
"Nếu không vì nể mặt anh, thì chỉ cần một ý niệm là ông đây có thể diệt cả tộc nhà họ Diệp rồi!" Thần hồn của Hoa Thanh Dương tức điên lên, tức run cả người.
Tần Minh nhíu mày!
Diệp Bắc Minh quá không biết điều!
Ngay cả Bách Lý Thanh cũng tỏ vẻ chán ghét: "Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang nói gì không hả?"
"Bản tiểu thư rất coi trọng anh, anh mau xin lỗi Hoa thiếu đi!"
"Sau đó giao người phụ nữ dơ bẩn này ra, chuyện này coi như xong, anh cũng sẽ không chết, chẳng lẽ thế không tốt à?"
Diệp Bắc Minh tức giận chửi luôn: "Cô mới là người phụ nữ dơ bẩn!"
"Trong mắt tôi, Diệp Quỳnh sạch hơn cô gấp vạn lần!"
"Tôi không cần cô xem trọng, cô cút khỏi tầm mắt tôi đi!"
Anh vừa nói xong.
Toàn trường im phăng phắc!
Đám Chu Nham trợn tròn mắt, sợ đến nỗi há hốc miệng, cả người run rẩy!
Tên này điên rồi!
Anh ta lại dám chửi Bách Lý Thanh hả?
Bách Lý Thanh tức run cả người, đôi mắt xinh đẹp lập tức đỏ hoe!
Kể cả Tần Minh, cũng phải nhắm mắt thở dài: "Haiz... sao anh lại tự tìm đường chết vậy?"
"Anh dám sỉ nhục tôi hả? Tôi có chỗ nào thua kém con tiện nhân bẩn thỉu này hả?"
Nét mặt Bách Lý Thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Vạn lão, giết cái thứ không biết điều này đi cho tôi!"
Vạn lão đang định ra tay!
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:
"Đợi đã! Chàng trai có thể chất Hỗn Độn này, Côn Luân Điện tôi muốn rồi, mọi người nể mặt lão phu đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro