Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Nhà họ Tiêu chế...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
"Tôi đây!"
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười, sau đó thẳng tay vung kiếm lên chém!
Gào!
Một con huyết long lao ra, mấy trăm người ở cổng nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ ngay chỗ!
"Kẻ nào đấy!"
Âm thanh ầm ầm đã thu hút sự chú ý của các thành viên nhà họ Tiêu.
Hơn một trăm lão giả đứng trên không trung, bay về phía cổng nhà họ Tiêu, vào khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, tất cả sững sờ: "Diệp Bắc Minh? Cậu chưa chết?"
"Sao có thể chứ!"
"Tiểu tạp chủng, cậu to gan thật đấy, cậu còn dám tới nhà họ Tiêu!"
Một lão giả có râu quát.
"Có gì mà tôi không dám? Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ giết đến khi dòng máu nhà họ Tiêu đoạn tuyệt!" Diệp Bắc Minh cười.
Một kiếm điên cuồng chém ra!
Hơn một trăm lão giả nhà họ Tiêu căn bản không chống đỡ được, hơn một phần ba số người hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó, trong điện chính nhà họ Tiêu.
Tiêu Lục Quốc, đường đường là lão tổ nhà họ Tiêu, thế mà giờ phút này lại đang khom lưng cúi đầu, khoanh tay lại như một đứa trẻ, đứng trước mặt một thanh niên trẻ!
Không chỉ có Tiêu Lục Quốc.
Những lão giả khác của nhà họ Tiêu cũng đang rất hoảng sợ!
Bởi vì, người thanh niên trước mặt!
Có khí tức khủng bố hơn cả lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng chín mấy lần!
Anh ta chỉ ngồi ở đó, đã làm người ta cảm thấy áp bách cực kỳ, anh ta nâng mắt lên đã dọa cho người nhà họ Tiêu toát mồ hôi lạnh!
"Nếu không vì tổ tiên nhà họ Hoa ta nợ nhà họ Tiêu ngươi một ân tình!"
"Đồng ý rằng cứ mười tỷ năm sẽ đưa ba hậu nhân của nhà họ Tiêu lên vị diện phía trên, thì dù có cầu xin bản công tử, bản công tử cũng sẽ không tới cái nơi khỉ ho cò gáy này!" Thanh niên uống một hớp trà.
Sau đó nhổ luôn ra!
"Trà đểu gì đây, chẳng ngon gì cả!"
"Vâng vâng vâng..."
Tiêu Lục Quốc cúi mặt, nghẹn đỏ mặt, không dám nói thêm một câu thừa thãi nào!
Thanh niên chỉ xuống đất: "Liếm sạch đi!"
Tiêu Lục Quốc khẽ quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Người đây, liếm sạch sàn nhà đi, đừng làm bẩn mắt Hoa thiếu!"
"Vâng!"
Một người làm nhanh chóng đi lên.
Thanh niên vung tay lên tát một cái, hạ nhân đó bay ra ngoài, đập thủng vách tường đại điện, rồi ngã mạnh ra ngoài, sống chết không rõ!
"Tôi bảo ông liếm sạch, ông gọi cậu ta làm gì?" Người thanh nhếch môi trêu chọc.
Tiêu Lục Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia khuất nhục: "Hả? Tôi á?..."
"Hoa thiếu, tôi là lão tổ nhà họ Tiêu..."
Người thanh niên nhếch môi châm chọc: "Lão tổ nhà họ Tiêu? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con chó!"
"Trong mắt nhà họ Hoa tôi, tất cả những người nhà họ Tiêu đều là một con chó, chẳng lẽ ông không biết?"
"Cậu nói cái gì?"
Tiêu Lục Quốc nghẹn lời!
Các lão giả khác nhà họ Tiêu sợ đễn nỗi tim đập thình thịch: "Người trẻ tuổi, cho dù cậu đến từ vị diện phía trên, thì cũng đừng sỉ nhục người khác như vậy!"
Người thanh niên nheo mắt!
Anh ta vung tay lên tát một cái, một cỗ lực lượng như sóng thần đập lên người mấy lão giả vừa lên tiếng, họ nổ tung ngay lập tức, thi cốt vô tồn!
Chỉ còn lại một làn huyết vụ!
"Hít..."
Mọi người nhà họ Tiêu hít một ngụm khí lạnh, cả đám không kìm được lùi về sau!
Thanh niên cười lạnh: "Còn ai cho rằng, mình không phải chó nhà họ Hoa không?"
Tiêu Lục Quốc vội vàng quỳ xuống: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu chúng tôi là chó của ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ!"
Nhục!
Nhục vô cùng tận!
Nhưng.
Để nhà họ Tiêu được sống tiếp, ông ta không dám phản kháng!
"Ha ha ha ha! Vậy mới ngoan chứ, phì..." Thanh niên vỗ vỗ mặt Tiêu Lục Quốc, rồi lại nhổ ra miếng nước bọt: "Liếm sạch!"
"Vâng..."
Tiêu Lục Quốc cố nén buồn nôn, liếm sạch cục nước bọt!
Lúc này, người thanh niên mới tỏ vẻ chán nản ngồi lại ghế: "Haizzz... kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi! Mới thế đã sợ rồi, sao chẳng có ai cãi lại bản công tử vậy?"
Phía sau người thanh niên, một lão giả lưng gù cười nhẹ: "Công tử, ai dám cãi người chứ!"
"Chẳng lẽ ngại mệnh dài à? Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ gia tộc rồi, mau về thôi!"
"Chỗ này chán ngắt!"
Người thanh niên duỗi eo.
Sau đó lệnh cho Tiêu Lục Quốc chọn lấy ba người trẻ tuổi, khi đang định đưa người đi!
Một người đàn ông toàn thân là máu chật vật xông vào đại điện: "Lão tổ, xảy ra chuyện rồi... tên Diệp Bắc Minh kia chưa chết, anh ta lại giết đến nhà họ Tiêu rồi!"
"Cái gì? Tên tạp chủng đó vẫn chưa chết? Sao có thể chứ!"
Tiêu Lục Quốc suýt thì nhảy dựng lên.
Người thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ai mà làm ông phản ứng lớn thế?"
Nét mặt Tiêu Lục Quốc ngưng trọng, ông ta nhìn người thanh niên họ Hoa: "Hoa thiếu, tên đó là thể chất Hỗn Độn bẩm sinh, thực lực kinh người..."
"Ông nói cái gì? Thể chất Hỗn Độn?" Người thanh niên họ Hoa vốn đang bình tĩnh, lúc này đồng tử co rút!
Xoẹt!
Anh ta đứng bật dậy, chiếc ghé bành vỡ vụn!
Anh ta tiến lên một bước, bóp cổ Tiêu Lục Quốc: "Ông nói lại xem nào? Nơi khỉ ho cò gáy này của các ông, thế mà cmn lại phát hiện ra một thể chất Hỗn Độn á?"
Tiêu Lục Quốc suýt tắc thở, ông ta trợn trắng mắt: "Hoa thiếu... vâng... thể chất Hỗn Độn..."
"Đệt!"
Thanh niên họ Hoa gào lên một tiếng rồi ném Tiêu Lục Quốc đi!
Bụp! Một tiếng ầm vang lên, Tiêu Lục Quốc đập mình vào cột nhà, gẫy mấy cây cột, hộc máu!
"Thể chất Hỗn Độn, ha ha ha ha... đi, đi xem nào!"
Thanh niên họ Hoa kích động đi ra khỏi đại điện, ra thẳng cổng chính nhà họ Tiêu!
Đúng lúc này, một thanh niên như sát thần từ xa đánh tới!
Những nơi anh đi qua, tất cả mọi người nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ!
Dưới chân Diệp Bắc Minh chất đầy xương cốt!
"Ngươi chính là thể chất Hỗn Độn? Không đúng, trên người ngươi không có mùi của máu Hỗn Độn!"
Thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, người nhà họ Tiêu cơ bản đều có mặt!
Anh không hề do dự!
Vung tay ném ra hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát!
Giây tiếp theo, năng lượng trong cơ thể anh ngưng tụ, trực tiếp tự bạo!
Đùng đoàng!
Trong nháy mắt, hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát đồng thời nổ tung!
Vô số tu võ giả ở phụ cận ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhìn về phía nhà họ Tiêu!
Chỉ thấy.
Trên bầu trời tổ trạch nhà họ Tiêu, một đám mây hình nấm khổng lồ cao vạn mét bốc lên!
...
Trong một phiến không gian hư vô, Diệp Bắc Minh thật mở mắt ra, anh nhếc môi cười: "Con rối tự bạo thành công, hơn một nghìn ba trăm viên Hỗn Ma Sát, nổ tung ở nhà họ Tiêu rồi!"
Nhà họ Tiêu có một phân thần Đại Đế tọa trấn, đương nhiên anh sẽ không đích thân đi mạo hiểm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: "Nhóc con, cậu hư thật đấy!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi sẽ khiến huyết mạch nhà họ Tiêu đoạn tuyệt, tất nhiên phải nói được làm đượcc!"
"Việc cấp bách hiện giờ là tìm ra vị diện mà ba mẹ tôi trôi tới!"
Nhìn xung quanh!
Diệp Bắc Minh đang ở trong một phiến không gian hư vô, anh đã tìm kiếm hai ngày hai đêm rồi!
Mà vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích nào!
"Đi thôi, tới nơi khác!"
Khi Diệp Bắc Minh chuẩn bị đi.
Bỗn gnhieen, hư không đằng trước dao động!
Một người phụ nữ toàn thân đầy máu chậm rãi trôi tới!
Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn sang!
Người phụ nữ đang hấp hối, bị thương nặng!
Hình như cô ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Bắc Minh, cô ta mở mắt ra nhìn anh một cái, sâu trong ánh mắt là sự cầu xin: "Cứu... cứu tôi với..."
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không có sở thích lo chuyện bao đồng!"
Quay người, đang định đi.
"Được thôi... nếu được... xin anh hãy đến Côn Luân Điện một chuyến, nói cho cha tôi biết... Đại trưởng lão cấu kết với Hồn tộc..." Người phụ nữ đang bị thương nặng và bị đánh vào khe nứt không gian chính là Cổ Yên Tuyết!
Diệp Bắc Minh đang định quay người.
Nghe thấy ba chữ Côn Luân Điện!
Anh cứng đờ người, đối với người Hoa Hạ mà nói, hai chữ 'Côn Luân' có ý nghĩa đặc biệt!
Anh quay đầu lại hỏi với vẻ khó tin: "Côn Luân Điện là nơi nào? Cô là ai?"
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười, sau đó thẳng tay vung kiếm lên chém!
Gào!
Một con huyết long lao ra, mấy trăm người ở cổng nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ ngay chỗ!
"Kẻ nào đấy!"
Âm thanh ầm ầm đã thu hút sự chú ý của các thành viên nhà họ Tiêu.
Hơn một trăm lão giả đứng trên không trung, bay về phía cổng nhà họ Tiêu, vào khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, tất cả sững sờ: "Diệp Bắc Minh? Cậu chưa chết?"
"Sao có thể chứ!"
"Tiểu tạp chủng, cậu to gan thật đấy, cậu còn dám tới nhà họ Tiêu!"
Một lão giả có râu quát.
"Có gì mà tôi không dám? Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ giết đến khi dòng máu nhà họ Tiêu đoạn tuyệt!" Diệp Bắc Minh cười.
Một kiếm điên cuồng chém ra!
Hơn một trăm lão giả nhà họ Tiêu căn bản không chống đỡ được, hơn một phần ba số người hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó, trong điện chính nhà họ Tiêu.
Tiêu Lục Quốc, đường đường là lão tổ nhà họ Tiêu, thế mà giờ phút này lại đang khom lưng cúi đầu, khoanh tay lại như một đứa trẻ, đứng trước mặt một thanh niên trẻ!
Không chỉ có Tiêu Lục Quốc.
Những lão giả khác của nhà họ Tiêu cũng đang rất hoảng sợ!
Bởi vì, người thanh niên trước mặt!
Có khí tức khủng bố hơn cả lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng chín mấy lần!
Anh ta chỉ ngồi ở đó, đã làm người ta cảm thấy áp bách cực kỳ, anh ta nâng mắt lên đã dọa cho người nhà họ Tiêu toát mồ hôi lạnh!
"Nếu không vì tổ tiên nhà họ Hoa ta nợ nhà họ Tiêu ngươi một ân tình!"
"Đồng ý rằng cứ mười tỷ năm sẽ đưa ba hậu nhân của nhà họ Tiêu lên vị diện phía trên, thì dù có cầu xin bản công tử, bản công tử cũng sẽ không tới cái nơi khỉ ho cò gáy này!" Thanh niên uống một hớp trà.
Sau đó nhổ luôn ra!
"Trà đểu gì đây, chẳng ngon gì cả!"
"Vâng vâng vâng..."
Tiêu Lục Quốc cúi mặt, nghẹn đỏ mặt, không dám nói thêm một câu thừa thãi nào!
Thanh niên chỉ xuống đất: "Liếm sạch đi!"
Tiêu Lục Quốc khẽ quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Người đây, liếm sạch sàn nhà đi, đừng làm bẩn mắt Hoa thiếu!"
"Vâng!"
Một người làm nhanh chóng đi lên.
Thanh niên vung tay lên tát một cái, hạ nhân đó bay ra ngoài, đập thủng vách tường đại điện, rồi ngã mạnh ra ngoài, sống chết không rõ!
"Tôi bảo ông liếm sạch, ông gọi cậu ta làm gì?" Người thanh nhếch môi trêu chọc.
Tiêu Lục Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia khuất nhục: "Hả? Tôi á?..."
"Hoa thiếu, tôi là lão tổ nhà họ Tiêu..."
Người thanh niên nhếch môi châm chọc: "Lão tổ nhà họ Tiêu? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con chó!"
"Trong mắt nhà họ Hoa tôi, tất cả những người nhà họ Tiêu đều là một con chó, chẳng lẽ ông không biết?"
"Cậu nói cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lục Quốc nghẹn lời!
Các lão giả khác nhà họ Tiêu sợ đễn nỗi tim đập thình thịch: "Người trẻ tuổi, cho dù cậu đến từ vị diện phía trên, thì cũng đừng sỉ nhục người khác như vậy!"
Người thanh niên nheo mắt!
Anh ta vung tay lên tát một cái, một cỗ lực lượng như sóng thần đập lên người mấy lão giả vừa lên tiếng, họ nổ tung ngay lập tức, thi cốt vô tồn!
Chỉ còn lại một làn huyết vụ!
"Hít..."
Mọi người nhà họ Tiêu hít một ngụm khí lạnh, cả đám không kìm được lùi về sau!
Thanh niên cười lạnh: "Còn ai cho rằng, mình không phải chó nhà họ Hoa không?"
Tiêu Lục Quốc vội vàng quỳ xuống: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu chúng tôi là chó của ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ!"
Nhục!
Nhục vô cùng tận!
Nhưng.
Để nhà họ Tiêu được sống tiếp, ông ta không dám phản kháng!
"Ha ha ha ha! Vậy mới ngoan chứ, phì..." Thanh niên vỗ vỗ mặt Tiêu Lục Quốc, rồi lại nhổ ra miếng nước bọt: "Liếm sạch!"
"Vâng..."
Tiêu Lục Quốc cố nén buồn nôn, liếm sạch cục nước bọt!
Lúc này, người thanh niên mới tỏ vẻ chán nản ngồi lại ghế: "Haizzz... kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi! Mới thế đã sợ rồi, sao chẳng có ai cãi lại bản công tử vậy?"
Phía sau người thanh niên, một lão giả lưng gù cười nhẹ: "Công tử, ai dám cãi người chứ!"
"Chẳng lẽ ngại mệnh dài à? Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ gia tộc rồi, mau về thôi!"
"Chỗ này chán ngắt!"
Người thanh niên duỗi eo.
Sau đó lệnh cho Tiêu Lục Quốc chọn lấy ba người trẻ tuổi, khi đang định đưa người đi!
Một người đàn ông toàn thân là máu chật vật xông vào đại điện: "Lão tổ, xảy ra chuyện rồi... tên Diệp Bắc Minh kia chưa chết, anh ta lại giết đến nhà họ Tiêu rồi!"
"Cái gì? Tên tạp chủng đó vẫn chưa chết? Sao có thể chứ!"
Tiêu Lục Quốc suýt thì nhảy dựng lên.
Người thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ai mà làm ông phản ứng lớn thế?"
Nét mặt Tiêu Lục Quốc ngưng trọng, ông ta nhìn người thanh niên họ Hoa: "Hoa thiếu, tên đó là thể chất Hỗn Độn bẩm sinh, thực lực kinh người..."
"Ông nói cái gì? Thể chất Hỗn Độn?" Người thanh niên họ Hoa vốn đang bình tĩnh, lúc này đồng tử co rút!
Xoẹt!
Anh ta đứng bật dậy, chiếc ghé bành vỡ vụn!
Anh ta tiến lên một bước, bóp cổ Tiêu Lục Quốc: "Ông nói lại xem nào? Nơi khỉ ho cò gáy này của các ông, thế mà cmn lại phát hiện ra một thể chất Hỗn Độn á?"
Tiêu Lục Quốc suýt tắc thở, ông ta trợn trắng mắt: "Hoa thiếu... vâng... thể chất Hỗn Độn..."
"Đệt!"
Thanh niên họ Hoa gào lên một tiếng rồi ném Tiêu Lục Quốc đi!
Bụp! Một tiếng ầm vang lên, Tiêu Lục Quốc đập mình vào cột nhà, gẫy mấy cây cột, hộc máu!
"Thể chất Hỗn Độn, ha ha ha ha... đi, đi xem nào!"
Thanh niên họ Hoa kích động đi ra khỏi đại điện, ra thẳng cổng chính nhà họ Tiêu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, một thanh niên như sát thần từ xa đánh tới!
Những nơi anh đi qua, tất cả mọi người nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ!
Dưới chân Diệp Bắc Minh chất đầy xương cốt!
"Ngươi chính là thể chất Hỗn Độn? Không đúng, trên người ngươi không có mùi của máu Hỗn Độn!"
Thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, người nhà họ Tiêu cơ bản đều có mặt!
Anh không hề do dự!
Vung tay ném ra hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát!
Giây tiếp theo, năng lượng trong cơ thể anh ngưng tụ, trực tiếp tự bạo!
Đùng đoàng!
Trong nháy mắt, hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát đồng thời nổ tung!
Vô số tu võ giả ở phụ cận ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhìn về phía nhà họ Tiêu!
Chỉ thấy.
Trên bầu trời tổ trạch nhà họ Tiêu, một đám mây hình nấm khổng lồ cao vạn mét bốc lên!
...
Trong một phiến không gian hư vô, Diệp Bắc Minh thật mở mắt ra, anh nhếc môi cười: "Con rối tự bạo thành công, hơn một nghìn ba trăm viên Hỗn Ma Sát, nổ tung ở nhà họ Tiêu rồi!"
Nhà họ Tiêu có một phân thần Đại Đế tọa trấn, đương nhiên anh sẽ không đích thân đi mạo hiểm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: "Nhóc con, cậu hư thật đấy!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi sẽ khiến huyết mạch nhà họ Tiêu đoạn tuyệt, tất nhiên phải nói được làm đượcc!"
"Việc cấp bách hiện giờ là tìm ra vị diện mà ba mẹ tôi trôi tới!"
Nhìn xung quanh!
Diệp Bắc Minh đang ở trong một phiến không gian hư vô, anh đã tìm kiếm hai ngày hai đêm rồi!
Mà vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích nào!
"Đi thôi, tới nơi khác!"
Khi Diệp Bắc Minh chuẩn bị đi.
Bỗn gnhieen, hư không đằng trước dao động!
Một người phụ nữ toàn thân đầy máu chậm rãi trôi tới!
Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn sang!
Người phụ nữ đang hấp hối, bị thương nặng!
Hình như cô ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Bắc Minh, cô ta mở mắt ra nhìn anh một cái, sâu trong ánh mắt là sự cầu xin: "Cứu... cứu tôi với..."
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không có sở thích lo chuyện bao đồng!"
Quay người, đang định đi.
"Được thôi... nếu được... xin anh hãy đến Côn Luân Điện một chuyến, nói cho cha tôi biết... Đại trưởng lão cấu kết với Hồn tộc..." Người phụ nữ đang bị thương nặng và bị đánh vào khe nứt không gian chính là Cổ Yên Tuyết!
Diệp Bắc Minh đang định quay người.
Nghe thấy ba chữ Côn Luân Điện!
Anh cứng đờ người, đối với người Hoa Hạ mà nói, hai chữ 'Côn Luân' có ý nghĩa đặc biệt!
Anh quay đầu lại hỏi với vẻ khó tin: "Côn Luân Điện là nơi nào? Cô là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro