Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Một ngón tay!

Ss Tần

2024-12-04 23:24:37

Vào khoảnh khắc bước ra khỏi thông đạo không gian.

Một tòa kiến trúc cổ xưa hiện ra trước mặt.

Cung điện trải dài bất tận, quy mô vô cùng khổng lồ, nhìn không thấy điểm cuối!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, nơi này hẳn là tổ điện của tộc Bất Hủ!"

"Ơ, các thanh niên của tộc Bất Hủ, đa số đã đến đây rồi!"

"Xem ra, cuộc so tài trong tộc Bất Hủ sắp đi đến hồi kết."

"Đi, đi xem xem!"

Bóng dáng Diệp Bắc Minh nhoáng một cái đã đến trước một bức tường cung cao trăm trượng.

Một cánh cổng bằng đồng đang mở hé, phía sau cánh cổng là một quảng trường rộng lớn, hàng chục nghìn người đã tập trung trên quảng trường!

Cuối quảng trường là một ngôi thần điện!

Mười nghìn bậc thang nối quảng trường với thần điện!

Trên bậc thang, rất nhiều thanh niên của tộc Bất Hủ đang dốc sức leo lên!

Rất rõ ràng, bọn họ đều đang nhắm đến ngôi thần điện kia!

"Lại là bậc thang nữa à? Chẳng lẽ mấy tên này không có tí sáng tạo nào à?"

Diệp Bắc Minh than phiền.

Đôi mắt lóe sáng!

Người đang ở chỗ bậc thang cao nhất là Bất Hủ Lộng Nguyệt, cô ta đã leo đến bậc hơn chín nghìn, mắt thấy sắp lên đến đỉnh!

Bất Hủ Trục Nhật rớt sau cô ta mười mấy bậc!

Xuống tiếp nữa, Bất Hủ Bất Bại!

Đang tụt sau hai người kia khoảng năm mươi bậc!

Những thanh niên trẻ khác đều ở bậc sáu bảy nghìn, ba người này đang dẫn đầu một cách áp đảo!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thần điện ở cuối bậc thang: "Thứ tôi muốn, chắc là ở trong đó!"

"Nhóc con, cậu lại định leo bậc thang tiếp à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi.

"Leo gì mà leo!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh đã miễn nhiễm với thứ này từ lâu rồi!

Anh bước tới chân bậc thang, gập chân lại, cả người dồn sức nhảy vọt lên!

Ầm!

Quảng trường vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người cảm giác có một bóng người lướt qua nhanh như chớp, rồi không thấy động tĩnh gì nữa!

"Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi nghe thấy một tiếng sấm, các anh có nghe thấy không?"

"Nói nhảm, tôi có điếc đâu!"

Mọi người nghị luận.

Đột nhiên.

"Kia... kia là gì?"

Trên bậc thang, một người đàn ông hoảng sợ tột độ, chỉ vào cuối bậc thang.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi hung hăng co rút!

"Đù mé! Có người leo lên đỉnh rồi!"

Mọi người hết sức kinh hãi.

Nhìn sang ba người là Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật, Bất Hủ Bất Bại, phát hiện bọn họ vẫn đang leo cầu thang, họ cũng đang cực kỳ khiếp sợ nhìn cuối bậc thang!

"Tên kia, ngươi là ai? Sao lại lên được đó?"

Bất Hủ Trục Nhật quát một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu chặt chân mày.

Sao cảm giác cái bóng lưng này quen thế.

"Diệp Bắc Minh?"

Bất Hủ Bất Bại ở đằng sau vô thức hỏi ra một câu.

Một giây sau.

Cái bóng dáng ở cuối bậc thang chậm rãi xoay người lại, đứng ở của Tổ Điện, như một thiên thần nhìn xuống phía dưới!

"Diệp Bắc Minh!"

Bất Hủ Trục Nhật sửng sốt.

"Anh... sao lại là anh?"

Biểu cảm của Bất Hủ Lộng Nguyệt cực kỳ đặc sắc!

Sửng sốt, ngạc nhiên, không thể tin nổi, các loại cảm xúc chợt lướt qua trên khuôn mặt cô ta!

"Tên kia, chuyện này là sao? Sao anh lại lên được đó! Chẳng phải anh đã bị phế, và rời khỏi tổ địa rồi sao?" Bất Hủ Trục Nhật trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: "Không đúng, anh không phải Diệp Bắc Minh, anh là ai?"

"Tôi không phải Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ cậu là Diệp Bắc Minh?"

Diệp Bắc Minh bật cười.

Sau đó, anh trực tiếp bỏ qua Bất Hủ Trục Nhật.

Chuyển sang nhìn Bất Hủ Bất Bại!

"Tôi có mang quà cho anh này!"

Dứt lời.

Anh vung tay lên, lồng giam dị hỏa ngưng tụ từ lửa Phần Thiên bay ra, bên trong đang nhốt thần hồn của Bất Hủ Thương!

"Bất Bại... mau chạy đi! Con mau chạy đi! Thực lực của tên này khủng bố lắm, con không phải đối thủ của cậu ta... chạy! Mau chạy đi!"

"Cha!"

Vào khoảnh khắc trông thấy thần hồn của Bất Hủ Thương, Bất Hủ Bất Bại đỏ ngầu mắt!

Anh ta gào lên căm phẫn: "Diệp Bắc Minh, anh đã làm gì cha tôi?"

"Mau thả cha tôi ra, không thì ông đây nhất định sẽ giết chết..."

Phụt!

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh nâng tay lên một chút!

Một đạo kình khí cực kỳ khủng bố, bắn ra!

Bất Hủ Bất Bại cúi đầu nhìn, kinh hoàng thấy vị trí đan điền của mình xuất hiện một lỗ thủng máu chảy đầm đìa!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay, đã phế luôn anh ta!

"Đây..."

Mọi người xung quanh sợ ngây người!

Bất Hủ Lộng Nguyệt trợn tròn mắt!

Bất Hủ Trục Nhật hít một ngụm khí lạnh!

"Con trai, tiêu rồi! Tiêu thật rồi, cha bảo con chạy đi mà, sao con không chạy hả?" Bất Hủ Thương ở trong lồng giam hét lên một cách tuyệt vọng.

Lúc này, Bất Hủ Bất Bại mới hoàn hồn, anh ta hoảng sợ quỳ bụp xuống một cái: "Diệp công tử... đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi với anh vốn không thù không oán!"

"Đều tại cái thằng ngu Bất Hủ Vấn Thiên kia, là nó chọc vào anh, rồi dẫn cả họa lên đầu tôi!"

"Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi không muốn chết... tôi thật sự không muốn chết..."

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Bất Hủ Bất Bại quỳ trên bậc thang, điên cuồng dập đầu!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay!

Chỉ dùng có một ngón tay!

Trực tiếp đánh vỡ đan điền của anh ta!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Làm anh ta còn không có cả cơ hội phản ứng, quá kinh khủng!

Vào giờ phút này, toàn bộ niềm kiêu hãnh, tự tin của Bất Hủ Bất Bạ đều tan vỡ, chỉ còn biết dập đầu xin tha mạng!

"Chán quá!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cứ tưởng anh sẽ phản kháng thêm chút nữa cơ!"

Một cái tát rơi xuống!

Phù!

Bất Hủ Bất Bại hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ, thần hồn tan biến ngay tại chỗ!

Năm ngón tay nắm lại, thần hồn Bất Hủ Thương trong lồng giam dị hỏa cũng bị tiêu diệt!

Làm xong hết thảy, Diệp Bắc Minh quay người, trực tiếp đẩy cửa chính tổ điện tộc Bất Hủ ra, bước vào trong!

Trên bậc thang bên ngoài tổ điện, yên lặng một cách đáng sợ!

"Diệp Bắc Minh đi vào rồi, anh ta đi vào rồi! Mau, không được để anh ta lấy đồ trong tổ điện đi!" Bất Hủ Trục Nhật đỏ hồng mắt, điên cuồng leo lên bậc thang.

Leo một phát mười mấy bậc!

Ong!

Một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố đè xuống, anh ta hộc ra một ngụm máu, nằm sấp trên bậc thang!

"Rốt cuộc chuyện này là sao... rốt cuộc tên này đã trải qua chuyện gì? Sao anh ta có thể leo một phát lên đỉnh như thế, áp lực ở đây ít chất cũng gấp mười nghìn lần mà..."

...

Đi vào trong điện.

Một bức tượng thanh niên cao trăm mét đứng sừng sững giữa đại điện!

Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, 99 cây cột vàng chạm hình rồng uốn lượn, đứng xung quanh.

Trên mỗi cây cột, đều khắc vô số đạo phù văn bằng những chữ giống như nòng nọc màu vàng!

"Kim Khoa Văn?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Kim Khoa Văn là chữ viết riêng cho công pháp cấp Đại Đế, thế mà lại khắc ở đây?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Nhóc con, má nó, đây không phải là Hư Không Thuật đấy chứ?"

"Hư Không Thuật?"

Mắt Diệp Bắc Minh sáng rực.

Giọng Dao Trì vang lên: "Nhìn từ chữ viết, đây hẳn là Hư Không Thuật do đại đế Bất Hủ để lại!"

"Bổn đế hiểu rồi, đại đế Bất Hủ lưu lại Hư Không Thuật ở tổ điện, chỉ có những người leo hết các bậc thang ở Tổ Điện trong thời gian quy định, mới có tư cách học Hư Không Thuật!"

"Bao nhiêu năm qua, chỉ có người của tộc Bất Hủ mới có tư cách vào đây."

"Cũng không cần lo Hư Không Thuật sẽ bị lộ ra ngoài, nhưng đại đế Bất Hủ không ngờ là, ngươi lại vào được đây!"

"Nhóc con, còn đợi gì nữa? Ghi nhớ đi!"

Diệp Bắc Minh không chần chừ nữa, ghi nhớ từng phù văn trên 99 cột vàng Bàn Long!

Ghi nhớ hết vào đầu!

Cuối cùng.

Một bản phép tắc Hư Không có mấy vạn từ xuất hiện trong đầu!

"Phép tắc Luân Hồi kết hợp với phép tắc Hư Không, có thể giúp tôi có mặt ở bất cứ đâu trong chớp mắt!"

Diệp Bắc Minh kích động.

"Nếu tôi học được phép tắc Hư Không, há chẳng phải sẽ vô địch hơn à!"

Anh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm ngộ!

Dao Trì nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, ngươi đi tìm thi thể của ta và Bất Hủ Đế Kim trước đi!"

"Phép tắc Hư Không là phép tắc cấp đế, không phải cái có thể lĩnh ngộ ngay trong một chốc một lát được, ngươi..."

Còn chưa nói hết câu!

Diệp Bắc Minh đã mở mắt ra, nở một nụ cười: "Phép tắc Hư Không tầng một, lĩnh ngộ xong!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0