Chương 6
Mạn Thiên Nhai
2024-03-30 00:40:23
Nếu Phù Nam Tước có thể quay lại thời điểm Trịnh Khai Bình vỗ ngực cam đoan với anh rằng nhất định không xảy ra vấn đề đâu thì anh sẽ túm cổ áo hắn mà hỏi.
_____ Không phải nói sẽ quên sạch sành sanh sao?!
Giờ thành cái gì! Nếu biết sớm Trịnh Khai Bình không đáng tin đến vậy anh sẽ không hợp tác với hắn đâu!
Đáng tiếc cái người bị anh mắng ngàn vạn lần trong lòng đã bị phái đi làm nhiệm vụ mà rời khỏi thành phố Hồng Trung rồi, bằng không anh phải cho hắn biết thành quả làm việc của mình ra sao.
“Bác sĩ Phù?”
Lâm Thanh Dương ngồi đối diện gọi nhỏ kéo hồn Phù Nam Tức đang lạc vào chốn nào đó về.
Phù Nam Tước nháy mắt mấy cái cảm thấy có lỗi sờ sờ mũi rồi quay lại chủ đề lúc nãy, “Anh tới đây gặp Vương Lương Cẩn à?”
“Phải.” Giọng Lâm Thanh Dương vô cùng kiên định, “Tôi nhớ rõ hai người nói cậu ấy ở bệnh viện này nên tôi đi tìm cậu ấy.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Dương buồn bã tha thiết, cậu ta nghĩ tới việc Vương Lương Cẩn giờ này đang ở đây thì không giấu được kích động trong mắt.
“Cậu ấy ở đây phải không? Tôi muốn gặp cậu ấy.”
Phù Nam Tước đau đầu rút lại câu đánh giá kia, Lâm Thanh Dương không hề khiến người ta an tâm chút nào.
Lầu sáu khu tây là khu nội trú được viện trưởng Tam Công thiết kế rất dụng tâm, cả tòa nhà dựa bắc hướng nam, canh đúng góc độ mặt trời không chiếu tới chỉ dùng bóng râm đủ để bên trong không quá âm u.
Vương Lương Cẩn nằm ở phòng bệnh nặng rộng rãi thoải mái, tiếng kêu tíc tíc của dụng cụ không biết tên trở thành âm thanh duy nhất. Phòng bệnh còn có cửa sổ sát đất nhìn ra đúng khu Nam Lan.
Trong mắt Phù Nam Tước là phòng bệnh chật kín bệnh nhân còn trong mắt Lâm Thanh Dương toàn là giường trống.
Cậu ta nhìn không thấy, cho dù Phù Nam Tước chỉ vào một giường bệnh nói đây là Vương Lương Cẩn thì cậu ta cũng không thấy, rõ ràng là ngay trước mắt mà lại không có gì nhắc nhở Lâm Thanh Dương rằng đây là chuyện không thể quay lại.
Lâm Thanh Dương gian nan bước tới nửa bước ngồi xuống trước giường bệnh, chăn bông trắng trên giường nhô lên thành một gò nhỏ phập phồng dưới chăn không có gì, nhưng cậu ta biết Vương Lương Cẩn ngủ ở đây.
Phù Nam Tước nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, hẳn là tiếng khóc của Lâm Thanh Dương. Anh yên lặng đứng một bên đút tay vào trong túi áo không làm phiền người đang trong tâm trạng bi thương. Thật ra Phù Nam Tước không hiểu lắm thái độ Lâm Thanh Dương dành cho Vương Lương Cẩn, anh chỉ có thể dùng trực giác cảm nhận được giữa hai người này có tình cảm quá mức nào đó.
Anh không hiểu lắm, có lẽ là tình cảm anh em cùng lớn lên với nhau chăng? Không giống anh từ nhỏ đã không có bạn bè nên cũng không suy đoán được.
Ánh mắt Phù Nam Tước ảm đạm thoáng nhìn Lâm Thanh Dương nâng tay xoa chăn bông, nghẹn ngào hỏi anh: “Tôi đang sở chỗ nào vậy?”
Anh nói, là ngực, bả vai, cánh tay, khi Lâm Thanh Dương sắp chạm vào đầu thì anh nhắc đó là đầu của Vương Lương Cẩn.
Sau đó, Phù Nam Tước im lặng. Anh nhìn tay của Lâm Thanh Dương chồng lên tay của Vương Lương Cẩn nước mắt rơi thành chuỗi ướt đẫm chăn giường, anh nghĩ người khổ sở như vậy hẳn có rất nhiều điều muốn nói nhưng Lâm Thanh Dương chỉ nói có một câu.
“A Cẩn, hôm qua Bốc Bốc cũng đi rồi.”
Bốc Bốc? Là con chó kia của Lâm Thanh Dương! Khó trách dù bị bệnh cũng phải dắt chó đi dạo, chắc là Vương Lương Cẩn tặng? Phù Nam Tước dùng giác quan thứ sáu của mình khẳng định, hai người này nhất định có cái gì đó hơn bình thường.
Để cho Lâm Thanh Dương vào phòng bệnh đã là ngoại lệ, hơn nữa còn cho cậu ta thêm mười phút để “tạm biệt” nên khi thời gian vừa hết thì Phù Nam Tước không thể giữ lại tiếp.
Khi anh đấy Lâm Thanh Dương ra ngoài thì có một ông lão đầu bạc đứng chờ sẵn dưới ánh đèn chiếu sáng ngoài hành lang ngăn đường hai người, y như đứng sẵn trước cửa thang máy vừa thấy bọn họ là cười mỉm phất tay ngăn lại ngay.
Phù – trái quy củ – Nam – chột dạ – Tước sờ mũi, bước lên nửa bước gọi một tiếng “Tam Công.”
Ông lão đầu bạc – viện trường bệnh viện Tam Công chắp tay sau lưng thong thả bước tới, ông tuổi đã lớn rồi mà bước đi vững vàng có lực, trên mặt còn bày ra nụ cười hiền lành dễ gần nhưng lại có uy nghiêm khiến người khác không dám lỗ mãng.
Ít nhất là đối với Lâm Thanh Dương khi nãy còn bán cứng cử phòng không chịu đi lập tức trở nên ngoan ngoãn đứng im không ngừng co rút nháy mắt ra tín hiệu cho Phù Nam Tước tới cứu.
“…” Gió thổi cỏ lay trong bệnh viện đều không giấu được Tam Công, anh dám trái luật đã khó bảo vệ mình rồi, không lẽ Lâm Thanh Dương nghĩ ông già này rảnh hơi tản bộ tiêu thực sau khi ăn cơm sao?!
“Nam Tước.”
Phù Nam Tước bị điểm danh lập tức lên tiếng trả lời, chợt nghe Tam Công nói: “Chút nữa cho cậu ta uống Phục Dương tán đi. Người trẻ tuổi, đứng làm mấy chuyện tà môn không được làm, ít đi nơi âm khí nặng, cũng đừng gặp người không thể gặp.”
Câu cuối là để cho Lâm Thanh Dương nghe, ông nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi y như lúc đến, chẳng hiểu ra sao.
________
“Vậy thôi? Một mình đem người sống vào phòng bệnh, Âm Tam Gia lại không mắng cậu như dội máu chó luôn hả?” Trịnh Khai Bình ở đầu bên kia thành phố lúc nữa đêm còn tấm tắc lắc đầu, “So với đám lão già chỉ hận không hạ lôi phù cho bọn này, lãnh đạo các người mềm lòng thiệt chứ.”
Phù Nam Tước trợn trắng mắt: “Còn không phải tại anh học nghệ không thông à?”
Trịnh Khai Bình cao giọng quái khí “Há” một tiếng, xem ra không hề kinh ngạc chuyện Lâm Thanh Dương vẫn nhớ mà còn mang theo vài phần trêu tức.
Phù Nam Tước nhíu mày: “Anh cố ý.” Cố ý nói Vương Lương Cẩn đang ở đâu, cố ý nói thuật pháp kia sẽ xóa trí nhớ,:”Muốn Lâm Thanh Dương gặp Vương Lương Cẩn à?”
“Không hiểu cậu đang nói cái gì hết ớ.” Trịnh Khai Bình ngoáy ngoáy lỗ tai.
Phù Nam Tước cũng không ép đối phương thừa nhận mà hỏi hoàn cảnh bên kia của Trịnh Khai Bình, hắn nhún vai tỏ vẻ: “Người trong núi ngu muội giết người. Bà vợ kinh tởm việc sinh con gái nên ra tay giết toàn bộ, sẽ giải quyết nhanh thôi.”
“À.” Phù Nam Tước bình tĩnh gật đầu, anh cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở hắn: “Tôi không phiền anh làm việc nữa, nhớ cẩn thận.”‘
“Tôi biết rồi.” Trịnh Khai Bình nói xong, cuộc gọi đã ngắt, lúc đó pháo hoa bên ngoài chợt bay lên.
Không nghe được lời cuối cùng Phù Nam Tước muốn nói với hắn.
_____”Tôi muốn đi thăm dò quán Tứ Qúy.” Lâm Thanh Dương cũng muốn đi.
“Nói thật, tôi cũng không muốn mang cậu đi chút nào.”
Phù Nam Tước đứng trước cổng lớn của quán Tứ Qúy khuyên can hết lời: “Anh cũng thấy cái người có bản lĩnh kia không ở đây, có chuyện không may tôi cứu anh không nổi đâu.”
Đáng tiếc Lâm Thanh Dương ý chí sục sôi không hề quan tâm đến hoàn cảnh, từ khi gặp được Vương Lương Cẩn tối qua thì cậu ta không còn biết sợ là gì nữa, cậu ta vỗ vỗ một túi đầy trang bị tỏ vẻ mình tự lo được.
“Tôi phải tự tay đâm kẻ thù, báo thù cho A Cẩn.”
Phù Nam Tước bị nghẹn không nói được lời nào một hồi, anh chỉ có cây kiếm bằng tỏi (còn không được kiếm gỗ đào) không được thêm bùa thêm ấn thì dùng được cái khỉ gì?!
Không đợi anh im lặng phỉ nhổ xong, Lâm Thanh Dương chợt chỉ vào người vừa bước qua bọn họ: “Nhìn! Là chủ quán Tứ Qúy, Ngô Nhân, hình như ông ta dẫn theo đạo sĩ kìa!:
Phù Nam Tước nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Thanh Dương, người đàn ông trung niên bụng bia làm ra tư thế cung kính dẫn trước, tất cả là vì người đàn ông nhỏ tuổi hơn rất nhiều ở phía sau.
Người đi phía sau mặc trang phục hàng ngày, nhìn tay gã có túi ấn Thái Cực cũng không tệ lắm. Vẻ mặt gã kiêu căng vừa nhìn xung quanh vừa cằn nhằn “Cổng và sân trống trải tài lộc dễ vào hơn.” này nọ rồi đi vào quán Tứ Qúy.
Xem ra lời của Trịnh Khai Bình ứng nghiệm rồi, ngày nào đó chịu không nổi sẽ mời người ra tay, bên trong chắc chắn có gì đó khó đối phó.
Lâm Thanh Dương đứng cạnh anh tự nhìn tự nói; “Tôi nghe nói vợ ông ta chết ba năm trước rồi, ông ta còn ra nước ngoài giải sầu không về, sao giờ lại ở đây?”
“Có lẽ là về giải quyết họa do mấy anh gây ra đó.” Phù Nam Tước cười lành lạnh, “Không phải chúng ta đến đây vì cùng mục đích sao?”
Lâm Thanh Dương: “…”
Phù Nam Tước nhìn ông chủ và đạo sĩ biến mất sau cánh cửa thì anh cũng nhích người theo vào, Lâm Thanh Dương nhắm mắt đuổi theo.
Phù Nam Tước đi từ nhanh thành chậm làm Lâm Thanh Dương phía sau cảm thấy khó hiểu.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Sắc mặt Phù Nam Tước xanh mét: “Thiếu chút nữa quên mất, một sợi hồn của Vương Lương Cẩn còn dính trên đồ vật nào đó.”
Bọn họ đã dùng rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không xóa được vết thương đáng sợ trên người anh ta, lúc đầu Phù Nam tước còn cho là do hồn phách chịu nhiều tổn thương mà tạo thành nhưng chỉ đúng phân nửa, người chịu tổn thương không phải anh ta.
Mà là của hồn phách bị gọi ra phản chiếu lại trên người Vương Lương Cẩn.
Trịnh Khai Bình cung cấp cho anh một giả thiết lớn mật, sau khi Vương Lương Cẩn rơi vào tay thứ đó thì bị giam giữ hồn phách nên không thể giao tiếp được với bên ngoài, còn tự đem thảm trạng của mình thể hiện trên người anh ta.
Chỉ có một mục đích.
Tra tấn.
Thứ đó nhất định phải tra tấn tất cả những thứ tiếp cận nó.
“Nếu là vậy thật thì tên đạo sĩ kia mà tiêu diệt nó chẳng phải Vương Lương Cẩn sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Lâm Thanh Dương căng thẳng kêu lên.
Thang máy từ từ đóng cửa dịch chuyển lên lầu ba, Phù Nam Tước mới sâu xa đáp một câu: “Sẽ biến thành ngu ngốc.”
Lâm Thanh Dương: “!!!”
_____ Không phải nói sẽ quên sạch sành sanh sao?!
Giờ thành cái gì! Nếu biết sớm Trịnh Khai Bình không đáng tin đến vậy anh sẽ không hợp tác với hắn đâu!
Đáng tiếc cái người bị anh mắng ngàn vạn lần trong lòng đã bị phái đi làm nhiệm vụ mà rời khỏi thành phố Hồng Trung rồi, bằng không anh phải cho hắn biết thành quả làm việc của mình ra sao.
“Bác sĩ Phù?”
Lâm Thanh Dương ngồi đối diện gọi nhỏ kéo hồn Phù Nam Tức đang lạc vào chốn nào đó về.
Phù Nam Tước nháy mắt mấy cái cảm thấy có lỗi sờ sờ mũi rồi quay lại chủ đề lúc nãy, “Anh tới đây gặp Vương Lương Cẩn à?”
“Phải.” Giọng Lâm Thanh Dương vô cùng kiên định, “Tôi nhớ rõ hai người nói cậu ấy ở bệnh viện này nên tôi đi tìm cậu ấy.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Dương buồn bã tha thiết, cậu ta nghĩ tới việc Vương Lương Cẩn giờ này đang ở đây thì không giấu được kích động trong mắt.
“Cậu ấy ở đây phải không? Tôi muốn gặp cậu ấy.”
Phù Nam Tước đau đầu rút lại câu đánh giá kia, Lâm Thanh Dương không hề khiến người ta an tâm chút nào.
Lầu sáu khu tây là khu nội trú được viện trưởng Tam Công thiết kế rất dụng tâm, cả tòa nhà dựa bắc hướng nam, canh đúng góc độ mặt trời không chiếu tới chỉ dùng bóng râm đủ để bên trong không quá âm u.
Vương Lương Cẩn nằm ở phòng bệnh nặng rộng rãi thoải mái, tiếng kêu tíc tíc của dụng cụ không biết tên trở thành âm thanh duy nhất. Phòng bệnh còn có cửa sổ sát đất nhìn ra đúng khu Nam Lan.
Trong mắt Phù Nam Tước là phòng bệnh chật kín bệnh nhân còn trong mắt Lâm Thanh Dương toàn là giường trống.
Cậu ta nhìn không thấy, cho dù Phù Nam Tước chỉ vào một giường bệnh nói đây là Vương Lương Cẩn thì cậu ta cũng không thấy, rõ ràng là ngay trước mắt mà lại không có gì nhắc nhở Lâm Thanh Dương rằng đây là chuyện không thể quay lại.
Lâm Thanh Dương gian nan bước tới nửa bước ngồi xuống trước giường bệnh, chăn bông trắng trên giường nhô lên thành một gò nhỏ phập phồng dưới chăn không có gì, nhưng cậu ta biết Vương Lương Cẩn ngủ ở đây.
Phù Nam Tước nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, hẳn là tiếng khóc của Lâm Thanh Dương. Anh yên lặng đứng một bên đút tay vào trong túi áo không làm phiền người đang trong tâm trạng bi thương. Thật ra Phù Nam Tước không hiểu lắm thái độ Lâm Thanh Dương dành cho Vương Lương Cẩn, anh chỉ có thể dùng trực giác cảm nhận được giữa hai người này có tình cảm quá mức nào đó.
Anh không hiểu lắm, có lẽ là tình cảm anh em cùng lớn lên với nhau chăng? Không giống anh từ nhỏ đã không có bạn bè nên cũng không suy đoán được.
Ánh mắt Phù Nam Tước ảm đạm thoáng nhìn Lâm Thanh Dương nâng tay xoa chăn bông, nghẹn ngào hỏi anh: “Tôi đang sở chỗ nào vậy?”
Anh nói, là ngực, bả vai, cánh tay, khi Lâm Thanh Dương sắp chạm vào đầu thì anh nhắc đó là đầu của Vương Lương Cẩn.
Sau đó, Phù Nam Tước im lặng. Anh nhìn tay của Lâm Thanh Dương chồng lên tay của Vương Lương Cẩn nước mắt rơi thành chuỗi ướt đẫm chăn giường, anh nghĩ người khổ sở như vậy hẳn có rất nhiều điều muốn nói nhưng Lâm Thanh Dương chỉ nói có một câu.
“A Cẩn, hôm qua Bốc Bốc cũng đi rồi.”
Bốc Bốc? Là con chó kia của Lâm Thanh Dương! Khó trách dù bị bệnh cũng phải dắt chó đi dạo, chắc là Vương Lương Cẩn tặng? Phù Nam Tước dùng giác quan thứ sáu của mình khẳng định, hai người này nhất định có cái gì đó hơn bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để cho Lâm Thanh Dương vào phòng bệnh đã là ngoại lệ, hơn nữa còn cho cậu ta thêm mười phút để “tạm biệt” nên khi thời gian vừa hết thì Phù Nam Tước không thể giữ lại tiếp.
Khi anh đấy Lâm Thanh Dương ra ngoài thì có một ông lão đầu bạc đứng chờ sẵn dưới ánh đèn chiếu sáng ngoài hành lang ngăn đường hai người, y như đứng sẵn trước cửa thang máy vừa thấy bọn họ là cười mỉm phất tay ngăn lại ngay.
Phù – trái quy củ – Nam – chột dạ – Tước sờ mũi, bước lên nửa bước gọi một tiếng “Tam Công.”
Ông lão đầu bạc – viện trường bệnh viện Tam Công chắp tay sau lưng thong thả bước tới, ông tuổi đã lớn rồi mà bước đi vững vàng có lực, trên mặt còn bày ra nụ cười hiền lành dễ gần nhưng lại có uy nghiêm khiến người khác không dám lỗ mãng.
Ít nhất là đối với Lâm Thanh Dương khi nãy còn bán cứng cử phòng không chịu đi lập tức trở nên ngoan ngoãn đứng im không ngừng co rút nháy mắt ra tín hiệu cho Phù Nam Tước tới cứu.
“…” Gió thổi cỏ lay trong bệnh viện đều không giấu được Tam Công, anh dám trái luật đã khó bảo vệ mình rồi, không lẽ Lâm Thanh Dương nghĩ ông già này rảnh hơi tản bộ tiêu thực sau khi ăn cơm sao?!
“Nam Tước.”
Phù Nam Tước bị điểm danh lập tức lên tiếng trả lời, chợt nghe Tam Công nói: “Chút nữa cho cậu ta uống Phục Dương tán đi. Người trẻ tuổi, đứng làm mấy chuyện tà môn không được làm, ít đi nơi âm khí nặng, cũng đừng gặp người không thể gặp.”
Câu cuối là để cho Lâm Thanh Dương nghe, ông nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi y như lúc đến, chẳng hiểu ra sao.
________
“Vậy thôi? Một mình đem người sống vào phòng bệnh, Âm Tam Gia lại không mắng cậu như dội máu chó luôn hả?” Trịnh Khai Bình ở đầu bên kia thành phố lúc nữa đêm còn tấm tắc lắc đầu, “So với đám lão già chỉ hận không hạ lôi phù cho bọn này, lãnh đạo các người mềm lòng thiệt chứ.”
Phù Nam Tước trợn trắng mắt: “Còn không phải tại anh học nghệ không thông à?”
Trịnh Khai Bình cao giọng quái khí “Há” một tiếng, xem ra không hề kinh ngạc chuyện Lâm Thanh Dương vẫn nhớ mà còn mang theo vài phần trêu tức.
Phù Nam Tước nhíu mày: “Anh cố ý.” Cố ý nói Vương Lương Cẩn đang ở đâu, cố ý nói thuật pháp kia sẽ xóa trí nhớ,:”Muốn Lâm Thanh Dương gặp Vương Lương Cẩn à?”
“Không hiểu cậu đang nói cái gì hết ớ.” Trịnh Khai Bình ngoáy ngoáy lỗ tai.
Phù Nam Tước cũng không ép đối phương thừa nhận mà hỏi hoàn cảnh bên kia của Trịnh Khai Bình, hắn nhún vai tỏ vẻ: “Người trong núi ngu muội giết người. Bà vợ kinh tởm việc sinh con gái nên ra tay giết toàn bộ, sẽ giải quyết nhanh thôi.”
“À.” Phù Nam Tước bình tĩnh gật đầu, anh cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở hắn: “Tôi không phiền anh làm việc nữa, nhớ cẩn thận.”‘
“Tôi biết rồi.” Trịnh Khai Bình nói xong, cuộc gọi đã ngắt, lúc đó pháo hoa bên ngoài chợt bay lên.
Không nghe được lời cuối cùng Phù Nam Tước muốn nói với hắn.
_____”Tôi muốn đi thăm dò quán Tứ Qúy.” Lâm Thanh Dương cũng muốn đi.
“Nói thật, tôi cũng không muốn mang cậu đi chút nào.”
Phù Nam Tước đứng trước cổng lớn của quán Tứ Qúy khuyên can hết lời: “Anh cũng thấy cái người có bản lĩnh kia không ở đây, có chuyện không may tôi cứu anh không nổi đâu.”
Đáng tiếc Lâm Thanh Dương ý chí sục sôi không hề quan tâm đến hoàn cảnh, từ khi gặp được Vương Lương Cẩn tối qua thì cậu ta không còn biết sợ là gì nữa, cậu ta vỗ vỗ một túi đầy trang bị tỏ vẻ mình tự lo được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi phải tự tay đâm kẻ thù, báo thù cho A Cẩn.”
Phù Nam Tước bị nghẹn không nói được lời nào một hồi, anh chỉ có cây kiếm bằng tỏi (còn không được kiếm gỗ đào) không được thêm bùa thêm ấn thì dùng được cái khỉ gì?!
Không đợi anh im lặng phỉ nhổ xong, Lâm Thanh Dương chợt chỉ vào người vừa bước qua bọn họ: “Nhìn! Là chủ quán Tứ Qúy, Ngô Nhân, hình như ông ta dẫn theo đạo sĩ kìa!:
Phù Nam Tước nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Thanh Dương, người đàn ông trung niên bụng bia làm ra tư thế cung kính dẫn trước, tất cả là vì người đàn ông nhỏ tuổi hơn rất nhiều ở phía sau.
Người đi phía sau mặc trang phục hàng ngày, nhìn tay gã có túi ấn Thái Cực cũng không tệ lắm. Vẻ mặt gã kiêu căng vừa nhìn xung quanh vừa cằn nhằn “Cổng và sân trống trải tài lộc dễ vào hơn.” này nọ rồi đi vào quán Tứ Qúy.
Xem ra lời của Trịnh Khai Bình ứng nghiệm rồi, ngày nào đó chịu không nổi sẽ mời người ra tay, bên trong chắc chắn có gì đó khó đối phó.
Lâm Thanh Dương đứng cạnh anh tự nhìn tự nói; “Tôi nghe nói vợ ông ta chết ba năm trước rồi, ông ta còn ra nước ngoài giải sầu không về, sao giờ lại ở đây?”
“Có lẽ là về giải quyết họa do mấy anh gây ra đó.” Phù Nam Tước cười lành lạnh, “Không phải chúng ta đến đây vì cùng mục đích sao?”
Lâm Thanh Dương: “…”
Phù Nam Tước nhìn ông chủ và đạo sĩ biến mất sau cánh cửa thì anh cũng nhích người theo vào, Lâm Thanh Dương nhắm mắt đuổi theo.
Phù Nam Tước đi từ nhanh thành chậm làm Lâm Thanh Dương phía sau cảm thấy khó hiểu.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Sắc mặt Phù Nam Tước xanh mét: “Thiếu chút nữa quên mất, một sợi hồn của Vương Lương Cẩn còn dính trên đồ vật nào đó.”
Bọn họ đã dùng rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không xóa được vết thương đáng sợ trên người anh ta, lúc đầu Phù Nam tước còn cho là do hồn phách chịu nhiều tổn thương mà tạo thành nhưng chỉ đúng phân nửa, người chịu tổn thương không phải anh ta.
Mà là của hồn phách bị gọi ra phản chiếu lại trên người Vương Lương Cẩn.
Trịnh Khai Bình cung cấp cho anh một giả thiết lớn mật, sau khi Vương Lương Cẩn rơi vào tay thứ đó thì bị giam giữ hồn phách nên không thể giao tiếp được với bên ngoài, còn tự đem thảm trạng của mình thể hiện trên người anh ta.
Chỉ có một mục đích.
Tra tấn.
Thứ đó nhất định phải tra tấn tất cả những thứ tiếp cận nó.
“Nếu là vậy thật thì tên đạo sĩ kia mà tiêu diệt nó chẳng phải Vương Lương Cẩn sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Lâm Thanh Dương căng thẳng kêu lên.
Thang máy từ từ đóng cửa dịch chuyển lên lầu ba, Phù Nam Tước mới sâu xa đáp một câu: “Sẽ biến thành ngu ngốc.”
Lâm Thanh Dương: “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro