Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Hồn tộc!
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Lời nói của Cổ Kim Khứ vang khắp Côn Luân Điện!
"Vâng!"
"Từ giờ trở đi, Côn Luân Điện chỉ làm một việc duy nhất, đó chính là tìm ra thể chất Hỗn Độn!"
"Rõ!"
Sau đó, các trưởng lão trong đại điện lần lượt tản đi.
Cùng lúc đó, ở một góc trong đại điện, một thiếu nữ tinh nghịch chớp chớp mắt: "Thể chất Hỗn Độn xuất thế rồi á? Cha ta từng nói, một khi thể chất Hỗn Độn xuất thế, đó cũng là lúc Côn Luân Điện gặp đại nạn!"
"Sao ta thấy khó tin thế nhỉ?"
Cô gái chớp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái.
"Côn Luân Điện đã tồn tại qua vô số kỷ nguyên, truyền đến đời cha ta, đây đã là đời điện chủ thứ một nghìn ba trăm bảy mươi tám rồi!"
"Côn Luân Điện mạnh như thế, ta thật sự không thể tưởng tượng nổi,"
"Rốt cuộc chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của Côn Luân Điện chứ!" Thiếu nữ nghiêng đầu.
Bên cạnh cô ấy là một tỳ nữ có dung mạo thanh cao, trắng mịn, không kém gì các thần nữ, thánh nữ, tỳ nữ nói: "Tiểu thư, nếu nó đã là lời tiên đoán do tổ tiên để lại, vậy chắc chắn là có đạo lý của ngài ấy!"
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng: "Đạo lý gì?"
"Cái này..."
Tỳ nữ mở to mắt, lắc đầu: "Em không biết!"
Thiếu nữ vỗ nhẹ vào đầu tỳ nữ: "Ta biết ngay là em không nghĩ ra mà!"
Đing! Đang! Đang!
Đột nhiên, ngoài đại điện có tiếng chuông vang lên.
"A! Chuông Cửu Châu vang rồi!"
"Cuối cùng cánh cổng đã đóng suốt mấy chục kỷ nguyên của Côn Luân Điện cũng sắp mở rồi sao? Ta có thể ra ngoài chơi rồi!" Thiếu nữ nghe thấy tiếng chuông, cô ấy vui sướng nhìn ra.
Tỳ nữ hoảng hốt, vội vàng giữ chặt cánh tay thiếu nữ: "Tiểu thư, điện chủ đã dặn, người không được rời khỏi Côn Luân Điện đâu!"
Thiếu nữ tên là Cổ Yên Tuyết!
Cô ấy chính là con gái của điện chủ Côn Luân Điện!
Cổ Yên Tuyết mỉm cười: "Yên tâm đi, cha sẽ không phát hiện ta đã đi đâu!"
Dứt lời, Cổ Yên Tuyết điểm nhẹ một cái, diện mạo của tỳ nữ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Trong nháy mắt.
Diện mạo của tỳ nữ đã biến thành Cổ Yên Tuyết!
"Tiểu thư, người..."
Tỳ nữ kinh ngạc.
Cổ Yên Tuyết chạy ra ngoài mà chẳng ngoái đầu lại: "Cẩn thận, đừng để bị lộ!"
Khi cô ấy sắp ra khỏi sơn môn của Côn Luân Điện, đi qua một khúc ngoặt, bên tai chợt vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Sao chẳng cẩn thận gì vậy? Ai bảo ngươi tới đây!"
"Nếu bị người khác phát hiện thì sao?"
Cổ Yên Tuyết nhíu mày: "Giọng của đại trưởng lão?"
Cô ấy không khỏi dừng bước, nhìn về hướng phát ra giọng nói!
Một cái ngõ nhỏ rất bình thường!
Chỗ này, bình thường căn bản không có ai tới.
Cổ Yên Tuyết len lén thuận theo góc tường nhìn qua, chỉ thấy Đại trưởng lão Tư Không Trần đang đứng khoanh tay, quay lưng về phía Cổ Yên Tuyết!
Đứng trước mặt ông ta là một người toàn thân đỏ sậm, trên người tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt!
Đối phương khàn giọng nói: "Yên tâm đi, Côn Luân Điện vừa mới mở cửa! Giờ đang là lúc ý thức phòng ngự lỏng lẻo nhất!"
"Lão phu vào Côn Luân Điện giờ này, là giờ phù hợp nhất rồi!"
"Tình hình sao rồi? Việc mà ngươi đồng ý với Hồn Tộc ta, có manh mối rồi đúng không?"
Cổ Yên Tuyết trợn tròn mắt: "Hồn Tộc!"
"Ai?"
Huyết ảnh ngẩng đầu lên.
Mắt hắn đỏ lừ, nhìn về phía Cổ Yên Tuyết!
Tư Không Trần cũng quay đầu lại xem, vừa khéo trông thấy bóng lưng đang bỏ chạy của Cổ Yên Tuyết!
"Là nó!"
"Cô ta là ai?"
"Con gái của Cổ Kim Khứ!"
"Còn không mau đuổi theo đi, chúng ta bị cô ta phát hiện chuyện lớn của chúng ta rồi, nếu mà hỏng kế hoạch, hồn chủ sẽ không tha cho ông!" Huyết Ảnh quát.
Nghe thấy chữ 'Hồn chủ', con ngươi của Tư Không Trần co rút lại!
Ông ta lập tức lao đi, nhoáng cái đã đuổi kịp Cổ Yên Tuyết!
"Yên Tuyết, cháu định đâu vậy?"
"Tư Không Trần, thân là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, thế mà ông lại cấu kết với Hồn Tộc! Chẳng lẽ ông không biết Hồn Tộc là kẻ thù của Côn Luân Điện sao? Tôi nói cho cha tôi biết chuyện này!" Cổ Yên Tuyết lạnh lùng nói.
"E là cháu không còn cơ hội đó nữa đâu!"
Tư Không Trần nhếch miệng cười.
Một bàn tay phủ xuống, khí tức tử vong bao trùm!
Cổ Yên Tuyết phẫn nộ quát: "Ông điên rồi? Ông dám ra tay với tôi!"
"Cha tôi sẽ không tha cho ông!"
Cô ấy lấy ra một cái gương đồng cổ, ném về phía bàn tay của Tư Không Trần!
Răng rắc! Một tiếng, gương đồng nổ tung!
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của các thị vệ ở Côn Luân Điện, mấy chục người bay đến, trông thấy Tư Không Trần và Cổ Yên Tuyết đánh nhau, họ sững sờ!
"Đại tiểu thư?"
"Đại trưởng lão?"
"Chuyện này là sao?"
Cổ Yên Tuyết vội vàng nói: "Mọi người cẩn thận! Tư Không Trần cấu kết với Hồn Tộc, ý đồ gây bất lợi cho Côn Luân Điện!"
Tư Không Tần quả quyết quát: "Là Cổ Yên Tuyết cấu kết với Hồn Tộc, mọi người giúp tôi bắt cô ta lại, mang cho Điện chủ xử lý!"
"Cái gì?"
Đám thị vệ không biết phải làm sao.
Một bên là Đại tiểu thư!
Một bên là Đại trưởng lão!
Rốt cuộc ai là người nói thật?
Đúng vào lúc các thị vệ đang do dự, một thân ảnh đỏ rực vung kiếm chém qua!
Phụt!
Đám thị vệ ấy còn không có cơ hội phản ứng, đã hóa thành huyết vụ!
Huyết Ảnh quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cô ta!"
Tư Không Trần không chần chừ nữa, năm ngón tay điểm lên trời!
Năm đạo phù văn màu vàng bay ra, phong ấn toàn bộ không gian xung quanh!
Năm ngón tay bóp một cái!
Ong!
Hư không vỡ vụn!
Một cỗ áp lực khủng khiếp nghiền áp về phía Cổ Yên Tuyết, cơ thể cô ấy méo mó, cô ấy gào lên thảm thiết: "A... Tư Không Trần, ông sẽ không được chết toàn thây... Cha tôi mà biết chuyện này thì ông chết chắc..."
"Ha ha! Cô sống được đã rồi hẵng bàn!"
Hư Không sụp đổ.
Vào lúc Cổ Yên Tuyết cho rằng, mình chết chắc rồi!
Miếng ngọc bội trước ngực cô ấy sáng lên, một luồng sáng rực rỡ bao trùm lấy cô ấy!
Cô ấy lập tức trốn vào hư không, biến mất!
"Phế vật! Ông để cô ta chạy rồi đấy? Đệt! Nếu bí mật này mà lộ, kế hoạch của Hồn chủ có thể sẽ thất bại trong gang tấc!" Huyết Ảnh nổi cơn tam bành, chỉ vào mũi Tư Không Tần chửi.
Mặt Tư Không Trần sa sầm, ông ta ra tay với Huyết Ảnh luôn!
Huyết Ảnh cả kinh: "Ông làm gì vậy? Ông dám ra tay với tôi?"
Tư Không Trần khàn giọng: "Mau đánh trả đi! Người của Côn Luân Điện tới rồi!"
Lúc này, Huyết Ảnh mới phát hiện, ở xa đang có mấy chục bóng người lao tới, khí tức cực kỳ khủng bố, tất cả đều là những người cấp trưởng lão ở Côn Luân Điện!
Huyết Ảnh đành phải đánh trả!
Sau khi đại chiến với Tư Không Trần mấy hiệp, hắn ném ra mấy cục mìn màu đen!
Cục mìn nổ tung, Huyết Ảnh lắc mình lao ra khỏi sơn môn của Côn Luân Điện, biến mất vô tung vô ảnh!
"Đại trưởng lão, có chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy người đó là ai? Sao hai người lại đánh nhau!"
Một đám trưởng lão lững thững đến chậm.
Ánh mắt Tư Không Trần ngưng trọng: "Đó là người của Hồn Tộc, đại tiểu thư cùng một nhóm hộ vệ đi tuần phát hiện Hồn Tộc, thế là đánh nhau!"
"Lúc tôi chạy đến, đại tiểu thư đã trọng thương, bị đánh vào không gian hư vô vô tận..."
...
Nguyên Thủy Chân Giới, bên ngoài cửa lớn nhà họ Tiêu.
Từ sau khi cổng nhà họ Tiêu bị Diệp Bắc Minh chém một nhát tan tành, nó vẫn đang được sửa chữa!
Trên quảng trường phía ngoài, chỗ nào cũng dán hình Diệp Bắc Minh, trước đó trên hình còn còn ghi treo thưởng hoàng kim, bây giờ đã được vẽ một dấu 'X' đỏ chót!
"Thằng nhãi Diệp Bắc Minh này, chết thật rồi hả?"
"Lão tổ về, chính miệng ông ấy bảo tên đó chết rồi, chắc là đúng đấy!"
"Rốt cuộc lão tổ đã trải qua chuyện gì trong hang Thần Ma nhỉ? Khi về, ông ấy mặt tái mét, trông như kiểu sống sót sau đại nạn vậy á!"
Có mấy người nhỏ giọng nghị luận.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Tiêu Lục Quốc đi khắp nơi bảo tôi chết rồi hả?"
Mọi người nhà họ Tiêu quay đầu lại nhìn, nhìn xong cả đám sợ đến nỗi suýt thì vỡ tim!
"Diệp Bắc Minh!"
Một thanh niên khiến cho toàn bộ thành viên nhà họ Tiêu run sợ, đang đứng trước mặt họ.
"Vâng!"
"Từ giờ trở đi, Côn Luân Điện chỉ làm một việc duy nhất, đó chính là tìm ra thể chất Hỗn Độn!"
"Rõ!"
Sau đó, các trưởng lão trong đại điện lần lượt tản đi.
Cùng lúc đó, ở một góc trong đại điện, một thiếu nữ tinh nghịch chớp chớp mắt: "Thể chất Hỗn Độn xuất thế rồi á? Cha ta từng nói, một khi thể chất Hỗn Độn xuất thế, đó cũng là lúc Côn Luân Điện gặp đại nạn!"
"Sao ta thấy khó tin thế nhỉ?"
Cô gái chớp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái.
"Côn Luân Điện đã tồn tại qua vô số kỷ nguyên, truyền đến đời cha ta, đây đã là đời điện chủ thứ một nghìn ba trăm bảy mươi tám rồi!"
"Côn Luân Điện mạnh như thế, ta thật sự không thể tưởng tượng nổi,"
"Rốt cuộc chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của Côn Luân Điện chứ!" Thiếu nữ nghiêng đầu.
Bên cạnh cô ấy là một tỳ nữ có dung mạo thanh cao, trắng mịn, không kém gì các thần nữ, thánh nữ, tỳ nữ nói: "Tiểu thư, nếu nó đã là lời tiên đoán do tổ tiên để lại, vậy chắc chắn là có đạo lý của ngài ấy!"
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng: "Đạo lý gì?"
"Cái này..."
Tỳ nữ mở to mắt, lắc đầu: "Em không biết!"
Thiếu nữ vỗ nhẹ vào đầu tỳ nữ: "Ta biết ngay là em không nghĩ ra mà!"
Đing! Đang! Đang!
Đột nhiên, ngoài đại điện có tiếng chuông vang lên.
"A! Chuông Cửu Châu vang rồi!"
"Cuối cùng cánh cổng đã đóng suốt mấy chục kỷ nguyên của Côn Luân Điện cũng sắp mở rồi sao? Ta có thể ra ngoài chơi rồi!" Thiếu nữ nghe thấy tiếng chuông, cô ấy vui sướng nhìn ra.
Tỳ nữ hoảng hốt, vội vàng giữ chặt cánh tay thiếu nữ: "Tiểu thư, điện chủ đã dặn, người không được rời khỏi Côn Luân Điện đâu!"
Thiếu nữ tên là Cổ Yên Tuyết!
Cô ấy chính là con gái của điện chủ Côn Luân Điện!
Cổ Yên Tuyết mỉm cười: "Yên tâm đi, cha sẽ không phát hiện ta đã đi đâu!"
Dứt lời, Cổ Yên Tuyết điểm nhẹ một cái, diện mạo của tỳ nữ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Trong nháy mắt.
Diện mạo của tỳ nữ đã biến thành Cổ Yên Tuyết!
"Tiểu thư, người..."
Tỳ nữ kinh ngạc.
Cổ Yên Tuyết chạy ra ngoài mà chẳng ngoái đầu lại: "Cẩn thận, đừng để bị lộ!"
Khi cô ấy sắp ra khỏi sơn môn của Côn Luân Điện, đi qua một khúc ngoặt, bên tai chợt vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Sao chẳng cẩn thận gì vậy? Ai bảo ngươi tới đây!"
"Nếu bị người khác phát hiện thì sao?"
Cổ Yên Tuyết nhíu mày: "Giọng của đại trưởng lão?"
Cô ấy không khỏi dừng bước, nhìn về hướng phát ra giọng nói!
Một cái ngõ nhỏ rất bình thường!
Chỗ này, bình thường căn bản không có ai tới.
Cổ Yên Tuyết len lén thuận theo góc tường nhìn qua, chỉ thấy Đại trưởng lão Tư Không Trần đang đứng khoanh tay, quay lưng về phía Cổ Yên Tuyết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng trước mặt ông ta là một người toàn thân đỏ sậm, trên người tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt!
Đối phương khàn giọng nói: "Yên tâm đi, Côn Luân Điện vừa mới mở cửa! Giờ đang là lúc ý thức phòng ngự lỏng lẻo nhất!"
"Lão phu vào Côn Luân Điện giờ này, là giờ phù hợp nhất rồi!"
"Tình hình sao rồi? Việc mà ngươi đồng ý với Hồn Tộc ta, có manh mối rồi đúng không?"
Cổ Yên Tuyết trợn tròn mắt: "Hồn Tộc!"
"Ai?"
Huyết ảnh ngẩng đầu lên.
Mắt hắn đỏ lừ, nhìn về phía Cổ Yên Tuyết!
Tư Không Trần cũng quay đầu lại xem, vừa khéo trông thấy bóng lưng đang bỏ chạy của Cổ Yên Tuyết!
"Là nó!"
"Cô ta là ai?"
"Con gái của Cổ Kim Khứ!"
"Còn không mau đuổi theo đi, chúng ta bị cô ta phát hiện chuyện lớn của chúng ta rồi, nếu mà hỏng kế hoạch, hồn chủ sẽ không tha cho ông!" Huyết Ảnh quát.
Nghe thấy chữ 'Hồn chủ', con ngươi của Tư Không Trần co rút lại!
Ông ta lập tức lao đi, nhoáng cái đã đuổi kịp Cổ Yên Tuyết!
"Yên Tuyết, cháu định đâu vậy?"
"Tư Không Trần, thân là đại trưởng lão của Côn Luân Điện, thế mà ông lại cấu kết với Hồn Tộc! Chẳng lẽ ông không biết Hồn Tộc là kẻ thù của Côn Luân Điện sao? Tôi nói cho cha tôi biết chuyện này!" Cổ Yên Tuyết lạnh lùng nói.
"E là cháu không còn cơ hội đó nữa đâu!"
Tư Không Trần nhếch miệng cười.
Một bàn tay phủ xuống, khí tức tử vong bao trùm!
Cổ Yên Tuyết phẫn nộ quát: "Ông điên rồi? Ông dám ra tay với tôi!"
"Cha tôi sẽ không tha cho ông!"
Cô ấy lấy ra một cái gương đồng cổ, ném về phía bàn tay của Tư Không Trần!
Răng rắc! Một tiếng, gương đồng nổ tung!
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của các thị vệ ở Côn Luân Điện, mấy chục người bay đến, trông thấy Tư Không Trần và Cổ Yên Tuyết đánh nhau, họ sững sờ!
"Đại tiểu thư?"
"Đại trưởng lão?"
"Chuyện này là sao?"
Cổ Yên Tuyết vội vàng nói: "Mọi người cẩn thận! Tư Không Trần cấu kết với Hồn Tộc, ý đồ gây bất lợi cho Côn Luân Điện!"
Tư Không Tần quả quyết quát: "Là Cổ Yên Tuyết cấu kết với Hồn Tộc, mọi người giúp tôi bắt cô ta lại, mang cho Điện chủ xử lý!"
"Cái gì?"
Đám thị vệ không biết phải làm sao.
Một bên là Đại tiểu thư!
Một bên là Đại trưởng lão!
Rốt cuộc ai là người nói thật?
Đúng vào lúc các thị vệ đang do dự, một thân ảnh đỏ rực vung kiếm chém qua!
Phụt!
Đám thị vệ ấy còn không có cơ hội phản ứng, đã hóa thành huyết vụ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết Ảnh quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cô ta!"
Tư Không Trần không chần chừ nữa, năm ngón tay điểm lên trời!
Năm đạo phù văn màu vàng bay ra, phong ấn toàn bộ không gian xung quanh!
Năm ngón tay bóp một cái!
Ong!
Hư không vỡ vụn!
Một cỗ áp lực khủng khiếp nghiền áp về phía Cổ Yên Tuyết, cơ thể cô ấy méo mó, cô ấy gào lên thảm thiết: "A... Tư Không Trần, ông sẽ không được chết toàn thây... Cha tôi mà biết chuyện này thì ông chết chắc..."
"Ha ha! Cô sống được đã rồi hẵng bàn!"
Hư Không sụp đổ.
Vào lúc Cổ Yên Tuyết cho rằng, mình chết chắc rồi!
Miếng ngọc bội trước ngực cô ấy sáng lên, một luồng sáng rực rỡ bao trùm lấy cô ấy!
Cô ấy lập tức trốn vào hư không, biến mất!
"Phế vật! Ông để cô ta chạy rồi đấy? Đệt! Nếu bí mật này mà lộ, kế hoạch của Hồn chủ có thể sẽ thất bại trong gang tấc!" Huyết Ảnh nổi cơn tam bành, chỉ vào mũi Tư Không Tần chửi.
Mặt Tư Không Trần sa sầm, ông ta ra tay với Huyết Ảnh luôn!
Huyết Ảnh cả kinh: "Ông làm gì vậy? Ông dám ra tay với tôi?"
Tư Không Trần khàn giọng: "Mau đánh trả đi! Người của Côn Luân Điện tới rồi!"
Lúc này, Huyết Ảnh mới phát hiện, ở xa đang có mấy chục bóng người lao tới, khí tức cực kỳ khủng bố, tất cả đều là những người cấp trưởng lão ở Côn Luân Điện!
Huyết Ảnh đành phải đánh trả!
Sau khi đại chiến với Tư Không Trần mấy hiệp, hắn ném ra mấy cục mìn màu đen!
Cục mìn nổ tung, Huyết Ảnh lắc mình lao ra khỏi sơn môn của Côn Luân Điện, biến mất vô tung vô ảnh!
"Đại trưởng lão, có chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy người đó là ai? Sao hai người lại đánh nhau!"
Một đám trưởng lão lững thững đến chậm.
Ánh mắt Tư Không Trần ngưng trọng: "Đó là người của Hồn Tộc, đại tiểu thư cùng một nhóm hộ vệ đi tuần phát hiện Hồn Tộc, thế là đánh nhau!"
"Lúc tôi chạy đến, đại tiểu thư đã trọng thương, bị đánh vào không gian hư vô vô tận..."
...
Nguyên Thủy Chân Giới, bên ngoài cửa lớn nhà họ Tiêu.
Từ sau khi cổng nhà họ Tiêu bị Diệp Bắc Minh chém một nhát tan tành, nó vẫn đang được sửa chữa!
Trên quảng trường phía ngoài, chỗ nào cũng dán hình Diệp Bắc Minh, trước đó trên hình còn còn ghi treo thưởng hoàng kim, bây giờ đã được vẽ một dấu 'X' đỏ chót!
"Thằng nhãi Diệp Bắc Minh này, chết thật rồi hả?"
"Lão tổ về, chính miệng ông ấy bảo tên đó chết rồi, chắc là đúng đấy!"
"Rốt cuộc lão tổ đã trải qua chuyện gì trong hang Thần Ma nhỉ? Khi về, ông ấy mặt tái mét, trông như kiểu sống sót sau đại nạn vậy á!"
Có mấy người nhỏ giọng nghị luận.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Tiêu Lục Quốc đi khắp nơi bảo tôi chết rồi hả?"
Mọi người nhà họ Tiêu quay đầu lại nhìn, nhìn xong cả đám sợ đến nỗi suýt thì vỡ tim!
"Diệp Bắc Minh!"
Một thanh niên khiến cho toàn bộ thành viên nhà họ Tiêu run sợ, đang đứng trước mặt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro