Chương 1
Mạn Thiên Nhai
2024-03-30 00:40:23
Ngày mùa hạ, mặt đất bị thiêu đốt cả ngày phả ra hơi nóng không tiêu tan được.
Không biết từ khi nào dưới cầu vượt có một sạp bói toán hỏi hoa, bày một bàn nhỏ phủ vải bố vàng, một ghế dựa và một cái quạt giấy coi như toàn bộ gia sản.
Chủ sạp là một người trẻ tuổi mang kính râm phe phẩy quạt giấy kể chuyện y như mấy tiên sinh kể chuyện vậy, cho dù trên khăn trải bàn viết hai chữ bói toán nhưng làm thêm nghề kể chuyện cũng rất được.
Hôm nay gã kể chuyện kỳ bí của bệnh viện Tam Công của thành phố Hồng Trung.
Phù Nam Tước đang đi làm nghe được liền chú ý tới nên anh vừa định lên cầu vượt bèn đổi hướng đi qua sạp đã có không ít người vây quanh nghe kể chuyện xưa.
Mà bệnh viện Tam Công trong lời kể của kính râm cách cầu vượt không tới một trăm mét.
“Người ta nói bệnh viện Tam Công phân thành hai khu, ngày thường chỉ có khu phía đông mở cửa khám bệnh, mọi người biết tại sao không?” Kính râm nhìn mọi người đồng loạt lắc đầu thì vô cùng hài lòng tiếp tục tỏ vẻ cao thâm, “Có người nói khu tây tiếp nhận nhận nhiều người đến ở nội trú, toàn là hù người thôi.”
Hình như phía dưới cây có thứ gì đó? Phù Nam Tước không chú ý liếc nhìn một cái, anh phân chia chủ ý của mình lên chủ sạp bói toán và khung cảnh phía sau gã.
“Sự thật chính là…” Gã kéo dài âm cuối giống như sắp công bố bí mật không thể lộ khiến cho mọi người không dám thở mạnh, nhưng gã lại tóm cổ tay người đang đứng bên cạnh hỏi lại: “Anh bạn, anh cảm thấy sự thật sẽ là gì?”
Mọi người đang nín thở bị chuyển đột ngột muốn ngứa tay, kính râm giơ tay ra dấu hạ những giọng phản đối om sòm xuống rồi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thanh niên bị gã tóm một cách chăm chú.
Thanh niên Phù Nam Tước tới gần sạp nghe kể chuyện nghe tới dính nước miếng mới xác định tên kính râm này là một kẻ lừa đảo, anh cười nhạt kéo cổ tay mình khỏi tay chủ sạp rồi lùi về sau mấy bước, khuyên nhủ gã: “Tôi không biết sự thật, nhưng tôi biết nếu ngài đây tiếp tục nói bậy sẽ bị cảnh cáo với tội danh phỉ báng đó.”
Lời nói xong rồi Phù Nam Tước xoay người như nắm lấy cái gì đó từ hư không rồi chậm rãi đi lên cầu, phía sau anh còn truyền đến tiếng kêu của kính râm, “Đáng sợ lắm đó!”, “Nhìn cậu có nhãn duyên mà” cho đến khi có người hỏi anh đến đâu anh mới hồi phục thần trí, chỉ còn mấy chữ theo gió đêm bay đến trước sạp.
“Bệnh viện Tam Công.”
Mười hai giờ đêm, khu phòng khám phía tây im lặng tới mức không nghe được tiếng chuột bò bỗng bị một tiếng kêu thất thanh phá vỡ, sau đó một loạt âm thanh đổ vỡ cùng tiếng gọi vợ với âm lượng kinh khủng xuyên qua cánh cửa đóng chặt.
Phù Nam Tước nhíu mày liếc nhìn vị trí cánh cửa rồi quay lại nhìn bệnh án chưa xong, miệng mồm dặn dò cẩn thận: “Hai bình ngưng thần đại bổ hoản, mỗi ngày ba lần một lần hai viên, một tháng sau sẽ hồi phục, phí như cũ.”
Cái bóng bên cạnh không nhúc nhích cũng không phát ra tiếng nào, một đống không vực được tinh thần như cũ.
Rõ ràng là ban ngày ham chơi phơi nắng, nếu không phải Phù Nam Tước nhìn thấy linh thể ngồi ở gốc cây phía sau sạp bói toán, không kéo về thì nó sẽ tiêu tan ngay dưới nắng sớm ngày mai.
Anh phẩy tay cho bên này rời đi thì bên ngoài lại vang lên tiếng ồn lớn, hình như là hướng về phòng của mình nữa thì phải, không lâu sau anh nghe tiếng “Vợ” vang to ngoài cửa thiếu điều muốn chấn sập cửa luôn.
Phù Nam Tước xoa xoa đầu hơi đau ôm tinh thần đối phó cao tới mười hai vạn điểm đẩy cửa ra, anh còn chưa kịp nhìn rõ người thì hai mắt tối đen bị một người cao to như quả núi đầy mùi rượu vừa kêu vợ vừa ôm anh vào lòng.
Mùi vị khó ngửi đập vào khoang mũi khiến Phù Nam Tước muốn bùng nổ tại hiện trường.
Rất nhanh sau đó tiếng bước chân của hộ lý cùng bảo vệ vang lên, họ nhanh chóng lôi người đang ôm cứng Phù Nam Tước ra, gã đàn ông say rượu dùng lực mạnh tới mức khiến anh có cảm giác mình vị siết đến phát ói.
Sau khi phủi mùi rượu dính trên người Phù Nam Tước mới liếc nhìn gã đàn ông say rượu kia, gã ta mặc quần áo tối màu nhìn không ra màu sắc cao trên dưới mét chín nhìn như người khổng lồ, tuy bây giờ ý thức không rõ ràng nhưng mà sức lực không nhẹ, vài bảo vệ hợp lại không giữ được một người.
Một bên là một người đàn ông khác theo gã say rượu đi vào đang la to nhìn qua có vẻ rất muốn đi tới giúp đỡ nhưng cuối cùng vì cơ thể nhỏ của mình đành lùi lại một bên mà la thôi.
Trong phòng hỗn loạn tới mức có thể so với ngoài chợ, thêm cái đèn sáng chói chiếu vào càng khiến Phù Nam Tước thêm đau đầu, có lẽ đêm nay về thay ca là sai lầm lớn rồi.
Gã đàn ông say rượu tựa như phát hiện ra mình không nhúc nhích được nên đánh hướng ánh mắt sáng quắc về Phù Nam Tước thì thấy anh không được thoải mái lắm, sau đó gã ta mở miệng nói một câu chứa đầy vẻ uất ức.
“Vợ ơi ~”
Một lời chuẩn xác hướng thẳng Phù Nam Tước mà gọi khiến bảo vệ xung quanh bật cười, lúc đó anh mới nhận ra mình bị người ta kiếm hời!
Đó chỉ là một gã say cồn mà thôi!
Anh niệm trong lòng cả chục lần mới coi như nhịn được cáu kỉnh trong lòng, anh tự bỏ qua tiếng gọi vợ đầy vui vẻ đó mà quay sang hỏi hộ lý xem tình huống là gì.
Hộ lý cũng không rõ chuyện gì xảy ra, tên này say rượu nửa đêm xông vào vừa chạy vừa la hét, chắc là có người nhà gặp tai nạn mà chạy sai khu bệnh rồi.
“Dẫn anh ta qua khu cấp cứu phía đông đi.” Phù Nam Tước cố nhịn không giận, anh bị ánh mắt nóng rực như đèn pha chiếu thẳng đến phát ghét, chỉ mong đi lẹ lẹ cho nhờ.
Người đàn ông trốn trong góc giờ mới lấy lại độ tồn tại, thấy hộ lý cùng bảo vệ nói muốn khiêng gã qua khu khác mời vội vàng lên tiếng họ không phải tới thăm bệnh.
“Người anh em đó thất tình uống say quá trớn, kéo tôi chạy theo đến đây, xin lỗi xin lỗi.”
Anh ta nho nhã lịch sự nhìn không giống có uống rượu, Phù Nam Tước chỉ kỳ quái quét mắt nhìn không đáp.
Không khí như bị chùng xuống, bên ngoài tiếng gọi thanh thúy như chuông vang lên ba lần gọi người mới như gọi hồn, dọa người đang nhìn Phù Nam Tước chăm chú phải giật mình.
“Bác sĩ Phù, có bệnh mới.”
Phù Nam Tước nhanh chóng đáp trả hộ lý rồi quay đầu nhờ bảo vệ đặt gã say không biết đã ngủ lúc nào lên tạm giường bệnh một chút.
Người đàn ông theo tới xua tay lẩm bẩm: “Không cần phiền vậy, tôi sẽ đem anh ta về.”
Nói xong lập tức bước tới đỡ gã say nhưng Phù Nam Tước bước tới trước ngăn anh ta lại.
Anh ta nhìn mấy người sắp sửa đem gã say đi mất thì nóng lòng, sao còn giữ người chứ?!
“Bạn tôi uống say nói sảng, tôi thay anh ta xin lỗi nhưng thật sự không cần ở lại thêm phiền, tôi đem anh ta về là được.
Tay Phù Nam Tước bị anh ta gỡ ra, nhìn dáng vẻ kích động sợ hãi của đối phương anh còn tưởng mình rất dọa người đây. Phù Nam Tước sờ sờ mũi không để ý hánh vi muốn trốn của người đàn ông bởi vì ngay sau đó cửa phòng đã bị bảo vệ chặn lại, chạy không thoát.
Con ngươi như hắc diệu thạch rọi ngược hình ảnh gương mặt tái nhợt của người đàn ông, Phù Nam Tước không vòng vo nữa lên tiếng nói thẳng ra sự thật anh ta không thể trốn tránh, anh chỉ sợ đối phương chịu không nổi nên giọng nói dịu dàng chậm rãi hơn rất nhiều: “Anh chính là linh thể mới tới, là anh tới cửa treo ủy thác nhưng anh quên rồi, tiên sinh.”
Những lời này như chứa ma lực thần kỳ, Phù Nam Tước nhìn người đàn ông trước mặt như cô bé lọ lem bị đánh về nguyên hình, khí sắc hồng hào bị rút sạch, một màu da xám trắng lan tràn toàn thân, không đếm được có bao nhiêu vết máu bầm xanh tím trải rộng, vừa nhìn là biết bị ngược đãi rất nhiều.
Mà nghiêm trọng hơn là sau khi bị Phù Nam Tước lột trần vẻ giả dạng thì người đàn ông vẫn không lấy lại được tỉnh táo vốn có, anh ta bị vây trong trạng thái ngơ ngốc không nói gì, nằm trên giường bệnh không thể tiến hành hỏi han.
“Vương, Lương, Cẩn.”
Phù Nam Tước nhận thông tin từ hộ lý lập tức thì thầm vối kẻ tới treo ủy thác, không ngờ anh ta – Vương Lương Cẩn lại có phản ứng với tên của mình.
Phù Nam Tước không ngừng gọi: “Vương Lương Cẩn? Nghe tôi nói gì không? Vương Lương Cẩn?”
Vương Lương Cẩn: “…”
“Tôi tới để giúp anh, anh có chuyện gì chưa hoàn thành xin hãy nói cho tôi biết.”
Đáng tiếc ngoại trừ phản ứng rất nhỏ lúc đầu thì sau có gọi tên Vương Lương Cẩn cũng không đáp lại, Phù Nam Tước có hơi không xác định, anh đã gặp qua đủ loại người tới treo ủy thác, có láu cá quỷ quyệt, có khúm núm hay hùng hồn, nhưng chưa thấy ai giống Vương Lương Cẩn cả.
“Xem ra là linh hồn bị hao tổn quá mức nên không có phản ứng với bên ngoài.” Phù Nam Tước đưa ra kết luận với hộ lý, “Đua anh ta tới phòng bệnh trên lầu…”
“Bác sĩ Phù, anh xem, miệng anh ta cử động kìa!”
Phù Nam Tước lập tức quay đầu lại, anh dùng sức quay đầu nhanh nhứ chớp rồi khoanh tay mắng thầm một tiếng sau đó cúi đầu nhìn về phía Vương Lương Cẩn.
Anh ta vẫn chưa tỉnh, chỉ có hơi mấp máy môi nói một số câu khó nghe trọn.
“Khu Nam Lan… Lục đồng 18, Lin, Lin… Cứu Lin…”
Phù Nam Tước xoay người kề sát để nghe, cổ vẫn còn cứng ngắc nhưng tốt hơn nhiều, giọng Vương Lương Cẩn phát ra đứt quãng có thể miễn cưỡng ngh ra là địa chỉ.
Nhưng….
“Lin là ý gì?” Phù Nam Tước bắt chước hạ giọng nói âm Lin nhưng cũng không rõ hoàn toàn, cũng may người ủy thác đưa ra địa chỉ có thể cung cấp manh mối vậy.
Không biết từ khi nào dưới cầu vượt có một sạp bói toán hỏi hoa, bày một bàn nhỏ phủ vải bố vàng, một ghế dựa và một cái quạt giấy coi như toàn bộ gia sản.
Chủ sạp là một người trẻ tuổi mang kính râm phe phẩy quạt giấy kể chuyện y như mấy tiên sinh kể chuyện vậy, cho dù trên khăn trải bàn viết hai chữ bói toán nhưng làm thêm nghề kể chuyện cũng rất được.
Hôm nay gã kể chuyện kỳ bí của bệnh viện Tam Công của thành phố Hồng Trung.
Phù Nam Tước đang đi làm nghe được liền chú ý tới nên anh vừa định lên cầu vượt bèn đổi hướng đi qua sạp đã có không ít người vây quanh nghe kể chuyện xưa.
Mà bệnh viện Tam Công trong lời kể của kính râm cách cầu vượt không tới một trăm mét.
“Người ta nói bệnh viện Tam Công phân thành hai khu, ngày thường chỉ có khu phía đông mở cửa khám bệnh, mọi người biết tại sao không?” Kính râm nhìn mọi người đồng loạt lắc đầu thì vô cùng hài lòng tiếp tục tỏ vẻ cao thâm, “Có người nói khu tây tiếp nhận nhận nhiều người đến ở nội trú, toàn là hù người thôi.”
Hình như phía dưới cây có thứ gì đó? Phù Nam Tước không chú ý liếc nhìn một cái, anh phân chia chủ ý của mình lên chủ sạp bói toán và khung cảnh phía sau gã.
“Sự thật chính là…” Gã kéo dài âm cuối giống như sắp công bố bí mật không thể lộ khiến cho mọi người không dám thở mạnh, nhưng gã lại tóm cổ tay người đang đứng bên cạnh hỏi lại: “Anh bạn, anh cảm thấy sự thật sẽ là gì?”
Mọi người đang nín thở bị chuyển đột ngột muốn ngứa tay, kính râm giơ tay ra dấu hạ những giọng phản đối om sòm xuống rồi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thanh niên bị gã tóm một cách chăm chú.
Thanh niên Phù Nam Tước tới gần sạp nghe kể chuyện nghe tới dính nước miếng mới xác định tên kính râm này là một kẻ lừa đảo, anh cười nhạt kéo cổ tay mình khỏi tay chủ sạp rồi lùi về sau mấy bước, khuyên nhủ gã: “Tôi không biết sự thật, nhưng tôi biết nếu ngài đây tiếp tục nói bậy sẽ bị cảnh cáo với tội danh phỉ báng đó.”
Lời nói xong rồi Phù Nam Tước xoay người như nắm lấy cái gì đó từ hư không rồi chậm rãi đi lên cầu, phía sau anh còn truyền đến tiếng kêu của kính râm, “Đáng sợ lắm đó!”, “Nhìn cậu có nhãn duyên mà” cho đến khi có người hỏi anh đến đâu anh mới hồi phục thần trí, chỉ còn mấy chữ theo gió đêm bay đến trước sạp.
“Bệnh viện Tam Công.”
Mười hai giờ đêm, khu phòng khám phía tây im lặng tới mức không nghe được tiếng chuột bò bỗng bị một tiếng kêu thất thanh phá vỡ, sau đó một loạt âm thanh đổ vỡ cùng tiếng gọi vợ với âm lượng kinh khủng xuyên qua cánh cửa đóng chặt.
Phù Nam Tước nhíu mày liếc nhìn vị trí cánh cửa rồi quay lại nhìn bệnh án chưa xong, miệng mồm dặn dò cẩn thận: “Hai bình ngưng thần đại bổ hoản, mỗi ngày ba lần một lần hai viên, một tháng sau sẽ hồi phục, phí như cũ.”
Cái bóng bên cạnh không nhúc nhích cũng không phát ra tiếng nào, một đống không vực được tinh thần như cũ.
Rõ ràng là ban ngày ham chơi phơi nắng, nếu không phải Phù Nam Tước nhìn thấy linh thể ngồi ở gốc cây phía sau sạp bói toán, không kéo về thì nó sẽ tiêu tan ngay dưới nắng sớm ngày mai.
Anh phẩy tay cho bên này rời đi thì bên ngoài lại vang lên tiếng ồn lớn, hình như là hướng về phòng của mình nữa thì phải, không lâu sau anh nghe tiếng “Vợ” vang to ngoài cửa thiếu điều muốn chấn sập cửa luôn.
Phù Nam Tước xoa xoa đầu hơi đau ôm tinh thần đối phó cao tới mười hai vạn điểm đẩy cửa ra, anh còn chưa kịp nhìn rõ người thì hai mắt tối đen bị một người cao to như quả núi đầy mùi rượu vừa kêu vợ vừa ôm anh vào lòng.
Mùi vị khó ngửi đập vào khoang mũi khiến Phù Nam Tước muốn bùng nổ tại hiện trường.
Rất nhanh sau đó tiếng bước chân của hộ lý cùng bảo vệ vang lên, họ nhanh chóng lôi người đang ôm cứng Phù Nam Tước ra, gã đàn ông say rượu dùng lực mạnh tới mức khiến anh có cảm giác mình vị siết đến phát ói.
Sau khi phủi mùi rượu dính trên người Phù Nam Tước mới liếc nhìn gã đàn ông say rượu kia, gã ta mặc quần áo tối màu nhìn không ra màu sắc cao trên dưới mét chín nhìn như người khổng lồ, tuy bây giờ ý thức không rõ ràng nhưng mà sức lực không nhẹ, vài bảo vệ hợp lại không giữ được một người.
Một bên là một người đàn ông khác theo gã say rượu đi vào đang la to nhìn qua có vẻ rất muốn đi tới giúp đỡ nhưng cuối cùng vì cơ thể nhỏ của mình đành lùi lại một bên mà la thôi.
Trong phòng hỗn loạn tới mức có thể so với ngoài chợ, thêm cái đèn sáng chói chiếu vào càng khiến Phù Nam Tước thêm đau đầu, có lẽ đêm nay về thay ca là sai lầm lớn rồi.
Gã đàn ông say rượu tựa như phát hiện ra mình không nhúc nhích được nên đánh hướng ánh mắt sáng quắc về Phù Nam Tước thì thấy anh không được thoải mái lắm, sau đó gã ta mở miệng nói một câu chứa đầy vẻ uất ức.
“Vợ ơi ~”
Một lời chuẩn xác hướng thẳng Phù Nam Tước mà gọi khiến bảo vệ xung quanh bật cười, lúc đó anh mới nhận ra mình bị người ta kiếm hời!
Đó chỉ là một gã say cồn mà thôi!
Anh niệm trong lòng cả chục lần mới coi như nhịn được cáu kỉnh trong lòng, anh tự bỏ qua tiếng gọi vợ đầy vui vẻ đó mà quay sang hỏi hộ lý xem tình huống là gì.
Hộ lý cũng không rõ chuyện gì xảy ra, tên này say rượu nửa đêm xông vào vừa chạy vừa la hét, chắc là có người nhà gặp tai nạn mà chạy sai khu bệnh rồi.
“Dẫn anh ta qua khu cấp cứu phía đông đi.” Phù Nam Tước cố nhịn không giận, anh bị ánh mắt nóng rực như đèn pha chiếu thẳng đến phát ghét, chỉ mong đi lẹ lẹ cho nhờ.
Người đàn ông trốn trong góc giờ mới lấy lại độ tồn tại, thấy hộ lý cùng bảo vệ nói muốn khiêng gã qua khu khác mời vội vàng lên tiếng họ không phải tới thăm bệnh.
“Người anh em đó thất tình uống say quá trớn, kéo tôi chạy theo đến đây, xin lỗi xin lỗi.”
Anh ta nho nhã lịch sự nhìn không giống có uống rượu, Phù Nam Tước chỉ kỳ quái quét mắt nhìn không đáp.
Không khí như bị chùng xuống, bên ngoài tiếng gọi thanh thúy như chuông vang lên ba lần gọi người mới như gọi hồn, dọa người đang nhìn Phù Nam Tước chăm chú phải giật mình.
“Bác sĩ Phù, có bệnh mới.”
Phù Nam Tước nhanh chóng đáp trả hộ lý rồi quay đầu nhờ bảo vệ đặt gã say không biết đã ngủ lúc nào lên tạm giường bệnh một chút.
Người đàn ông theo tới xua tay lẩm bẩm: “Không cần phiền vậy, tôi sẽ đem anh ta về.”
Nói xong lập tức bước tới đỡ gã say nhưng Phù Nam Tước bước tới trước ngăn anh ta lại.
Anh ta nhìn mấy người sắp sửa đem gã say đi mất thì nóng lòng, sao còn giữ người chứ?!
“Bạn tôi uống say nói sảng, tôi thay anh ta xin lỗi nhưng thật sự không cần ở lại thêm phiền, tôi đem anh ta về là được.
Tay Phù Nam Tước bị anh ta gỡ ra, nhìn dáng vẻ kích động sợ hãi của đối phương anh còn tưởng mình rất dọa người đây. Phù Nam Tước sờ sờ mũi không để ý hánh vi muốn trốn của người đàn ông bởi vì ngay sau đó cửa phòng đã bị bảo vệ chặn lại, chạy không thoát.
Con ngươi như hắc diệu thạch rọi ngược hình ảnh gương mặt tái nhợt của người đàn ông, Phù Nam Tước không vòng vo nữa lên tiếng nói thẳng ra sự thật anh ta không thể trốn tránh, anh chỉ sợ đối phương chịu không nổi nên giọng nói dịu dàng chậm rãi hơn rất nhiều: “Anh chính là linh thể mới tới, là anh tới cửa treo ủy thác nhưng anh quên rồi, tiên sinh.”
Những lời này như chứa ma lực thần kỳ, Phù Nam Tước nhìn người đàn ông trước mặt như cô bé lọ lem bị đánh về nguyên hình, khí sắc hồng hào bị rút sạch, một màu da xám trắng lan tràn toàn thân, không đếm được có bao nhiêu vết máu bầm xanh tím trải rộng, vừa nhìn là biết bị ngược đãi rất nhiều.
Mà nghiêm trọng hơn là sau khi bị Phù Nam Tước lột trần vẻ giả dạng thì người đàn ông vẫn không lấy lại được tỉnh táo vốn có, anh ta bị vây trong trạng thái ngơ ngốc không nói gì, nằm trên giường bệnh không thể tiến hành hỏi han.
“Vương, Lương, Cẩn.”
Phù Nam Tước nhận thông tin từ hộ lý lập tức thì thầm vối kẻ tới treo ủy thác, không ngờ anh ta – Vương Lương Cẩn lại có phản ứng với tên của mình.
Phù Nam Tước không ngừng gọi: “Vương Lương Cẩn? Nghe tôi nói gì không? Vương Lương Cẩn?”
Vương Lương Cẩn: “…”
“Tôi tới để giúp anh, anh có chuyện gì chưa hoàn thành xin hãy nói cho tôi biết.”
Đáng tiếc ngoại trừ phản ứng rất nhỏ lúc đầu thì sau có gọi tên Vương Lương Cẩn cũng không đáp lại, Phù Nam Tước có hơi không xác định, anh đã gặp qua đủ loại người tới treo ủy thác, có láu cá quỷ quyệt, có khúm núm hay hùng hồn, nhưng chưa thấy ai giống Vương Lương Cẩn cả.
“Xem ra là linh hồn bị hao tổn quá mức nên không có phản ứng với bên ngoài.” Phù Nam Tước đưa ra kết luận với hộ lý, “Đua anh ta tới phòng bệnh trên lầu…”
“Bác sĩ Phù, anh xem, miệng anh ta cử động kìa!”
Phù Nam Tước lập tức quay đầu lại, anh dùng sức quay đầu nhanh nhứ chớp rồi khoanh tay mắng thầm một tiếng sau đó cúi đầu nhìn về phía Vương Lương Cẩn.
Anh ta vẫn chưa tỉnh, chỉ có hơi mấp máy môi nói một số câu khó nghe trọn.
“Khu Nam Lan… Lục đồng 18, Lin, Lin… Cứu Lin…”
Phù Nam Tước xoay người kề sát để nghe, cổ vẫn còn cứng ngắc nhưng tốt hơn nhiều, giọng Vương Lương Cẩn phát ra đứt quãng có thể miễn cưỡng ngh ra là địa chỉ.
Nhưng….
“Lin là ý gì?” Phù Nam Tước bắt chước hạ giọng nói âm Lin nhưng cũng không rõ hoàn toàn, cũng may người ủy thác đưa ra địa chỉ có thể cung cấp manh mối vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro