Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Anh Không Xứng...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Thật ra, Kim Bội Vân không cần cung kính với Trần Mặc như vậy, nhưng Kim Bội Vân là người thông minh, cô ấy biết bây giờ tôn trọng Trần Mặc bao nhiêu thì sau đó sẽ chiếm được thiện cảm của Trần Mặc bấy nhiêu.
Vụ đầu tư này không tốn một xu nào nhưng lại thu được rất nhiều hiệu quả và lợi ích.
Trần Mặc cũng biết rõ suy nghĩ trong lòng Kim Bội Vân, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ, trong lòng cũng nhận cành oliu mà Kim Bội Vân đưa ra.
“Chị tới không sớm không muộn, đúng lúc." Trần Mặc nhìn Kim Bội Vân, lời nói lạnh nhạt đầy ẩn ý.
Kim Bội Vân đỏ mặt, cô ấy đương nhiên nghe ra ý trách trong lời Trần Mặc, hiểu rằng hắn đang trách cô ấy không ra sớm một chút.
“Bệnh của bà nội chị chắc đã rồi nhỉ!” Trần Mặc hỏi tiếp, tuy câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định, hắn vẫn tự tin vào bùa chú của mình.
“Nhờ có Trần tiên sinh, bà nội tôi đã không có vấn đề gì rồi!" Kim Bội Vân khom lưng nói.
“Vậy thì được rồi." Trần Mặc gật đầu, không nói nữa.
“Trần tiên sinh, ông nội tôi muốn gặp mặt trực tiếp cảm ơn cậu, không biết cậu có thể nể mặt tới nhà tôi một chuyến không?” Kim Bội Vân cung kính dò hỏi.
Thật ra cô ấy đã thay đổi ý ban đầu của Kim Trung Nhuận, theo lời Kim Trung Nhuận dặn cô ấy, nếu tìm thấy Trần Mặc thì ông ấy muốn tự tới nhà cảm ơn.
Nhưng Kim Bội Vân cũng có suy nghĩ riêng của mình, cô ấy không muốn biểu hiện nhà họ Kim quá mức khom lưng cúi đầu trước Trần Mặc.
Hà Hồng Băng nghe Kim Bội Vân nói vậy, trong lòng cả kinh, ông nội của Kim Bội Vân, chẳng phải là chủ nhà họ Kim, Kim lão tướng quân sao?
Không ngờ thiếu niên này lại được Kim lão tướng quân tự mình mời tới nhà, e là thị trưởng Vũ Châu cũng không được vinh hạnh này, rốt cuộc là học sinh cấp ba này có địa vị thế nào chứ?
Trần Mặc lại xua tay, lạnh nhạt nói: “Không cần, chị đã trả tiền công rồi, chúng ta làm theo nhu cầu, không cần cảm ơn, đúng lúc dạo này tôi hơi nhiều việc, không có thời gian.”
Hà Hồng Băng nhìn Trần Mặc, trái tim lại chịu một đòn nghiêm trọng: “Cậu ta, cậu ta lại từ chối thẳng!”
Lời mời của Kim lão tướng quân là vinh hạnh mà rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở Vũ Châu tha thiết mơ ước, nhưng cậu ta lại từ chối thẳng?
Hà Hồng Bằng đột nhiên cảm thấy, ông ta không giống ếch ngồi đáy giếng, mà chính là ếch ngồi đáy giếng, không phải là con kiến trong giếng mới đúng!
Kim Bội Vân cũng hơi kinh ngạc, là người nhà họ Kim, cô ấy biết rõ lời mời của ông nội có ý nghĩa to lớn thế nào, nhưng Trần Mặc lại không hề do dự mà từ chối.
Kim Bội Vân hơi tức giận, cô ấy cảm thấy Trần Mặc có hơi tuổi trẻ ngông cuồng, không biết hai chữ Kim gia đại biểu cho thực lực và địa vị thế nào!
Nhưng Kim Bội Vân cũng không quên lời ông nội dặn, lại khom người làm lễ, cung kính nói: “Nếu Trần tiên sinh không rảnh thì tôi sẽ về báo lại với ông nội, ông nội tôi sẽ tới nhà chào hỏi vào hôm khác!”
Lần này, Hà Hồng Bằng quên cả khóc, chỉ ngây ra nhìn Trần Mặc, không khác gì con rối gỗ. Ông ta không cách nào diễn tả sự chấn động trong lòng mình nữa rồi!
Trương Hổ càng sợ run bần bật, nhìn Trần Mặc như nhìn quỷ, Kim Bội Vân đã là nhân vật mà cả đời này anh ta chỉ có thể nhìn lên, vậy ông nội cô thì sao?
Trương Hổ cảm thấy bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của hắn ta, mà điều càng khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi là, nhân vật lớn đứng sau nhân vật lớn muốn tự mình tới nhà thăm hỏi Trần Mặc, thăm hỏi cậu học sinh cấp ba trước mặt này!
Thậm chí Trương Hổ còn nghĩ, có phải hôm nay hắn ta ra khỏi nhà sai cách không? Hay bị ma ám?
Mấy người bạn học của Trần Mặc và cả nhà Tưởng Dao thì đỡ hơn, bọn họ không biết nhà họ Kim đại biểu cho cái gì, vì vậy cũng không cảm thấy việc ông nội Kim Bội Vân tự tới nhà hỏi thăm ghê gớm thế nào.
Trần Mặc nghe Kim Bội Vân nói xong, hơi nhíu mày, hắn không muốn nổi bật, dùng chuyện này để nâng chính mình, chỉ cảm thấy việc gặp mặt người nhà họ Kim rất phiền toái, tốn thời gian quý giá của hắn.
Vụ đầu tư này không tốn một xu nào nhưng lại thu được rất nhiều hiệu quả và lợi ích.
Trần Mặc cũng biết rõ suy nghĩ trong lòng Kim Bội Vân, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ, trong lòng cũng nhận cành oliu mà Kim Bội Vân đưa ra.
“Chị tới không sớm không muộn, đúng lúc." Trần Mặc nhìn Kim Bội Vân, lời nói lạnh nhạt đầy ẩn ý.
Kim Bội Vân đỏ mặt, cô ấy đương nhiên nghe ra ý trách trong lời Trần Mặc, hiểu rằng hắn đang trách cô ấy không ra sớm một chút.
“Bệnh của bà nội chị chắc đã rồi nhỉ!” Trần Mặc hỏi tiếp, tuy câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định, hắn vẫn tự tin vào bùa chú của mình.
“Nhờ có Trần tiên sinh, bà nội tôi đã không có vấn đề gì rồi!" Kim Bội Vân khom lưng nói.
“Vậy thì được rồi." Trần Mặc gật đầu, không nói nữa.
“Trần tiên sinh, ông nội tôi muốn gặp mặt trực tiếp cảm ơn cậu, không biết cậu có thể nể mặt tới nhà tôi một chuyến không?” Kim Bội Vân cung kính dò hỏi.
Thật ra cô ấy đã thay đổi ý ban đầu của Kim Trung Nhuận, theo lời Kim Trung Nhuận dặn cô ấy, nếu tìm thấy Trần Mặc thì ông ấy muốn tự tới nhà cảm ơn.
Nhưng Kim Bội Vân cũng có suy nghĩ riêng của mình, cô ấy không muốn biểu hiện nhà họ Kim quá mức khom lưng cúi đầu trước Trần Mặc.
Hà Hồng Băng nghe Kim Bội Vân nói vậy, trong lòng cả kinh, ông nội của Kim Bội Vân, chẳng phải là chủ nhà họ Kim, Kim lão tướng quân sao?
Không ngờ thiếu niên này lại được Kim lão tướng quân tự mình mời tới nhà, e là thị trưởng Vũ Châu cũng không được vinh hạnh này, rốt cuộc là học sinh cấp ba này có địa vị thế nào chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mặc lại xua tay, lạnh nhạt nói: “Không cần, chị đã trả tiền công rồi, chúng ta làm theo nhu cầu, không cần cảm ơn, đúng lúc dạo này tôi hơi nhiều việc, không có thời gian.”
Hà Hồng Băng nhìn Trần Mặc, trái tim lại chịu một đòn nghiêm trọng: “Cậu ta, cậu ta lại từ chối thẳng!”
Lời mời của Kim lão tướng quân là vinh hạnh mà rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở Vũ Châu tha thiết mơ ước, nhưng cậu ta lại từ chối thẳng?
Hà Hồng Bằng đột nhiên cảm thấy, ông ta không giống ếch ngồi đáy giếng, mà chính là ếch ngồi đáy giếng, không phải là con kiến trong giếng mới đúng!
Kim Bội Vân cũng hơi kinh ngạc, là người nhà họ Kim, cô ấy biết rõ lời mời của ông nội có ý nghĩa to lớn thế nào, nhưng Trần Mặc lại không hề do dự mà từ chối.
Kim Bội Vân hơi tức giận, cô ấy cảm thấy Trần Mặc có hơi tuổi trẻ ngông cuồng, không biết hai chữ Kim gia đại biểu cho thực lực và địa vị thế nào!
Nhưng Kim Bội Vân cũng không quên lời ông nội dặn, lại khom người làm lễ, cung kính nói: “Nếu Trần tiên sinh không rảnh thì tôi sẽ về báo lại với ông nội, ông nội tôi sẽ tới nhà chào hỏi vào hôm khác!”
Lần này, Hà Hồng Bằng quên cả khóc, chỉ ngây ra nhìn Trần Mặc, không khác gì con rối gỗ. Ông ta không cách nào diễn tả sự chấn động trong lòng mình nữa rồi!
Trương Hổ càng sợ run bần bật, nhìn Trần Mặc như nhìn quỷ, Kim Bội Vân đã là nhân vật mà cả đời này anh ta chỉ có thể nhìn lên, vậy ông nội cô thì sao?
Trương Hổ cảm thấy bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của hắn ta, mà điều càng khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi là, nhân vật lớn đứng sau nhân vật lớn muốn tự mình tới nhà thăm hỏi Trần Mặc, thăm hỏi cậu học sinh cấp ba trước mặt này!
Thậm chí Trương Hổ còn nghĩ, có phải hôm nay hắn ta ra khỏi nhà sai cách không? Hay bị ma ám?
Mấy người bạn học của Trần Mặc và cả nhà Tưởng Dao thì đỡ hơn, bọn họ không biết nhà họ Kim đại biểu cho cái gì, vì vậy cũng không cảm thấy việc ông nội Kim Bội Vân tự tới nhà hỏi thăm ghê gớm thế nào.
Trần Mặc nghe Kim Bội Vân nói xong, hơi nhíu mày, hắn không muốn nổi bật, dùng chuyện này để nâng chính mình, chỉ cảm thấy việc gặp mặt người nhà họ Kim rất phiền toái, tốn thời gian quý giá của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro