Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Phép tắc Hư Khô...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
"Cái... cái gì?"
Dao Trì kinh ngạc đờ cả người, nói lắp luôn rồi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Đù mé! Nhóc con, thật hay giả vậy? Trước đây cậu có thể lĩnh ngộ công pháp võ đạo trong phút chốc đã là rất giỏi rồi!"
"Về sau, thiên phú của cậu kém đi còn gì? Sao đột nhiên nhoáng cái đã lĩnh ngộ được phép tắc Hư Không vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi đọc thầm phép tắc Hư Không tầng một trong đầu một lần!"
"Không cẩn thận lĩnh ngộ luôn."
Dao Trì hơi ngây ngốc: "Không cẩn thận... lĩnh ngộ luôn...?"
"Diệp Bắc Minh, cậu thử thi triển một lần xem nào!"
Diệp Bắc Minh giơ tay kết quyết, thi triển phép tắc Hư Không!
Không gian xung quanh, trở nên mơ hồ!
Mọi thứ như dừng lại!
Anh bước ra một bước, xuyên thẳng qua bức tượng của đại đế Bất Hủ, xuất hiện ở một phía khác của đại điện!
Dao Trì kinh ngạc thốt lên: "Đi xuyên qua hư không, Diệp Bắc Minh, ngươi thành công thật rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: "Ha ha ha ha, thiên tài mà bổn tháp quen đã trở lại rồi!"
Dao Trì vẫn khó mà tin được!
Đây là phép tắc Hư Không cấp Đại Đế, thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể lĩnh ngộ trong vòng một khắc đồng hồ!
Chẳng lẽ cậu ấy có tư chất của Đại Đế thật?
...
Cùng lúc đó, Nguyên Thủy Chân Giới, Trung Đại Lục.
Trong một mật thất xa hoa!
Trên cái bàn thờ cao, để một chiếc bình ngọc nho nhỏ.
Bùm! Một tiếng, cái bình nhỏ nổ tung, một tia huyết quang bắn ra.
Ngưng tụ thành một đám huyết vụ, hóa thành một hư ảnh hình người!
Ở trong góc mật thất, một lão giả kinh ngạc mở mắt ra: "Một tia thần hồn và máu mà con để lại, đã phải dùng đến rồi ư?"
"Bất Bại, bản thể của con, mất rồi à?"
Huyết vụ cuồn cuộn lên!
Cuối cùng, hóa thành hình một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi!
Hơi thở cực kỳ yếu ớt, cảnh giới cũng chỉ ở cảnh giới Bản Nguyên, gần như ngang với không có gì!
"Sư phụ, bản nguyên của con đã chết, thần hồn cũng bị diệt! Bị người ta giết chỉ với một ngón tay!"
Người thiếu niên chính là Bất Hủ Bất Bại.
Lão giả nhíu mày: "Lần này con về tộc Bất Hủ, không phải là để tham gia cuộc so tài trong tông, mang Bất Hủ Đế Kim về à?"
"Sao vậy? Trong tộc con, có cảnh giới Tế Đạo hạ thủ với con hả?"
"Không phải!"
Bất Hủ Bất Bại lắc đầu, khuôn mặt non nớt cực kỳ u ám: "Là một thằng ranh cảnh giới Đại Năng tầng năm!"
"Cảnh giới Đại Năng tầng năm ư? Không thể nào!"
Lão giả kinh ngạc thốt lên, sau đó lắc đầu quả quyết: "Bất Bại, con có thực lực ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đấy!"
"Vi sư biết thực lực của con, nếu liều mạng, cảnh giới Tế Đạo tầng một có ra tay với con, con vẫn cầm cự được mười hiệp!"
"Chỉ một tên cảnh giới Đại Năng tầng năm, mà có thể giết con chỉ bằng một ngón tay? Con đừng lừa vi sư nữa, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bất Hủ Bất Bại trầm mặt!
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy!
Trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý!
"Sư phụ, những gì con nói đều là thật!"
"Thằng đó tên là Diệp Bắc Minh, trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh ta vốn đã bị thương nặng, đáng lẽ ra phải chết chắc rồi cơ! Nhưng đột nhiên anh ta lại chạy về, kỳ lạ là thực lực của anh ta tăng lên gấp mấy chục lần!"
Bất Hủ Bất Bại cắn răng.
"Cái gì?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn?"
"Máu Hỗn Độn!"
Trong lòng lão giả dâng lên sóng to gió lớn!
Ông kích động đứng lên, bay đến trước người Bất Hủ Bất Bại!
Nếu mà có người ở đây, chắc chắn sẽ bị giật mình.
Từ phần eo trở xuống của lão giả, hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn có nửa thân trên trôi nổi trong không trung.
"Đồ nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Những gì con nói là thật sao? Tên nhóc mà con bảo, trong tay cậu ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật hả?" Lão giả kích động hỏi.
"Sư phụ, những gì con nói chính xác trăm phần trăm!"
Bất Hủ Bất Bại gật đầu.
Giải thích xong mọi việc!
"Tốt, tốt quá rồi!"
Lão giả mặt đỏ tía tai vì kích động: "Lão phu tìm kiếm cả đời, gần như đã từ bỏ!"
"Không ngờ vật này lại có thật! Đồ nhi ngoan, nói cho vi sư biết, tên nhóc mà con bảo tên là gì?"
"Anh ta tên là Diệp Bắc Minh!"
...
Suốt hai canh giờ, Diệp Bắc Minh gần như đã lục hết mọi thứ trong tổ điện!
Thậm chí, đến cả tượng của Bất Hủ Đại Đế, anh cũng dùng thần hồn để thăm dò!
Vẫn không có tin tức của Đế Thi và Bất Hủ Đế Kim.
Phanh!
Cửa điện bị đẩy ra.
Bất Hủ Lộng Nguyệt đi vào đầu tiên, trông thấy Diệp Bắc Minh trong điện, cô ta hơi sửng sốt!
Dụi mắt, xác định mình không nằm mơ!
Sau khi ngẩn người mấy giây!
Bóng dáng thứ hai đi vào.
Bất Hủ Trục Nhật!
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghi hoặc: "Diệp... Diệp công tử, anh là Diệp Bắc Minh thật sao?"
"Là tôi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Bất Hủ Lộng Nguyệt quan sát Diệp Bắc Minh một khắc đồng hồ, mới không kìm được hỏi: "Diệp công tử, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì vậy?"
"Vết thương trên người anh đã khỏi hết rồi! Hơn nữa, tôi cảm giác anh của hiện giờ giống như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông dưới vực sâu!"
Bất Hủ Trục Nhật trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, mấy hôm nay anh đã trải qua những gì vậy? Tôi cũng không nhìn thấu anh nữa."
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Anh không nhìn thấu tôi, chẳng phải rất bình thường à?"
"Anh..."
Bất Hủ Trục Nhật nghẹn lời!
Nhục quá!
Giống như bị người ta tát một cái, mặt đau rát đỏ bừng!
Diệp Bắc Minh phớt lờ người này, anh nhìn sang Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Phải rồi, Lộng Nguyệt cô nương, tôi muốn hỏi cô một việc!"
"Anh nói đi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu.
Diệp Bắc Minh chỉ xung quanh: "Bên trong tòa Đại Điện này, trừ phép tắc Hư Không ra, không còn cái gì khác nữa à?"
"Tôi vào đây là để mang Bất Hủ Đế Kim đi, nhưng trước mắt đang gặp phải chút rắc rối!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngẩn ra.
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại biết, những chữ khắc trên cột trụ Bàn Long vàng này là phép tắc Hư Không hả?
'Nhưng dù biết thì sao chứ, chẳng lẽ anh ta có thể nhớ được số Kim Khoa Văn này chắc? Phải biết rằng, bình thường các đệ tử tộc Bất Hủ vào đây, cùng lắm chỉ nhớ được một nửa.'
Nhớ được một nửa.
Không phải vì đệ tử tộc Bất Hủ không đủ thông minh.
Mà là sau khi ghi nhớ Kim Khoa Văn, nó sẽ chủ động biến mất, biến mất khỏi trí nhớ!
Thông thường, các đệ tử của tộc Bất Hủ đi vào ba lần mới nhớ được phần lớn phép tắc Hư Không.
Người có thể nhớ được toàn bộ là cực kỳ hiếm!
Càng đừng nói đến chuyện tu luyện, người bình thường tu luyện đến tầng năm tầng sáu đã là thiên tài rồi!
Từ tầng sáu trở lên, mỗi tầng đều khó như lên trời!
"Ha ha, Diệp công tử, cái anh nói là nội điện của tổ điện đúng không? Nội điện phải có chìa khóa mới mở được, anh không có chìa khóa, đương nhiên không vào được rồi!" Bất Hủ Lộng Nguyệt buồn cười.
"Chìa khóa ư?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu, đi đến trước bức tượng của Bất Hủ Đại Đế!
Vung tay lên, lấy ra một tấm ngọc bài, đó chính là thẻ bài thân phận của tộc Bất Hủ.
Mặt trên ghi lại số điểm của Bất Hủ Lộng Nguyệt, một trăm tám mươi ngàn điểm, đứng đầu toàn trường!
Chỉ thấy.
Bất Hủ Lộng Nguyệt đặt thẻ bài thân phận lên một viên gạch dưới đất!
Ong!
Hư không trong điện chấn động, nứt ra một cánh cửa không gian: "Đây là nội điện của Tổ Điện, sau khi đi vào..."
Còn chưa nói hết câu.
Giọng Dao Trì đã kích động vang lên trong đầu: "Diệp Bắc Minh, ở ngay trong này đấy! Bổn đế cảm nhận được rồi!"
"Thân thể của bổn đế... thân thể! Ở ngay trong này! Mau vào đi!"
Diệp Bắc Minh lao ra, nhảy vào cửa không gian!
"Diệp công tử, anh nghe tôi nói hết đã..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt sốt ruột, đang định nói.
Bất Hủ Trục Nhật ở bên cạnh ngắt lời cô ta: "Chị Lộng Nguyệt, anh ta tự tìm đường chết, chị nhắc nhở anh ta làm gì?"
"Ơ! Tên nhóc nóng nảy này đã vào trong rồi à!"
Khóe miệng, nhếch lên một nụ cười lạnh băng!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đã đứng trong cánh cửa không gian!
Trong phút chốc, một cỗ lực lượng hư không cực kỳ mạnh mẽ ập đến, không gian bị bóp méo!
Dường như muốn xé nát kẻ xâm nhập này ngay tại chỗ!
"... Người không biết phép tắc Hư Không, không có tư cách đi vào nội bộ Tổ Điện! Nếu không sẽ bị lực lượng phép tắc do tổ tiên Bất Hủ Đại Đế để lại giết chết!" Bất Hủ Lộng Nguyệt khẽ nói.
Tiếc là, tất cả đã muộn!
Dao Trì kinh ngạc đờ cả người, nói lắp luôn rồi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Đù mé! Nhóc con, thật hay giả vậy? Trước đây cậu có thể lĩnh ngộ công pháp võ đạo trong phút chốc đã là rất giỏi rồi!"
"Về sau, thiên phú của cậu kém đi còn gì? Sao đột nhiên nhoáng cái đã lĩnh ngộ được phép tắc Hư Không vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi đọc thầm phép tắc Hư Không tầng một trong đầu một lần!"
"Không cẩn thận lĩnh ngộ luôn."
Dao Trì hơi ngây ngốc: "Không cẩn thận... lĩnh ngộ luôn...?"
"Diệp Bắc Minh, cậu thử thi triển một lần xem nào!"
Diệp Bắc Minh giơ tay kết quyết, thi triển phép tắc Hư Không!
Không gian xung quanh, trở nên mơ hồ!
Mọi thứ như dừng lại!
Anh bước ra một bước, xuyên thẳng qua bức tượng của đại đế Bất Hủ, xuất hiện ở một phía khác của đại điện!
Dao Trì kinh ngạc thốt lên: "Đi xuyên qua hư không, Diệp Bắc Minh, ngươi thành công thật rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: "Ha ha ha ha, thiên tài mà bổn tháp quen đã trở lại rồi!"
Dao Trì vẫn khó mà tin được!
Đây là phép tắc Hư Không cấp Đại Đế, thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể lĩnh ngộ trong vòng một khắc đồng hồ!
Chẳng lẽ cậu ấy có tư chất của Đại Đế thật?
...
Cùng lúc đó, Nguyên Thủy Chân Giới, Trung Đại Lục.
Trong một mật thất xa hoa!
Trên cái bàn thờ cao, để một chiếc bình ngọc nho nhỏ.
Bùm! Một tiếng, cái bình nhỏ nổ tung, một tia huyết quang bắn ra.
Ngưng tụ thành một đám huyết vụ, hóa thành một hư ảnh hình người!
Ở trong góc mật thất, một lão giả kinh ngạc mở mắt ra: "Một tia thần hồn và máu mà con để lại, đã phải dùng đến rồi ư?"
"Bất Bại, bản thể của con, mất rồi à?"
Huyết vụ cuồn cuộn lên!
Cuối cùng, hóa thành hình một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi!
Hơi thở cực kỳ yếu ớt, cảnh giới cũng chỉ ở cảnh giới Bản Nguyên, gần như ngang với không có gì!
"Sư phụ, bản nguyên của con đã chết, thần hồn cũng bị diệt! Bị người ta giết chỉ với một ngón tay!"
Người thiếu niên chính là Bất Hủ Bất Bại.
Lão giả nhíu mày: "Lần này con về tộc Bất Hủ, không phải là để tham gia cuộc so tài trong tông, mang Bất Hủ Đế Kim về à?"
"Sao vậy? Trong tộc con, có cảnh giới Tế Đạo hạ thủ với con hả?"
"Không phải!"
Bất Hủ Bất Bại lắc đầu, khuôn mặt non nớt cực kỳ u ám: "Là một thằng ranh cảnh giới Đại Năng tầng năm!"
"Cảnh giới Đại Năng tầng năm ư? Không thể nào!"
Lão giả kinh ngạc thốt lên, sau đó lắc đầu quả quyết: "Bất Bại, con có thực lực ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đấy!"
"Vi sư biết thực lực của con, nếu liều mạng, cảnh giới Tế Đạo tầng một có ra tay với con, con vẫn cầm cự được mười hiệp!"
"Chỉ một tên cảnh giới Đại Năng tầng năm, mà có thể giết con chỉ bằng một ngón tay? Con đừng lừa vi sư nữa, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bất Hủ Bất Bại trầm mặt!
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy!
Trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sư phụ, những gì con nói đều là thật!"
"Thằng đó tên là Diệp Bắc Minh, trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh ta vốn đã bị thương nặng, đáng lẽ ra phải chết chắc rồi cơ! Nhưng đột nhiên anh ta lại chạy về, kỳ lạ là thực lực của anh ta tăng lên gấp mấy chục lần!"
Bất Hủ Bất Bại cắn răng.
"Cái gì?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn?"
"Máu Hỗn Độn!"
Trong lòng lão giả dâng lên sóng to gió lớn!
Ông kích động đứng lên, bay đến trước người Bất Hủ Bất Bại!
Nếu mà có người ở đây, chắc chắn sẽ bị giật mình.
Từ phần eo trở xuống của lão giả, hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn có nửa thân trên trôi nổi trong không trung.
"Đồ nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Những gì con nói là thật sao? Tên nhóc mà con bảo, trong tay cậu ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật hả?" Lão giả kích động hỏi.
"Sư phụ, những gì con nói chính xác trăm phần trăm!"
Bất Hủ Bất Bại gật đầu.
Giải thích xong mọi việc!
"Tốt, tốt quá rồi!"
Lão giả mặt đỏ tía tai vì kích động: "Lão phu tìm kiếm cả đời, gần như đã từ bỏ!"
"Không ngờ vật này lại có thật! Đồ nhi ngoan, nói cho vi sư biết, tên nhóc mà con bảo tên là gì?"
"Anh ta tên là Diệp Bắc Minh!"
...
Suốt hai canh giờ, Diệp Bắc Minh gần như đã lục hết mọi thứ trong tổ điện!
Thậm chí, đến cả tượng của Bất Hủ Đại Đế, anh cũng dùng thần hồn để thăm dò!
Vẫn không có tin tức của Đế Thi và Bất Hủ Đế Kim.
Phanh!
Cửa điện bị đẩy ra.
Bất Hủ Lộng Nguyệt đi vào đầu tiên, trông thấy Diệp Bắc Minh trong điện, cô ta hơi sửng sốt!
Dụi mắt, xác định mình không nằm mơ!
Sau khi ngẩn người mấy giây!
Bóng dáng thứ hai đi vào.
Bất Hủ Trục Nhật!
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghi hoặc: "Diệp... Diệp công tử, anh là Diệp Bắc Minh thật sao?"
"Là tôi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Bất Hủ Lộng Nguyệt quan sát Diệp Bắc Minh một khắc đồng hồ, mới không kìm được hỏi: "Diệp công tử, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì vậy?"
"Vết thương trên người anh đã khỏi hết rồi! Hơn nữa, tôi cảm giác anh của hiện giờ giống như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông dưới vực sâu!"
Bất Hủ Trục Nhật trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, mấy hôm nay anh đã trải qua những gì vậy? Tôi cũng không nhìn thấu anh nữa."
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Anh không nhìn thấu tôi, chẳng phải rất bình thường à?"
"Anh..."
Bất Hủ Trục Nhật nghẹn lời!
Nhục quá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như bị người ta tát một cái, mặt đau rát đỏ bừng!
Diệp Bắc Minh phớt lờ người này, anh nhìn sang Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Phải rồi, Lộng Nguyệt cô nương, tôi muốn hỏi cô một việc!"
"Anh nói đi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu.
Diệp Bắc Minh chỉ xung quanh: "Bên trong tòa Đại Điện này, trừ phép tắc Hư Không ra, không còn cái gì khác nữa à?"
"Tôi vào đây là để mang Bất Hủ Đế Kim đi, nhưng trước mắt đang gặp phải chút rắc rối!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngẩn ra.
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại biết, những chữ khắc trên cột trụ Bàn Long vàng này là phép tắc Hư Không hả?
'Nhưng dù biết thì sao chứ, chẳng lẽ anh ta có thể nhớ được số Kim Khoa Văn này chắc? Phải biết rằng, bình thường các đệ tử tộc Bất Hủ vào đây, cùng lắm chỉ nhớ được một nửa.'
Nhớ được một nửa.
Không phải vì đệ tử tộc Bất Hủ không đủ thông minh.
Mà là sau khi ghi nhớ Kim Khoa Văn, nó sẽ chủ động biến mất, biến mất khỏi trí nhớ!
Thông thường, các đệ tử của tộc Bất Hủ đi vào ba lần mới nhớ được phần lớn phép tắc Hư Không.
Người có thể nhớ được toàn bộ là cực kỳ hiếm!
Càng đừng nói đến chuyện tu luyện, người bình thường tu luyện đến tầng năm tầng sáu đã là thiên tài rồi!
Từ tầng sáu trở lên, mỗi tầng đều khó như lên trời!
"Ha ha, Diệp công tử, cái anh nói là nội điện của tổ điện đúng không? Nội điện phải có chìa khóa mới mở được, anh không có chìa khóa, đương nhiên không vào được rồi!" Bất Hủ Lộng Nguyệt buồn cười.
"Chìa khóa ư?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu, đi đến trước bức tượng của Bất Hủ Đại Đế!
Vung tay lên, lấy ra một tấm ngọc bài, đó chính là thẻ bài thân phận của tộc Bất Hủ.
Mặt trên ghi lại số điểm của Bất Hủ Lộng Nguyệt, một trăm tám mươi ngàn điểm, đứng đầu toàn trường!
Chỉ thấy.
Bất Hủ Lộng Nguyệt đặt thẻ bài thân phận lên một viên gạch dưới đất!
Ong!
Hư không trong điện chấn động, nứt ra một cánh cửa không gian: "Đây là nội điện của Tổ Điện, sau khi đi vào..."
Còn chưa nói hết câu.
Giọng Dao Trì đã kích động vang lên trong đầu: "Diệp Bắc Minh, ở ngay trong này đấy! Bổn đế cảm nhận được rồi!"
"Thân thể của bổn đế... thân thể! Ở ngay trong này! Mau vào đi!"
Diệp Bắc Minh lao ra, nhảy vào cửa không gian!
"Diệp công tử, anh nghe tôi nói hết đã..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt sốt ruột, đang định nói.
Bất Hủ Trục Nhật ở bên cạnh ngắt lời cô ta: "Chị Lộng Nguyệt, anh ta tự tìm đường chết, chị nhắc nhở anh ta làm gì?"
"Ơ! Tên nhóc nóng nảy này đã vào trong rồi à!"
Khóe miệng, nhếch lên một nụ cười lạnh băng!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đã đứng trong cánh cửa không gian!
Trong phút chốc, một cỗ lực lượng hư không cực kỳ mạnh mẽ ập đến, không gian bị bóp méo!
Dường như muốn xé nát kẻ xâm nhập này ngay tại chỗ!
"... Người không biết phép tắc Hư Không, không có tư cách đi vào nội bộ Tổ Điện! Nếu không sẽ bị lực lượng phép tắc do tổ tiên Bất Hủ Đại Đế để lại giết chết!" Bất Hủ Lộng Nguyệt khẽ nói.
Tiếc là, tất cả đã muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro